Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 131 : Vườn Thượng Lâm

Không biết có phải vì gió thổi rất mát hay không mà lúc này mùi Long Tiên Hương trên người hắn vô cùng ngào ngạt. Ta tham lam ngửi mùi hương đó trên người hắn, chẳng hiểu sao lại hơi buồn ngủ.

Vòng tay ôm ta cũng không hề lơi lỏng còn trí óc ta dần trở nên mơ màng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong cơn mơ màng ta như mơ hồ nghe thấy hắn nói: "Vẫn quyết định trở về, trước mặt sau lưng trẫm toàn là lang sói. Trẫm cũng không có khả năng bảo vệ chu toàn vĩnh viễn cho ai..."

Ta nghe được nhưng không muốn dậy, ở đây mà hắn cũng có thể nói những lời như vậy sao?

Cho tới bây giờ hắn luôn luôn kiêu ngạo...

Nhưng hắn không nói "Nàng" mà lại nói "Ai".

Vậy là ai chứ?

Chợt giật mình thức dậy, thì ra ta vẫn còn để ý.

Lúc này mới phát hiện ngự giá không biết đã dừng lại lúc nào, mà bên cạnh lại không thấy bóng dáng của hắn.

Ta hơi giật mình ngồi dậy đi ra bên ngoài, thấy ngự giá đứng trên một khoảnh đất trống rộng lớn, đội vũ lâm quân hộ giá chỉ còn lại rất ít. Dường như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thị vệ tập luyện vọng tới từ khu rừng trước mặt. Ta nghĩ lúc này đã đến vườn Thượng Lâm.

Triêu Thần thấy ta đi ra vội chạy đến nói: "Nương nương tỉnh dậy rồi."

Ta vịn tay nàng hỏi: "Hoàng thượng đâu?"

"Dạ, hoàng thượng nói lần này trước khi tới vườn Thượng Lâm vẫn chưa thông báo cho tướng quân ở đây biết. Do đó khi ngự giá đến đây hoàng thượng nghe thấy tiếng vũ lâm quân đang rèn luyện nên đi xuống xem. Người đã đi một lúc rồi, nô tỳ ở đây chờ nương nương tỉnh dậy." Triêu Thần vừa nói vừa không quên lấy áo lông cừu khoác lên người cho ta.

Nàng nói hắn đã đi một lúc rồi, vậy thì những lời nói bên tai ta khi nãy là của hắn sao?

Ôi.

Ta cười một cái rồi lắc đầu.

Nhất định ta mơ rồi.

Vừa định đi tới thì lại nghe Triêu Thần nói: "Nương nương, hoàng thượng nói khi nương nương dậy cũng không cần tới đó, kêu nô tỳ đưa người đến Ngự Túc uyển để nghỉ ngơi."

Ta hơi run lên thuận miệng hỏi: "Ngươi biết Ngự Túc uyển ở đâu không?"

Nàng cười nói: "Chắc nương nương rất mệt mỏi nên ngủ khá say. Nô tỳ đã sớm theo Lý công công đi qua chỗ đó rồi."

Thật vậy sao? Thì ra ta đã thực sự ngủ say như thế nên mới có thể mơ màng mà mơ như thế.

Ta gật đầu, vịn tay Triêu Thần xoay người lại bước đi, tiếng binh khí va chạm phía sau từ từ nhỏ dần. Triêu Thần đi bên cạnh ta nói liến thoắng: "Nương nương, phía trước là nơi trình diễn ca hát."

Ta nhìn theo hướng tay nàng chỉ, đó là một hồ nước xanh rộng lớn, được cây cối bao phủ xung quanh, không nhìn ra chút nào dấu vết kiến tạo của bàn tay con người. Qua những kẽ hở giữa các thân cây có thể nhìn thấy sân khấu bên trong. Chung quanh xây những đình nhỏ, cái gần cái xa, thậm chí có cái còn đặt ở tận giữa hồ.

Thật là tài tình.

Bây giờ chưa hết tháng hai nên tất nhiên trong hồ không có lá sen, ngay cả lá sen tàn cũng không nhìn thấy. Nhưng ta biết vào mùa hè ở đây chắc hẳn sẽ ngập tràn những bông sen trắng hoặc hồng.

"Nương nương nhìn kìa." Triêu Thần vừa cười vừa dẫn ta đi nơi khác xem: "Nghe nói chỗ kia là Cung Khuyển Đài là nơi săn bắn, cưỡi ngựa, bắn chim. Nô tỳ nghe Lý công công nói còn có cả voi nữa! Nô tỳ chưa bao giờ thấy voi, nghe nói nó có chiếc mũi rất dài!"

Nàng vui vẻ khoa tay múa chân nói: "Nương nương người biết không, mũi voi còn có thể phun nước nữa!"

Ta cũng bị nàng làm cho tò mò vì đây cũng là lần đầu tiên ta nghe nói đến con voi. Ôi, đừng nói đến voi, ngay cả những chú chó mèo bình thường cũng còn không được phép xuất hiện trong cung nữa là.

Nghĩ đến Triêu Thần cũng tiến cung từ nhỏ, với nàng những chuyện này cũng giống như một hi vọng xa vời.

Bây giờ nhìn nàng vui vẻ như vậy ta cũng vui theo cười nói: "Thế nào mà bản cung thấy ngươi vui như là đã nhìn thấy mấy lần đấy. Nhìn ngươi thật vui vẻ!"

Nàng chẳng ngượng ngùng vẫn cười nói: "Lúc nãy nô tỳ đi theo Lý công công có nhân tiện hỏi y. Nương nương, nô tỳ nói cho người biết người đừng thấy dáng vẻ nghiêm trang ngày thường của Lý công công mà nhầm, kỳ thực y vui hơn bất cứ người nào khi được xuất cung!"

Ta khẽ cười, Lý công công đã theo Hạ Hầu Tử Khâm xuất cung nhiều lần mà còn không che giấu được sự vui thích huống chi Triêu Thần đã ở chốn thâm cung bấy lâu nay.

Ta nhìn nàng hỏi: "Ngươi hâm mộ người có thể xuất cung sao?"

Ta nhớ tới lúc đó nói giỡn với Vãn Lương là muốn tìm người gả cho nàng, nàng đã đỏ mặt mà không chịu.

Kỳ thực, có nữ nhân nào mà không có tuổi xuân chứ? Ai lại không muốn thành gia lập thất?

Cũng chỉ vì thân phận của các nàng là cung tỳ nên phải chấp nhận. Đã nhập cung thì dù là cung tỳ hay là chủ tử, cuộc sống đó không phải tính bằng năm mà tính bằng đời người. Khi nào tính mạng của ngươi dừng lại mới là kết thúc.

Nụ cười trên mặt Triêu Thần hơi nhạt đi nhưng lại mau chóng hồi phục sự vui vẻ nói: "Nương nương, con người đi đâu mà không coi là sống chứ? Nô tỳ tiến cung vì nhà nghèo quá, do đó cũng không có ai yêu đâu."



Tay ta đang vịn tay nàng khẽ run lên, ta mới nhớ ra cho tới bây giờ ta chưa từng hỏi đến thân thế các nàng.

Ta ngoái đầu nhìn nàng, khẽ hỏi: "Vì sao lại không có người yêu?"

Nàng hơi chần chờ rồi cười khổ một tiếng nói: "Mẹ nô tỳ mất sớm, cha lại tục huyền, sau đó nhị nương sinh được con trai. Nương nương cũng biết tình cảnh của những đứa con mất mẹ, cha lại càng không quan tâm đến nô tỳ. Trong nhà nghèo đến nỗi có khi không mua nổi gạo mà ăn. Do đó nô tỳ bữa no bữa đói. Sau đó trong cung tuyển cung tỳ, Phủ doãn đại nhân nhận số lượng không hạn chế nên cha bán luôn nô tỳ." Nàng khẽ hít một hơi nói tiếp: "Nhưng tiến cung cũng là may mắn. Nương nương người xem nô tỳ bây giờ này, lúc đó ở nhà ăn cũng chẳng no, đâu có được ăn ngon mặc đẹp như bây giờ chứ?"

Nàng nói rồi bất giác cúi đầu nhìn chính mình.

Tuy nàng chỉ là một cung tỳ nhưng cũng ở bậc tứ phẩm, chi phí ăn mặc không thua kém chút nào so với một vài tiểu thư trong các gia đình khá giả ngoài cung.

Thấy ta không nói gì nàng lại nói: "Năm nô tỳ tiến cung là dịp hoàng thượng vừa đăng cơ. Do đó cũng nghe được khá nhiều chuyện trong cung. Mấy thái giám trong cung nói, người tiến cung được hoàng thượng nhìn trúng có thể hóa phượng hoàng rất nhiều. Nhưng người cả đời cũng không thể thấy thánh nhan thì càng nhiều hơn nữa. Coi như nô tỳ may mắn có thể gặp được cô cô. Cô cô nói, không phải ai cũng có thể một bước lên mây nhưng nếu chúng ta có thể chọn được một chủ tử có thể dựa vào thì đó cũng là phúc khí cả đời nô tỳ."

Ta cũng ngạc nhiên, thì ra chủ tử ở trong cung cũng không phải cao quý gì bởi vì các nàng vừa phải tranh thủ tình cảm của hoàng đế, vừa bị các cung tỳ lựa chọn.

Ngươi đừng cho mình là chủ tử rất giỏi vì còn có người không muốn hầu hạ ngươi đâu.

Ta bất giác bật cười nói với nàng: "Vậy thì bản cung là người đáng để các ngươi chọn sao?"

Dường như biết được lời nói của chính mình không ổn, Triêu Thần định quỳ xuống thì ta ngăn lại nói: "Triêu Thần, lời của ngươi hôm nay làm cho bản cung hiểu được một đạo lý. Lời nói thật mà thôi, bản cung cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi."

Chốn thâm cung chỉ phù hợp với những người biết cách sinh tồn.

Đạo lý này đành cho các phi tần đồng thời cũng áp dụng cho cả các cung nhân nữa.

Chúng ta dùng khả năng của mình đi chinh phục đế vương, còn bọn họ, dùng ánh mắt của mình để chọn lựa chúng ta.

Vì thế, ta sẽ không trách nàng.

"Nương nương..." Trong ánh mắt nàng vẫn chưa tan sự sợ hãi.

Ta khẽ cười một tiếng nói: "Bản cung cũng muốn có thể làm chỗ dựa cho các ngươi."

Từ lời của nàng, dù ta không biết nhưng cũng có thể hình dung ra hoàn cảnh của Văn Lương cũng không hề tốt.

"Nương nương." Nàng buông tay ta ra, lùi lại nửa bước quỳ xuống. Ta muốn đỡ nàng đứng lên nhưng nàng lại cúi đầu nói: "Hôm nay nghe được những lời này của nương nương, nô tỳ nguyện vì nương nương cúc cung tận tụy, chết không từ nan."

Ta giật mình, ngày đó lúc Phương Hàm tìm đến ta, nàng cũng từng nói với ta những lời như vậy.

Mà những lời Triêu Thần nói hôm nay càng làm cho ta hiểu điều Phương Hàm nói. Nàng cũng đang quan sát, xem ta có xứng đáng cho nàng trung thành cả đời hay không.

Chỉ có những người cẩn trọng như vậy mới có thể tồn tại lâu dài trong cung.

Ta cúi đầu nhìn người phía dưới rồi mỉm cười nói: "Tốt lắm, ngày nào bản cung còn thì nhất định bảo hộ chu toàn cho các ngươi."

Nàng ngước mắt nhìn về phía ta, trong đôi mắt sáng ngời kia tỏa ra ánh sáng trong vắt.

Hai người chúng ta đi vào Ngự Túc uyển liền có cung tỳ ra đón nói với ta: "Nương nương vào bên trong nghỉ ngơi trước đi, người muốn ăn cái gì thì nói để nô tỳ cho người xuống chuẩn bị."

Đi một đọan đường dài nên ta cũng cảm thấy hơi đói bụng bèn nói: "Cứ tùy ý làm mấy món điểm tâm là được rồi."

"Vâng." Cung tỳ vâng lời lui xuống.

Ta và Triêu Thần tiến vào bên trong mới phát hiện ở đây là chính điện của Ngự Túc uyển. Ta bất giác cau mày nói: "Không phải ở thiên điện của Ngự Túc uyển sao?"

Triêu Thần cười nói: "Hoàng thượng chỉ nói muốn người ở đây chứ không hề nhắc đến thiên điện." Nàng đỡ ta ngồi xuống nhưng ta vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.

Sự quan tâm của hắn đến quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến ta không dám tin.

Ta vẫn không thể nói những điều này chính là yêu.

Chính xác là vì ta chưa bao giờ thấu hiểu những suy nghĩ trong lòng hắn.

Cung tỳ bưng điểm tâm tới rất nhanh. Ta nhìn thấy trên chiếc khay trong tay nàng đầy bánh màn thầu mà lại chính là loại bánh bình thường nhất. Triêu Thần khẽ nhíu mày nhưng cung tỳ kia lại rất thong dong đặt khay bánh xuống cung kính nói: "Mời nương nương từ từ dùng." Nói rồi đứng lui lại bên cạnh.

Triêu Thần liếc mắt nhìn ta nhưng hiểu chuyện không nói gì.

Dù sao, ta cũng đang rất đói.

Ta cầm lấy bánh màn thầu ăn, vừa ăn vừa nghĩ, vậy mà cung tỳ kia còn hỏi ta muốn ăn cái gì. Có phải là dù ta nói muốn ăn gì thì đồ điểm tâm mang đến cũng chỉ có bánh màn thầu này chăng?

Ôi, sao ta không hiểu suy nghĩ của Hạ Hầu Tử Khâm chứ. Hắn đã đích thân đến coi thao luyện thì dù là ở vị trí cửu ngũ chí tôn, hắn cũng chọn cuộc sống giản dị như thị vệ vũ lâm quân. Vì thế, tới nơi này cũng không phải để hưởng phúc .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét