Nhìn thấy mọi người đi ra hết hắn mới buông tay ta ra cười khẽ nói: "Làm đi, trẫm ở đây xem ngươi làm."
Ta thở dài một tiếng, hắn thực sự muốn làm khó ta rồi.
Ta nhìn một vòng xung quanh thì thấy trong góc có một bàn bột định tiến tới thì lại lơ đãng nhìn thấy cái xửng hấp bánh gạo nếp, bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp. Giờ bắt ta làm không biết ta sẽ làm thành cái gì nữa, chi bằng lấy cái có sẵn thì hơn.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta khẽ cười, ánh mắt đầy sự mong chờ.
Ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Hoàng thượng, tay nghề nô tì quả thực rất kém cỏi, người thực sự muốn ăn sao?"
"Ăn, vì sao trẫm lại không ăn?" Hắn trả lời nhanh chóng.
Trong lòng ta cười thầm, chỉ sợ đến lúc đó hắn ăn không nổi mà thôi.
Ta mở nắp xửng hấp, một luồng hơi nóng bỏng phả ra trắng xóa khiến ta không thấy rõ bên dưới là gì.
Tay ta huơ một lát mới làm tan bớt làn hơi kia thì thấy một chén cơm nếp bèn tìm một ít nhân đậu vo thành viên rồi nhồi vào chính giữa nắm cơm, trên mặt rắc thêm chút vừng lăn tròn lại, cứ thế rất nhanh đã làm được một đĩa bánh.
Ta cúi đầu nhìn thấy bề ngoài cũng không tệ lắm, miệng hơi nhếch lên muốn cười.
Ta bưng lên, mỉm cười đi tới chỗ hắn: "Hoàng thượng mời dùng thử."
Hắn ngẩn ra, chỉ vào thứ trên tay ta nói: "Vậy cũng ăn được hả?"
Ta gật gật đầu, dù sao cũng đều là lương thực nên đương nhiên có thể ăn được.
Hắn vẫn nghi hoặc hỏi lại: "Đây là cái gì?"
Là cái gì chính ta còn không biết. Nhìn đồ ăn trong đĩa, ta ngẫm nghĩ một lát rồi miệng nói: "Bánh vừng tròn." Dù sao cả chiếc bánh đều bọc vừng, gọi là bánh vừng tròn cũng không sai lắm.
"Bánh vừng tròn?" Hắn cúi đầu nhớ kỹ, tay cầm một chiếc lên ngửi ngửi rồi cau mày nói "Tên quá dân dã nhưng rất thơm." Nói rồi đưa chiếc bánh lên miệng.
Ta hơi kinh hãi không nghĩ tới hắn ăn thực sự, trong lòng không khỏi lo lắng.
Hắn nhai mấy miếng, chân mãy giãn ra rồi nhanh chóng nuốt xuống.
Ta vội hỏi: "Thế nào hoàng thượng?"
Lông mày của hắn khẽ nhếch: "Sao ngươi không thử một chút xem thế nào?"
"Thần thiếp ... thần thiếp không đói." Chắc là khó ăn lắm, ta chưa từng làm sao có thể ngon được?
Ta ngạc nhiên thấy hắn lại ăn thêm một miếng.
"Hoàng thượng." Ta giơ tay lên định lấy lại, sao hắn vẫn ăn được chứ?
"Trẫm đói bụng." Hắn vừa ăn vừa nói "Số ngươi rất may mắn, làm đồ ăn đúng lúc trẫm đang đói nên dù khó ăn hơn nữa trẫm cũng chấp nhận ."
Ta ngơ ngẩn, số ta may mắn chỗ nào chứ chẳng qua hắn không chịu chọn đồ ăn khác mà thôi. Ta cúi đầu liếc nhìn thứ nằm trong mâm, xung quanh vừng rơi vung vãi trong lòng bỗng nhiên có cảm giác quẫn bách bất giác lùi lại nửa bước như muốn giấu đi thứ gì trong tay mình.
Hắn tựa như nhìn thấu suy nghĩ của ta, đưa tay kéo lại không cho ta lui.
Hắn đói thật nên ăn rất nhiều. Còn thừa năm ba cái hắn lại nói ta bỏ vào trong hộp đựng thức ăn rồi kêu người bên ngoài mang về cung Thiên Dận. Ta lẳng lặng nhìn hắn phân phó mọi chuyện trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Lúc ra ngoài, thấy tất cả mọi người đều đứng ở sân sau ta mới phát hiện trời lại có tuyết rơi.
Hắn kéo ta đi ra ngoài, lúc bước ra hàng lang ta đột nhiên kinh hãi vội vàng đứng lại. Tuyết tan thành nước, trên mặt ta còn bôi thuốc nước mà!
"Sao vậy?" Hắn quay đầu lại nhìn ta.Ta thở dài một tiếng, hắn thực sự muốn làm khó ta rồi.
Ta nhìn một vòng xung quanh thì thấy trong góc có một bàn bột định tiến tới thì lại lơ đãng nhìn thấy cái xửng hấp bánh gạo nếp, bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp. Giờ bắt ta làm không biết ta sẽ làm thành cái gì nữa, chi bằng lấy cái có sẵn thì hơn.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta khẽ cười, ánh mắt đầy sự mong chờ.
Ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Hoàng thượng, tay nghề nô tì quả thực rất kém cỏi, người thực sự muốn ăn sao?"
"Ăn, vì sao trẫm lại không ăn?" Hắn trả lời nhanh chóng.
Trong lòng ta cười thầm, chỉ sợ đến lúc đó hắn ăn không nổi mà thôi.
Ta mở nắp xửng hấp, một luồng hơi nóng bỏng phả ra trắng xóa khiến ta không thấy rõ bên dưới là gì.
Tay ta huơ một lát mới làm tan bớt làn hơi kia thì thấy một chén cơm nếp bèn tìm một ít nhân đậu vo thành viên rồi nhồi vào chính giữa nắm cơm, trên mặt rắc thêm chút vừng lăn tròn lại, cứ thế rất nhanh đã làm được một đĩa bánh.
Ta cúi đầu nhìn thấy bề ngoài cũng không tệ lắm, miệng hơi nhếch lên muốn cười.
Ta bưng lên, mỉm cười đi tới chỗ hắn: "Hoàng thượng mời dùng thử."
Hắn ngẩn ra, chỉ vào thứ trên tay ta nói: "Vậy cũng ăn được hả?"
Ta gật gật đầu, dù sao cũng đều là lương thực nên đương nhiên có thể ăn được.
Hắn vẫn nghi hoặc hỏi lại: "Đây là cái gì?"
Là cái gì chính ta còn không biết. Nhìn đồ ăn trong đĩa, ta ngẫm nghĩ một lát rồi miệng nói: "Bánh vừng tròn." Dù sao cả chiếc bánh đều bọc vừng, gọi là bánh vừng tròn cũng không sai lắm.
"Bánh vừng tròn?" Hắn cúi đầu nhớ kỹ, tay cầm một chiếc lên ngửi ngửi rồi cau mày nói "Tên quá dân dã nhưng rất thơm." Nói rồi đưa chiếc bánh lên miệng.
Ta hơi kinh hãi không nghĩ tới hắn ăn thực sự, trong lòng không khỏi lo lắng.
Hắn nhai mấy miếng, chân mãy giãn ra rồi nhanh chóng nuốt xuống.
Ta vội hỏi: "Thế nào hoàng thượng?"
Lông mày của hắn khẽ nhếch: "Sao ngươi không thử một chút xem thế nào?"
"Thần thiếp ... thần thiếp không đói." Chắc là khó ăn lắm, ta chưa từng làm sao có thể ngon được?
Ta ngạc nhiên thấy hắn lại ăn thêm một miếng.
"Hoàng thượng." Ta giơ tay lên định lấy lại, sao hắn vẫn ăn được chứ?
"Trẫm đói bụng." Hắn vừa ăn vừa nói "Số ngươi rất may mắn, làm đồ ăn đúng lúc trẫm đang đói nên dù khó ăn hơn nữa trẫm cũng chấp nhận ."
Ta ngơ ngẩn, số ta may mắn chỗ nào chứ chẳng qua hắn không chịu chọn đồ ăn khác mà thôi. Ta cúi đầu liếc nhìn thứ nằm trong mâm, xung quanh vừng rơi vung vãi trong lòng bỗng nhiên có cảm giác quẫn bách bất giác lùi lại nửa bước như muốn giấu đi thứ gì trong tay mình.
Hắn tựa như nhìn thấu suy nghĩ của ta, đưa tay kéo lại không cho ta lui.
Hắn đói thật nên ăn rất nhiều. Còn thừa năm ba cái hắn lại nói ta bỏ vào trong hộp đựng thức ăn rồi kêu người bên ngoài mang về cung Thiên Dận. Ta lẳng lặng nhìn hắn phân phó mọi chuyện trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Lúc ra ngoài, thấy tất cả mọi người đều đứng ở sân sau ta mới phát hiện trời lại có tuyết rơi.
Hắn kéo ta đi ra ngoài, lúc bước ra hàng lang ta đột nhiên kinh hãi vội vàng đứng lại. Tuyết tan thành nước, trên mặt ta còn bôi thuốc nước mà!
Ta vội nói: "Hoàng thượng, bên ngoài tuyết rơi rồi, kêu người mang ô đến đây đi."
Hắn nhẹ nhàng cười rộ lên: "Tuyết nhỏ mà." Nói rồi xoay người muốn đi.
"Hoàng thượng." Ta cố kéo hắn lại.
Hắn ngoái đầu nhìn lại, có vẻ không vui nhìn ta. Ta khẽ cắn môi, đành phải nói: "Nô tì... Nô tì không được dầm mưa, tuyết nhỏ như vậy cũng không được."
Hắn khẽ giật mình, tùy tiện nói: "Ngươi thật đúng là gầy yếu quá. Người đâu mang ô đến."
"Hoàng thượng thứ tội. Nguyên ngự thiện phòng có năm chiếc ô, lúc nãy người mang đồ ăn về cung Thiên Dận đã lấy một chiếc, ba cái khác do các chủ tử truyền mang đồ ăn tới nên thái giám đã lấy để đưa đồ ăn cho cung Hi Ninh, cung Khánh Vinh cùng cung Trữ Lương. Còn lại một chiếc ... bị rách còn chưa kịp lấy ở phủ nội vụ."
Thái giám quỳ trên mặt đất nghiêm cẩn giải thích chuyện ngự thiện phòng dùng ô, mặc dù chỉ là tuyết nhỏ nhưng các chủ tử kêu điểm tâm nên đương nhiên phải làm cho tốt.
Y đang giải thích thì đã có người mang chiếc ô rách tới, ta quay đầu lại nhìn, quả là bị rách thật.
Hạ Hầu Tử Khâm nhíu mày, nếu hắn mang chiếc ô rách này thì thật sự quá mất thể diện rồi.
Thái giám lại nói: "Hoàng thượng, hay là chờ nô tài đi sang phủ nội vụ lấy ô về người hẵng đi?"
Hắn hừ một tiếng nói: "Không cần."
Ta thêm kinh hãi khi thấy hắn cởi ra áo choàng của mình, đem ta bọc lại khẽ trách cứ: "Trẫm thật ghét ngươi, sao ngươi lại ốm yếu như vậy!" Hắn nói xong thì ôm ta đi ra ngoài.
Ta dựa vào ngực của hắn chỉ cảm thấy rất ấm áp hoàn toàn chẳng để ý chút nào đến lời oán trách của hắn.
Hai tay bất giác vòng qua người run run ôm hắn, trong lòng tim đập loạn như ma.
Người hắn cũng hơi run lên nhưng bước chân không hề chậm lại chút nào.
Ta hơi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn tú bỗng nhiên lại nhớ tới mặt mình. Trước khi tiến cung Tô Mộ Hàn muốn ta giấu đi dung mạo chân thực của mình nhưng bây giờ ta làm thế nào để có thể xóa đi nước thuốc trên mặt đây?
Đối với người khác ta có thể lấy lý do bị ép buộc mà làm, nhưng hắn thì sao?
Hắn sẽ cho rằng ta có dụng ý khác?
"Muốn nói gì sao?" Hắn bỗng nhiên hỏi.
Ta đang thất thần nghe hắn nỏi mới hoàn hồn trở lại, hồi hộp nói: "Nô tì đang nghĩ, hậu cung này có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp như hoa, hoàng thượng thực sự thích một người bình thường như nô tỳ sao?"
Hắn cúi đầu nhìn ta mím môi nói: "Ai nói trẫm thích ngươi."
Ta ngơ ngẩn rồi lập tức mỉm cười.
Ta biết ngay hắn thích ta nhưng lại không muốn nói thật.
Trở về Cảnh Thái cung, từ xa đã nghe tiếng Lý công công kêu to: "A, hoàng thượng! Người... Sao người lại cởi áo choàng ra chứ! Nếu người có mệnh hệ gì thì nô tài làm sao mà sống được!" Y vội vàng chạy tới, cẩn thận phủi đi bông tuyết rơi trên người hắn rồi nói "Hoàng thượng, người có lạnh không? Nô tài cho người..."
"Tiểu Lý Tử." Hắn hơi khó chịu liếc ta một cái nói "Trẫm còn chưa ốm yếu đến thế!"
"Nhưng hoàng thượng..." Lý công công định nói thêm điều gì thì bị hắn trừng mắt một cái vội im bặt, một chữ cũng không dám nói ra.
Phương Hàm quay đầu lại nói với Vãn Lương: "Đi xuống kêu người chuẩn bị chút nước gừng để hoàng thượng cùng nương nương khử lạnh."
Vãn Lương tinh tế vâng lời rồi vội xoay người đi xuống.
Hắn rũ tuyết bám trên long bào rồi tự ngồi xuống. Ta hơi kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ còn chưa có ý định rời đi. Đêm nay hắn không đến cung Khánh Vinh sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét