Ta mới nhớ ra, lúc ban ngày ta đã tập bắn tên ở vườn Thượng Lâm. Tập bắn lâu như vậy mà bây giờ mới nghỉ ngơi một chút thì chắc chắn sẽ đau nhức không ngớt. Ta tự bóp tay mình mấy cái, lúc nhìn lên thì thấy hắn đang chăm chăm nhìn ta.
Ta bất giác giật mình, hắn khẽ cười một tiếng kéo cánh tay ta sang, khẽ xoa bóp cho ta.
Ta hoảng sợ khẽ gọi: "Hoàng thượng..."
"Ừ." Hắn đáp lời, lại hỏi: "Đau không?"
Ta ngẫm nghĩ lại lắc đầu.
Mặc dù ta rất đau nhưng ta lại đau trong vui vẻ. Dù lần tập bắn tên này rất ngắn ngủi nhưng ta vẫn thỏa mãn. Đau như vậy cũng không coi là đau nữa.
Lúc ta còn nhỏ ở nhà không nghe lời, phu nhân sai người đánh thẳng tay, chẳng lưu tình chút nào. Nỗi đau đó mới là đau đến xương tủy, khiến ta nghiến răng mà nguyền rủa bà.
Nhớ lại thì muốn cười.
Mỗi lần bị phu nhân đánh, ta đều âm thầm nguyền rủa bà bị cha ta ruồng bỏ. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, phu nhân vẫn là phu nhân, còn những lời nguyền rủa của ta chẳng qua chỉ là sự tự an ủi mình của một đứa bé mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái rồi bật cười: "Thì ra nàng cũng là người sĩ diện như thế." Hắn cúi xuống nói tiếp: "Hồi nhỏ trẫm học bắn tên, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy, đi theo thị vệ trong phủ tới bãi tập bắn bia. Tập kéo cung xong thì hai ba ngày sau tay đau đến nỗi chiếc đũa cũng cầm không được. Nhưng cho dù như vậy cũng không cho phép mình đầu hàng. Đau cỡ nào cũng phải tiếp tục luyện. Nàng biết vì sao không?" Hắn ngước mắt nhìn ta.
Đây là hắn lần đầu tiên hắn kể chuyện hồi nhỏ của hắn cho ta nghe.
Ta cười cười nhìn hắn nói: "Bởi vì người là thế tử."
Thế tử của Vương phủ cũng giống như thái tử trong cung, là người kế thừa vương phủ. Vì thế, tất nhiên hắn phải mạnh hơn người khác, mọi chuyện đều phải tự mình nếm trải gian khổ.
Ánh mắt hắn hơi sáng lên bất đắc dĩ cười: "Vì thế mẫu hậu đều luôn có yêu cầu rất cao đối với trẫm."
"Cho nên mới có hoàng thượng bây giờ." Ta tiếp lời của hắn.
Hắn hơi run lên thở dài một tiếng nói: "Đúng vậy, vì thế mới có trẫm bây giờ."
Ngẫm nghĩ ta hỏi hắn: "Vậy vì sao hoàng thượng muốn dạy thần thiếp bắn tên?"
Hắn cũng không trả lời ngay, một lát sau mới nói: "Bởi vì trẫm thích bắn tên."
Lòng ta chợt khẩn trương, hắn nói hắn thích bắn tên, vì thế cũng muốn dạy ta bắn tên...
Ta nhìn hắn nhưng hắn lại không nhìn ta, tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp cho ta như cũ.
Hai người chúng ta thủy chung không nhắc đến chuyện hồi cung lần này, càng không nhắc đến chuyện Diêu phi mang thai. Trầm mặc một lúc, ta cắn răng tháo trâm cài đầu trên đầu xuống, vung tay một cái ném vào Lam hồ.
Chỉ nghe "Bõm" một tiếng, hắn hơi bất ngờ theo bản năng xoay người lại. Trên mặt hồ mờ tối chỉ có thể mơ hồ thấy những vòng sóng rập rờn tỏa ra. Hắn khẽ run lên rồi lập tức lại khẽ cười rộ, trừng mắt nhìn ta: "Sao nàng lãng phí trang sức như vậy?"
Ta cũng cười: "Dù sao nếu thần thiếp không làm thì sớm muộn hoàng thượng cũng làm, không bằng thần thiếp tự giác đi."
Ta còn nhớ rõ lần đó, hắn lấy cây trâm cài tóc của ta ném xuống hồ với lý do là không khí quá tĩnh lặng nên thấy thiếu gì đó. Bây giờ ta nói như thế thì đương nhiên hắn sẽ hiểu ý của ta là gì.
Hắn hừ nhẹ một tiếng nói: "Nhưng trẫm nhớ lần đó, nàng tiếc rẻ cây trâm đó lắm mà. Sao hôm nay lạ vậy, dám vứt bỏ cây trâm của mình."
Ta mở trừng hai mắt nói: "Dù sao cây trâm đó cũng là của thần thiếp, hoàng thượng muốn giữ lại ngọc bội để tặng cho người khác thì sao thần thiếp lại không biết tốt xấu chứ?" Lần đó hắn không muốn ném ngọc bội của mình rồi trong đêm giao thừa tặng cho Diêu phi. Những chuyện này ta đều nhớ rất rõ.
Hắn chợt trầm mặt nói: "Nàng cũng để tâm đến mấy vật ngoài thân này sao?"
Lời của hắn vừa nói xong thì ta chấn động.
Ngay lập tức nghe hắn lại thở dài một tiếng nói: "Có rất nhiều thứ không gì đổi được."
Ta giật mình nhìn hắn, ta không biết hắn nói rất nhiều thứ rốt cuộc là chỉ cái gì. Bởi vì, thứ mà ta có thể nghĩ đến thực sự rất nhiều.
Bàn tay hắn rốt cuộc rời cánh tay của ta, thấy hắn đứng lên nói: "Trẫm mệt rồi, về cung nghỉ ngơi đây. Nàng không có việc gì thì về cung Cảnh Thái đi thôi." Nói dứt lời thì xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, ta bỗng nhiên rất muốn đánh cuộc một lần nên chợt đứng dậy quỳ xuống nói với hắn: "Hoàng thượng, thần thiếp xin hoàng thượng thứ tội."
Người hắn hơi run lên, cuối cùng chậm rãi xoay người lại, nhìn ta quỳ trên mặt đất cau mày nói: "Tội gì?"
Ta cúi đầu khẽ nói: "Hoàng thượng nói không cho phép thần thiếp đến cung Vĩnh Thọ nữa nhưng hôm nay thần thiếp muốn đi, vì thế xin nhận tội trước với hoàng thượng."
Hôm nay người gặp chuyện không may không chỉ có một mình Diêu phi. Nhưng mọi người lại chỉ quan tâm đến nàng. Mặc dù mọi người không hiểu những suy nghĩ trong lòng hắn nhưng ta hy vọng ta làm đúng. Những lần trước đây, đối với chuyện Dụ thái phi, hắn vừa muốn tránh, vừa bóng gió nhắc đến. Do đó ta tin rằng kỳ thực hắn rất muốn biết tình hình của bà.
Thế nhưng hắn lại không thể hỏi bất cứ kẻ nào.
Ta nghĩ, toàn bộ hậu cung này chỉ có ta là có thể giúp hắn.
Ta cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ biết là hắn cũng không quay người lại mà chỉ nhìn ta. Hắn im lặng, ta cũng không nói lời nào.
Hai người chúng ta cứ lẳng lặng đứng như vậy, cũng không biết trải qua bao lâu mới nghe hắn nặng nề nói: "Đi đi, ngày mai trẫm lại đến phạt nàng." Sau đó ta thấy hắn xoay người rời đi thật nhanh trước mắt ta.
Nhưng rõ ràng ta như nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.
Ta ngước mắt nhìn lên thì bóng hắn đã đi khá xa, ta bất giác cũng cười theo.
Ta bất giác giật mình, hắn khẽ cười một tiếng kéo cánh tay ta sang, khẽ xoa bóp cho ta.
Ta hoảng sợ khẽ gọi: "Hoàng thượng..."
"Ừ." Hắn đáp lời, lại hỏi: "Đau không?"
Ta ngẫm nghĩ lại lắc đầu.
Mặc dù ta rất đau nhưng ta lại đau trong vui vẻ. Dù lần tập bắn tên này rất ngắn ngủi nhưng ta vẫn thỏa mãn. Đau như vậy cũng không coi là đau nữa.
Lúc ta còn nhỏ ở nhà không nghe lời, phu nhân sai người đánh thẳng tay, chẳng lưu tình chút nào. Nỗi đau đó mới là đau đến xương tủy, khiến ta nghiến răng mà nguyền rủa bà.
Nhớ lại thì muốn cười.
Mỗi lần bị phu nhân đánh, ta đều âm thầm nguyền rủa bà bị cha ta ruồng bỏ. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, phu nhân vẫn là phu nhân, còn những lời nguyền rủa của ta chẳng qua chỉ là sự tự an ủi mình của một đứa bé mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái rồi bật cười: "Thì ra nàng cũng là người sĩ diện như thế." Hắn cúi xuống nói tiếp: "Hồi nhỏ trẫm học bắn tên, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy, đi theo thị vệ trong phủ tới bãi tập bắn bia. Tập kéo cung xong thì hai ba ngày sau tay đau đến nỗi chiếc đũa cũng cầm không được. Nhưng cho dù như vậy cũng không cho phép mình đầu hàng. Đau cỡ nào cũng phải tiếp tục luyện. Nàng biết vì sao không?" Hắn ngước mắt nhìn ta.
Đây là hắn lần đầu tiên hắn kể chuyện hồi nhỏ của hắn cho ta nghe.
Ta cười cười nhìn hắn nói: "Bởi vì người là thế tử."
Thế tử của Vương phủ cũng giống như thái tử trong cung, là người kế thừa vương phủ. Vì thế, tất nhiên hắn phải mạnh hơn người khác, mọi chuyện đều phải tự mình nếm trải gian khổ.
Ánh mắt hắn hơi sáng lên bất đắc dĩ cười: "Vì thế mẫu hậu đều luôn có yêu cầu rất cao đối với trẫm."
"Cho nên mới có hoàng thượng bây giờ." Ta tiếp lời của hắn.
Hắn hơi run lên thở dài một tiếng nói: "Đúng vậy, vì thế mới có trẫm bây giờ."
Ngẫm nghĩ ta hỏi hắn: "Vậy vì sao hoàng thượng muốn dạy thần thiếp bắn tên?"
Hắn cũng không trả lời ngay, một lát sau mới nói: "Bởi vì trẫm thích bắn tên."
Lòng ta chợt khẩn trương, hắn nói hắn thích bắn tên, vì thế cũng muốn dạy ta bắn tên...
Ta nhìn hắn nhưng hắn lại không nhìn ta, tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp cho ta như cũ.
Hai người chúng ta thủy chung không nhắc đến chuyện hồi cung lần này, càng không nhắc đến chuyện Diêu phi mang thai. Trầm mặc một lúc, ta cắn răng tháo trâm cài đầu trên đầu xuống, vung tay một cái ném vào Lam hồ.
Chỉ nghe "Bõm" một tiếng, hắn hơi bất ngờ theo bản năng xoay người lại. Trên mặt hồ mờ tối chỉ có thể mơ hồ thấy những vòng sóng rập rờn tỏa ra. Hắn khẽ run lên rồi lập tức lại khẽ cười rộ, trừng mắt nhìn ta: "Sao nàng lãng phí trang sức như vậy?"
Ta cũng cười: "Dù sao nếu thần thiếp không làm thì sớm muộn hoàng thượng cũng làm, không bằng thần thiếp tự giác đi."
Ta còn nhớ rõ lần đó, hắn lấy cây trâm cài tóc của ta ném xuống hồ với lý do là không khí quá tĩnh lặng nên thấy thiếu gì đó. Bây giờ ta nói như thế thì đương nhiên hắn sẽ hiểu ý của ta là gì.
Hắn hừ nhẹ một tiếng nói: "Nhưng trẫm nhớ lần đó, nàng tiếc rẻ cây trâm đó lắm mà. Sao hôm nay lạ vậy, dám vứt bỏ cây trâm của mình."
Ta mở trừng hai mắt nói: "Dù sao cây trâm đó cũng là của thần thiếp, hoàng thượng muốn giữ lại ngọc bội để tặng cho người khác thì sao thần thiếp lại không biết tốt xấu chứ?" Lần đó hắn không muốn ném ngọc bội của mình rồi trong đêm giao thừa tặng cho Diêu phi. Những chuyện này ta đều nhớ rất rõ.
Hắn chợt trầm mặt nói: "Nàng cũng để tâm đến mấy vật ngoài thân này sao?"
Lời của hắn vừa nói xong thì ta chấn động.
Ngay lập tức nghe hắn lại thở dài một tiếng nói: "Có rất nhiều thứ không gì đổi được."
Ta giật mình nhìn hắn, ta không biết hắn nói rất nhiều thứ rốt cuộc là chỉ cái gì. Bởi vì, thứ mà ta có thể nghĩ đến thực sự rất nhiều.
Bàn tay hắn rốt cuộc rời cánh tay của ta, thấy hắn đứng lên nói: "Trẫm mệt rồi, về cung nghỉ ngơi đây. Nàng không có việc gì thì về cung Cảnh Thái đi thôi." Nói dứt lời thì xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, ta bỗng nhiên rất muốn đánh cuộc một lần nên chợt đứng dậy quỳ xuống nói với hắn: "Hoàng thượng, thần thiếp xin hoàng thượng thứ tội."
Người hắn hơi run lên, cuối cùng chậm rãi xoay người lại, nhìn ta quỳ trên mặt đất cau mày nói: "Tội gì?"
Ta cúi đầu khẽ nói: "Hoàng thượng nói không cho phép thần thiếp đến cung Vĩnh Thọ nữa nhưng hôm nay thần thiếp muốn đi, vì thế xin nhận tội trước với hoàng thượng."
Hôm nay người gặp chuyện không may không chỉ có một mình Diêu phi. Nhưng mọi người lại chỉ quan tâm đến nàng. Mặc dù mọi người không hiểu những suy nghĩ trong lòng hắn nhưng ta hy vọng ta làm đúng. Những lần trước đây, đối với chuyện Dụ thái phi, hắn vừa muốn tránh, vừa bóng gió nhắc đến. Do đó ta tin rằng kỳ thực hắn rất muốn biết tình hình của bà.
Thế nhưng hắn lại không thể hỏi bất cứ kẻ nào.
Ta nghĩ, toàn bộ hậu cung này chỉ có ta là có thể giúp hắn.
Ta cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ biết là hắn cũng không quay người lại mà chỉ nhìn ta. Hắn im lặng, ta cũng không nói lời nào.
Hai người chúng ta cứ lẳng lặng đứng như vậy, cũng không biết trải qua bao lâu mới nghe hắn nặng nề nói: "Đi đi, ngày mai trẫm lại đến phạt nàng." Sau đó ta thấy hắn xoay người rời đi thật nhanh trước mắt ta.
Nhưng rõ ràng ta như nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.
Ta ngước mắt nhìn lên thì bóng hắn đã đi khá xa, ta bất giác cũng cười theo.
"Nương nương..." Triêu Thần và Khởi Tuyết vội vàng chạy tới chỗ ta.
Ta đứng lên phất ống tay áo cười nói: "Đi thôi, bản cung đến cung Vĩnh Thọ."
"Nương nương?" Triêu Thần thở nhẹ một tiếng, nghi ngại hỏi ta.
Ta khẽ cười nói với Khởi Tuyết: "Ngươi về cung trước nói với cô cô để nàng không cần lo lắng cho bản cung."
Khởi Tuyết như còn muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy ta đã vịn tay Triêu Thần rời đi nên cũng chỉ đành vâng lời.
Triêu Thần tới gần ta, khẽ nói: "Nương nương, người thực sự muốn đến cung Vĩnh Thọ sao?"
Ta chỉ "Ừ", tuy Triêu Thần hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lần này được Hạ Hầu Tử Khâm cho phép nên dù có chuyện gì ta biết hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm thay ta. Quan trọng hơn là ta đi vì nguyên nhân khác nữa.
Đây là lần thứ hai ta bước vào cung Vĩnh Thọ.
Ta ngày càng càng cảm thấy ở đây mới xứng đáng gọi là lãnh cung.
Một cung điện to lớn như vậy mà cũng chỉ có duy nhất một cung tỳ là Tiểu Đào.
Không có ai thông báo, ta và Triêu Thần tự đi vào nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Đào và Dụ thái phi. Cũng may ta đã đến một lần nên đi thẳng vào tẩm cung của Dụ thái phi.
"Nương nương..." Triêu Thần đỡ tay của ta, ta nhìn thấy trên mặt của nàng có nét lo lắng.
Ta cười bình thản, cũng không phải là lần đầu tiên đến thì còn có cái gì đáng sợ chứ.
Đi đến cửa thì có một người đột ngột từ trong bước ra. Triêu Thần kinh hãi kêu lên một tiếng, chắn trước người ta còn người kia đang trên đà đi tới không thu thế được nên đánh rơi cả chậu nước trên tay. Chỉ nghe "Choang" một tiếng, chậu nước rửa mặt kia rớt xuống đất, nước bắn tóe ra xung quanh. Triêu Thần đứng trước ta nên giày cũng bị ướt, còn ta lại chỉ bị vài giọt bắn vào.
"Nương nương người không sao chứ?" Triêu Thần không khỏi quay đầu lại hỏi ta.
Ta lắc lắc đầu, ta thấy rõ người kia chính là Tiểu Đào.
Nàng thấy người đến là ta thì sợ hãi quỳ xuống nói: "Nô tỳ không biết là Đàn phi nương nương nên mới xông tới, xin nương nương thứ tội!"
Thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng ta nói: "Đứng lên đi, bản cung không sao." Rồi nhìn vào bên trong nhưng qua một tấm bình phong thì thấy không rõ gì cả bèn hỏi nàng: "Thái phi sao rồi?"
Ta vừa hỏi thì Tiểu Đào đã bụm mặt khóc nức lên, vừa khóc vừa nói: "Thái phi rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, thái y đã đến xem qua, nô tỳ cũng cho người uống thuốc rồi nhưng vẫn sốt, không bớt chút nào."
Ta khẽ nhíu mày, bước vào trong.
"Nương nương..." Tiểu Đào cuống quít bò dậy chạy tới nói "Nương nương người..."
Ta liếc mắt nhìn nàng nói: "Bản cung vào thăm Thái phi một chút, ngươi đi xuống thay quần áo trước đi." Chậu nước vừa rồi cũng hắt lên người nàng không ít.
Nàng giật mình, một lát sau mới lau nước mắt, gật đầu nói: "Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay." Dứt lời thì chạy đi thật nhanh.
Ta nhìn Triêu Thần bên cạnh nói: "Ngươi cũng theo Tiểu Đào đi thay giày đi, bản cung ở đây một lát."
"Nương nương, nô tỳ không sao." Ta biết, vì Triêu Thần lo lắng cho ta, nhưng bây giờ tiết trời lạnh như thế, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng mang giầy ướt đứng chờ ta ở đây chứ?
Ta liền trầm giọng nói: "Bản cung cho ngươi đi, còn không mau đi!"
Triêu Thần ngây ngẩn cả người một lát mới gật đầu lui xuống.
Ta xoay người thấy Dụ thái phi nằm ở trên giường, ngay cả ta đi tới gần cũng không biết.
Ta rờ tay lên trán bà, quả là nóng thật.
Ta ngồi xuống cạnh bà khẽ gọi: "Thái phi, thái phi..."
Người nằm trên giường dường như không nghe thấy ta nói, mí mắt không hề cử động chút nào. Ta ngẫm nghĩ, bèn gọi thăm dò: "Hoàng thượng tới.'
"Hoàng thượng..." Bà lầm bầm, rốt cuộc mở mắt ra, vừa chống tay gượng dậy vừa hỏi: "Hoàng thượng. Hoàng thượng ở đâu?"
Ta đỡ bà, bà vịn tay ta nhìn ta chằm chằm một lúc lâu rồi đột nhiên cau mày nói: "Ngươi là ai?"
Ta ngơ ngẩn, bà hỏi ta là ai ư? Nhưng ta vẫn còn nhớ rõ ngày ấy ở ngoài cung Thiên Dận bà còn kéo ta, gọi ta là "Liễu đại tiểu thư" mà.
Ta bèn cười hỏi: "Thế nào thái phi không nhận ra thần thiếp sao?"
Nghe vậy, bà lại nhìn ta thật lâu, đột nhiên đưa tay lên xoa mặt của ta, khẽ hỏi: "Ngươi là ai nhỉ? Rốt cuộc ngươi là ai, ta... Ta đã gặp ngươi sao?" Người bà yếu ớt hư nhược, giọng nói cũng hơi mơ màng.
Ta đỡ bà thấy trong đáy mắt bà tỏ vẻ mê man thì trong lòng căng thẳng, hạ thật thấp giọng nói: "Người đã quên rồi, ta là... Liễu đại tiểu thư." Ta không biết vì sao ngày ấy bà lại coi ta như Phất Hi, vậy thì hôm nay bà còn nhận lầm ta là nàng nữa hay không?
"Liễu đại tiểu thư..." Bà vẫn nhìn ta, trong mắt nghi hoặc rồi lại cười khẽ một tiếng nói: "Ngươi định gạt ta. Liễu đại tiểu thư đã gả đi Bắc Tề làm nương nương rồi."
Dứt lời thì đẩy tay ta ra lại nằm xuống.
Ta khẽ than một tiếng, xem ra bà điên thật rồi cho nên mới không nhận ra ai cả. Lúc thì nói ta là Phất Hi, bây giờ lại còn nói ta lừa bà.
Bỗng nhiên ta nhớ tới bà đã từng nhắc đến chuyện thái tử tiền triều, vừa định hỏi thì những lời Phương Hàm lại vang lên bên tai nên cuối cùng ta cũng không nói gì. Dù lần này chuyện ta tới cung Vĩnh Thọ đã được Hạ Hầu Tử Khâm chấp thuận nhưng dù sao cũng không thể qua mặt thái hậu, vì thế có một số việc biết ít vẫn tốt hơn.
Ta đứng lên phất ống tay áo cười nói: "Đi thôi, bản cung đến cung Vĩnh Thọ."
"Nương nương?" Triêu Thần thở nhẹ một tiếng, nghi ngại hỏi ta.
Ta khẽ cười nói với Khởi Tuyết: "Ngươi về cung trước nói với cô cô để nàng không cần lo lắng cho bản cung."
Khởi Tuyết như còn muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy ta đã vịn tay Triêu Thần rời đi nên cũng chỉ đành vâng lời.
Triêu Thần tới gần ta, khẽ nói: "Nương nương, người thực sự muốn đến cung Vĩnh Thọ sao?"
Ta chỉ "Ừ", tuy Triêu Thần hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lần này được Hạ Hầu Tử Khâm cho phép nên dù có chuyện gì ta biết hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm thay ta. Quan trọng hơn là ta đi vì nguyên nhân khác nữa.
Đây là lần thứ hai ta bước vào cung Vĩnh Thọ.
Ta ngày càng càng cảm thấy ở đây mới xứng đáng gọi là lãnh cung.
Một cung điện to lớn như vậy mà cũng chỉ có duy nhất một cung tỳ là Tiểu Đào.
Không có ai thông báo, ta và Triêu Thần tự đi vào nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Đào và Dụ thái phi. Cũng may ta đã đến một lần nên đi thẳng vào tẩm cung của Dụ thái phi.
"Nương nương..." Triêu Thần đỡ tay của ta, ta nhìn thấy trên mặt của nàng có nét lo lắng.
Ta cười bình thản, cũng không phải là lần đầu tiên đến thì còn có cái gì đáng sợ chứ.
Đi đến cửa thì có một người đột ngột từ trong bước ra. Triêu Thần kinh hãi kêu lên một tiếng, chắn trước người ta còn người kia đang trên đà đi tới không thu thế được nên đánh rơi cả chậu nước trên tay. Chỉ nghe "Choang" một tiếng, chậu nước rửa mặt kia rớt xuống đất, nước bắn tóe ra xung quanh. Triêu Thần đứng trước ta nên giày cũng bị ướt, còn ta lại chỉ bị vài giọt bắn vào.
"Nương nương người không sao chứ?" Triêu Thần không khỏi quay đầu lại hỏi ta.
Ta lắc lắc đầu, ta thấy rõ người kia chính là Tiểu Đào.
Nàng thấy người đến là ta thì sợ hãi quỳ xuống nói: "Nô tỳ không biết là Đàn phi nương nương nên mới xông tới, xin nương nương thứ tội!"
Thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng ta nói: "Đứng lên đi, bản cung không sao." Rồi nhìn vào bên trong nhưng qua một tấm bình phong thì thấy không rõ gì cả bèn hỏi nàng: "Thái phi sao rồi?"
Ta vừa hỏi thì Tiểu Đào đã bụm mặt khóc nức lên, vừa khóc vừa nói: "Thái phi rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, thái y đã đến xem qua, nô tỳ cũng cho người uống thuốc rồi nhưng vẫn sốt, không bớt chút nào."
Ta khẽ nhíu mày, bước vào trong.
"Nương nương..." Tiểu Đào cuống quít bò dậy chạy tới nói "Nương nương người..."
Ta liếc mắt nhìn nàng nói: "Bản cung vào thăm Thái phi một chút, ngươi đi xuống thay quần áo trước đi." Chậu nước vừa rồi cũng hắt lên người nàng không ít.
Nàng giật mình, một lát sau mới lau nước mắt, gật đầu nói: "Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay." Dứt lời thì chạy đi thật nhanh.
Ta nhìn Triêu Thần bên cạnh nói: "Ngươi cũng theo Tiểu Đào đi thay giày đi, bản cung ở đây một lát."
"Nương nương, nô tỳ không sao." Ta biết, vì Triêu Thần lo lắng cho ta, nhưng bây giờ tiết trời lạnh như thế, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng mang giầy ướt đứng chờ ta ở đây chứ?
Ta liền trầm giọng nói: "Bản cung cho ngươi đi, còn không mau đi!"
Triêu Thần ngây ngẩn cả người một lát mới gật đầu lui xuống.
Ta xoay người thấy Dụ thái phi nằm ở trên giường, ngay cả ta đi tới gần cũng không biết.
Ta rờ tay lên trán bà, quả là nóng thật.
Ta ngồi xuống cạnh bà khẽ gọi: "Thái phi, thái phi..."
Người nằm trên giường dường như không nghe thấy ta nói, mí mắt không hề cử động chút nào. Ta ngẫm nghĩ, bèn gọi thăm dò: "Hoàng thượng tới.'
"Hoàng thượng..." Bà lầm bầm, rốt cuộc mở mắt ra, vừa chống tay gượng dậy vừa hỏi: "Hoàng thượng. Hoàng thượng ở đâu?"
Ta đỡ bà, bà vịn tay ta nhìn ta chằm chằm một lúc lâu rồi đột nhiên cau mày nói: "Ngươi là ai?"
Ta ngơ ngẩn, bà hỏi ta là ai ư? Nhưng ta vẫn còn nhớ rõ ngày ấy ở ngoài cung Thiên Dận bà còn kéo ta, gọi ta là "Liễu đại tiểu thư" mà.
Ta bèn cười hỏi: "Thế nào thái phi không nhận ra thần thiếp sao?"
Nghe vậy, bà lại nhìn ta thật lâu, đột nhiên đưa tay lên xoa mặt của ta, khẽ hỏi: "Ngươi là ai nhỉ? Rốt cuộc ngươi là ai, ta... Ta đã gặp ngươi sao?" Người bà yếu ớt hư nhược, giọng nói cũng hơi mơ màng.
Ta đỡ bà thấy trong đáy mắt bà tỏ vẻ mê man thì trong lòng căng thẳng, hạ thật thấp giọng nói: "Người đã quên rồi, ta là... Liễu đại tiểu thư." Ta không biết vì sao ngày ấy bà lại coi ta như Phất Hi, vậy thì hôm nay bà còn nhận lầm ta là nàng nữa hay không?
"Liễu đại tiểu thư..." Bà vẫn nhìn ta, trong mắt nghi hoặc rồi lại cười khẽ một tiếng nói: "Ngươi định gạt ta. Liễu đại tiểu thư đã gả đi Bắc Tề làm nương nương rồi."
Dứt lời thì đẩy tay ta ra lại nằm xuống.
Ta khẽ than một tiếng, xem ra bà điên thật rồi cho nên mới không nhận ra ai cả. Lúc thì nói ta là Phất Hi, bây giờ lại còn nói ta lừa bà.
Bỗng nhiên ta nhớ tới bà đã từng nhắc đến chuyện thái tử tiền triều, vừa định hỏi thì những lời Phương Hàm lại vang lên bên tai nên cuối cùng ta cũng không nói gì. Dù lần này chuyện ta tới cung Vĩnh Thọ đã được Hạ Hầu Tử Khâm chấp thuận nhưng dù sao cũng không thể qua mặt thái hậu, vì thế có một số việc biết ít vẫn tốt hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét