Ta và Triêu Thần bước tới hành lễ với hắn. Hắn đưa tay qua kéo ta lên ngự giá.
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo ta vào lòng cười nhẹ nói: "Khẩn trương sao, chúng ta xuất cung thôi."
Hắn vừa dứt lời thì liền nghe giọng Lý công công cất cao: "Hoàng thượng khởi giá —— "
Ngự giá từ từ đi, cửa cung nặng nề trước mặt sớm đã mở rộng, lúc đó ta mới kịp hoàn hồn nhìn lên phía trước.
Nói không khẩn trương là giả. Ta từng nghĩ rằng, một khi bước vào cánh cửa này thì cả đời cũng không thể bước ra. Khi đó, thấy Diêu phi theo thái hậu đến chùa Phúc Nghiêm dâng hương cầu phúc ta đã rất hâm mộ. Có điều ta chưa từng nghĩ tới một ngày kia ta cũng có thể đi ra.
Bất ngờ nhất là chính hắn đưa ta đi ra.
Hắn ôm ta nhích lại gần, ta hơi giật mình thì thấy hắn nhắm mắt lại, miệng vẫn cười: "Để trẫm tựa một chút."
Ta định gọi hắn nhưng thấy nét mặt an tĩnh của hắn thì lại thôi.
Mấy ngày này hắn đã rất vất vả, dường như không được nghỉ ngơi chút nào. Ngay cả bị bệnh cũng không chịu nghỉ một ngày. Đêm qua, nghe nói hắn ở ngự thư phòng qua giờ sửu mới trở về tẩm cung.
Thấy hàng mi hắn khẽ rung động, chẳng biết tại sao ta chợt giật mình nhìn chăm chăm vào mặt hắn. Vì sao ta có thể hiểu rõ mọi chuyện của hắn như vậy? Bàn tay nắm tay ta hơi siết lại, hắn tựa trên vai ta thở nhẹ nhàng. Hơi thở của hắn phả trên cổ ta khiến cho ta cảm thấy an tĩnh.
Đường đến vườn Thượng Lâm dài khoảng hai mươi dặm, tốc độ đi này cũng không nhanh nên phải một hai canh giờ mới tới được.
Qua tấm màn che, ta nhìn thấy Lý công công và Triêu Thần chăm chú theo sát bên ngự giá.
Một lát sau, đột nhiên nghe thấy người đang tựa trên vai nói: "Tiểu Lý Tử, đừng đến vườn Thượng Lâm vội." Ta hơi ngạc nhiên, hắn nói là chưa đến vườn Thượng Lâm vội! Lý công công vội kêu ngừng ngự giá, toàn bộ đội ngũ từ từ dừng lại. Hắn lại nói: "Đi đến con đường dài trong thành." Ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mạnh mẽ, không thể tin nổi nhìn người vẫn đang nằm dựa trên vai mình. Đột nhiên hắn nói tới đó khiến ta nhớ lại ngày ấy hắn nói muốn gặp Tô Mộ Hàn, gặp vị tiên sinh mà ta tôn kính như thần kia. Lúc đó ta chỉ cho rằng hắn nói đùa. Nhưng bây giờ hắn lại nói muốn đến con đường dài trong thành!
Xem ra, ngày đó không chỉ mình ta hỏi thăm thái y tình hình của Tô Mộ Hàn, chắc hắn cũng hỏi qua rồi.
Có điều ngày ấy hắn đến cung của ta và tự mình hỏi ta.
Cũng may là Tô Mộ Hàn đã đi rồi.
Tâm trạng căng thẳng, mẹ con bọn hắn thật sự rất giống nhau, thích hỏi hai lần với một vấn đề.
Cảm giác ngự giá đổi hướng đi rồi lập tức bình ổn tốc độ.
Ta nhịn không được nói: "Hoàng thượng, tiên sinh của nô tì sớm đã không còn ở đó, người còn đi làm gì?" Ta còn nhớ rõ Vãn Lương nói, ngay cả chùa kia cũng đã xây dựng lại chuyển đến mười dặm sau núi.
Rốt cuộc hắn mở mắt ra, ngồi thẳng người lên nói: "Trẫm chỉ đi xem thôi, ngươi khẩn trương làm gì?"
Ta giật mình.
Ta khẩn trương sao?
Con đường dài trong thành ngày thường vô cùng náo nhiệt, vậy mà lúc ngự giá của chúng ta đi qua ta không nghe thấy một tiếng động nào. Nhưng bây giờ hắn đang đi qua đây, thánh giá đi đến đâu thì mọi người nhất định phải ra nghênh tiếp chứ. Ta bất giác nhìn ra ngoài thì mới thấy tầng tầng lớp lớp vũ lâm quân đã đứng xếp hàng trấn giữ, còn dân chúng đều quỳ hết ở ven đường, đầu chạm đất, không ai dám ngẩng lên nhìn long nhan.
Ta bỗng nhiên "Xì" một tiếng bật cười.
Hắn nhíu mày nhìn ta hỏi: "Cười cái gì?"
Ta ghé sát vào hắn khẽ nói: "Hoàng thượng, so với tiểu thư khuê phòng thì việc người xuất hành còn nghiêm trọng hơn nha. Nô tì nhớ lúc mới vào cung, công công nói không được ngẩng đầu nhìn long nhan, làm vậy sẽ bị coi là đại bất kính. Nhưng bây giờ dân chúng bên ngoài kia dù có ngẩng đầu nhưng cách nhiều lớp màn như vậy cũng chẳng thấy được gì."
Chắc là nghe ta so sánh mình với tiểu thư khuê phòng nên trên mặt hắn hiện lên sự tức giận, khẽ ho một tiếng nói: "Xem ra ngươi đã quen ra ngoài nhỉ, vậy trẫm đồng ý cho ngươi ra đấy."
Biết hắn là nói giỡn nhưng trong lòng ta vẫn vui vẻ, vội vàng đứng lên nói: "Vậy nô tì tạ ơn hoàng thượng trước." Nói dứt lời thì xoay người muốn bước ra.
Cổ tay lại bị hắn mạnh mẽ nắm lấy, nghe hắn tức giận nói: "Ngươi dám làm thật sao?"
Ta cười: "Vì sao không dám, không phải chính miệng hoàng thượng nói sao? Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nếu nô tì không nghe theo thì sẽ bị coi là kháng chỉ." Ta làm mặt quỷ với hắn. Nhìn hắn tức giận hắng giọng, ta đương nhiên rất vui vẻ.
Hắn lại giật mình.
Bàn tay nắm tay ta không thả lỏng chút nào, hắn nhìn ta một lát rồi đột nhiên cười lớn, hơi dùng sức kéo ta vào lòng một cách dễ dàng nói: "Trẫm cảm thấy thích ngươi như vậy."
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo ta vào lòng cười nhẹ nói: "Khẩn trương sao, chúng ta xuất cung thôi."
Hắn vừa dứt lời thì liền nghe giọng Lý công công cất cao: "Hoàng thượng khởi giá —— "
Ngự giá từ từ đi, cửa cung nặng nề trước mặt sớm đã mở rộng, lúc đó ta mới kịp hoàn hồn nhìn lên phía trước.
Nói không khẩn trương là giả. Ta từng nghĩ rằng, một khi bước vào cánh cửa này thì cả đời cũng không thể bước ra. Khi đó, thấy Diêu phi theo thái hậu đến chùa Phúc Nghiêm dâng hương cầu phúc ta đã rất hâm mộ. Có điều ta chưa từng nghĩ tới một ngày kia ta cũng có thể đi ra.
Bất ngờ nhất là chính hắn đưa ta đi ra.
Hắn ôm ta nhích lại gần, ta hơi giật mình thì thấy hắn nhắm mắt lại, miệng vẫn cười: "Để trẫm tựa một chút."
Ta định gọi hắn nhưng thấy nét mặt an tĩnh của hắn thì lại thôi.
Mấy ngày này hắn đã rất vất vả, dường như không được nghỉ ngơi chút nào. Ngay cả bị bệnh cũng không chịu nghỉ một ngày. Đêm qua, nghe nói hắn ở ngự thư phòng qua giờ sửu mới trở về tẩm cung.
Thấy hàng mi hắn khẽ rung động, chẳng biết tại sao ta chợt giật mình nhìn chăm chăm vào mặt hắn. Vì sao ta có thể hiểu rõ mọi chuyện của hắn như vậy? Bàn tay nắm tay ta hơi siết lại, hắn tựa trên vai ta thở nhẹ nhàng. Hơi thở của hắn phả trên cổ ta khiến cho ta cảm thấy an tĩnh.
Đường đến vườn Thượng Lâm dài khoảng hai mươi dặm, tốc độ đi này cũng không nhanh nên phải một hai canh giờ mới tới được.
Qua tấm màn che, ta nhìn thấy Lý công công và Triêu Thần chăm chú theo sát bên ngự giá.
Một lát sau, đột nhiên nghe thấy người đang tựa trên vai nói: "Tiểu Lý Tử, đừng đến vườn Thượng Lâm vội." Ta hơi ngạc nhiên, hắn nói là chưa đến vườn Thượng Lâm vội! Lý công công vội kêu ngừng ngự giá, toàn bộ đội ngũ từ từ dừng lại. Hắn lại nói: "Đi đến con đường dài trong thành." Ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mạnh mẽ, không thể tin nổi nhìn người vẫn đang nằm dựa trên vai mình. Đột nhiên hắn nói tới đó khiến ta nhớ lại ngày ấy hắn nói muốn gặp Tô Mộ Hàn, gặp vị tiên sinh mà ta tôn kính như thần kia. Lúc đó ta chỉ cho rằng hắn nói đùa. Nhưng bây giờ hắn lại nói muốn đến con đường dài trong thành!
Xem ra, ngày đó không chỉ mình ta hỏi thăm thái y tình hình của Tô Mộ Hàn, chắc hắn cũng hỏi qua rồi.
Có điều ngày ấy hắn đến cung của ta và tự mình hỏi ta.
Cũng may là Tô Mộ Hàn đã đi rồi.
Tâm trạng căng thẳng, mẹ con bọn hắn thật sự rất giống nhau, thích hỏi hai lần với một vấn đề.
Cảm giác ngự giá đổi hướng đi rồi lập tức bình ổn tốc độ.
Ta nhịn không được nói: "Hoàng thượng, tiên sinh của nô tì sớm đã không còn ở đó, người còn đi làm gì?" Ta còn nhớ rõ Vãn Lương nói, ngay cả chùa kia cũng đã xây dựng lại chuyển đến mười dặm sau núi.
Rốt cuộc hắn mở mắt ra, ngồi thẳng người lên nói: "Trẫm chỉ đi xem thôi, ngươi khẩn trương làm gì?"
Ta giật mình.
Ta khẩn trương sao?
Con đường dài trong thành ngày thường vô cùng náo nhiệt, vậy mà lúc ngự giá của chúng ta đi qua ta không nghe thấy một tiếng động nào. Nhưng bây giờ hắn đang đi qua đây, thánh giá đi đến đâu thì mọi người nhất định phải ra nghênh tiếp chứ. Ta bất giác nhìn ra ngoài thì mới thấy tầng tầng lớp lớp vũ lâm quân đã đứng xếp hàng trấn giữ, còn dân chúng đều quỳ hết ở ven đường, đầu chạm đất, không ai dám ngẩng lên nhìn long nhan.
Ta bỗng nhiên "Xì" một tiếng bật cười.
Hắn nhíu mày nhìn ta hỏi: "Cười cái gì?"
Ta ghé sát vào hắn khẽ nói: "Hoàng thượng, so với tiểu thư khuê phòng thì việc người xuất hành còn nghiêm trọng hơn nha. Nô tì nhớ lúc mới vào cung, công công nói không được ngẩng đầu nhìn long nhan, làm vậy sẽ bị coi là đại bất kính. Nhưng bây giờ dân chúng bên ngoài kia dù có ngẩng đầu nhưng cách nhiều lớp màn như vậy cũng chẳng thấy được gì."
Chắc là nghe ta so sánh mình với tiểu thư khuê phòng nên trên mặt hắn hiện lên sự tức giận, khẽ ho một tiếng nói: "Xem ra ngươi đã quen ra ngoài nhỉ, vậy trẫm đồng ý cho ngươi ra đấy."
Biết hắn là nói giỡn nhưng trong lòng ta vẫn vui vẻ, vội vàng đứng lên nói: "Vậy nô tì tạ ơn hoàng thượng trước." Nói dứt lời thì xoay người muốn bước ra.
Cổ tay lại bị hắn mạnh mẽ nắm lấy, nghe hắn tức giận nói: "Ngươi dám làm thật sao?"
Ta cười: "Vì sao không dám, không phải chính miệng hoàng thượng nói sao? Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nếu nô tì không nghe theo thì sẽ bị coi là kháng chỉ." Ta làm mặt quỷ với hắn. Nhìn hắn tức giận hắng giọng, ta đương nhiên rất vui vẻ.
Hắn lại giật mình.
Bàn tay nắm tay ta không thả lỏng chút nào, hắn nhìn ta một lát rồi đột nhiên cười lớn, hơi dùng sức kéo ta vào lòng một cách dễ dàng nói: "Trẫm cảm thấy thích ngươi như vậy."
Ta sao chứ?
Ta mở to mắt nhìn hắn, thấy hắn hít một hơi thật sâu nói: "Trẫm phong nàng làm phi tử không phải vì tính cách của nàng sao? Trẫm còn nhớ rõ tiểu cung tỳ thông minh ngày đó làm rách đèn lồng mà lại có thể bảo toàn mạng mình dưới mắt trẫm."
Ta kinh ngạc nhìn nam nhân đang cười trước mặt, thì ra trong mắt của hắn ta chưa bao giờ bị coi là ngỗ nghịch sao?
Nhưng hắn còn bày ra một vẻ đáng sợ như vậy. Khi đó, còn phẫn nộ nói muốn lấy đầu của ta mà.
Ta cũng chẳng biết tại sao được xuất cung mà lại cảm thấy tinh thần sảng khoái rất nhiều. Có thể cười thoải mái không e ngại đối với hắn, cũng có thể nói những lời khiến hắn tức giận.
Thì ra ta không hề biết hắn thích ta như thế.
Ta ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt thâm sâu của hắn lóe sáng, hàng lông mi dài khẽ động như muốn che hết đôi mắt. Ta muốn rút tay đang bị hắn nắm ra nhưng hắn cũng như muốn thi gan, càng nắm chặt hơn.
Ta hơi đau nhíu mày lại, mỉm cười nói: "Nếu Hoàng thượng thích thần thiếp lúc còn là cung tỳ như thế thì sao còn phong thần thiếp làm phi?"
Hắn cũng cười rộ lên, cắn răng nói: "Chẳng qua trẫm muốn nàng được sống lâu hơn một chút."
Trong lòng ta kinh hãi. Ngày đó ta chẳng qua chỉ là một cung tỳ nho nhỏ, dù Thiên Phi cũng chỉ là một tiểu chủ nhưng muốn giết ta cũng dễ dàng như giết một con kiến. Huống chi, còn có Thư quý tần nữa.
Nhưng, đối mặt với những nguy hiểm như thế ta vẫn sống sót.
Vì thế hắn chú ý tới ta, vì thế hắn muốn ta sống.
Là vì vậy sao Hạ Hầu Tử Khâm?
Vậy vì sao chàng lại muốn ta sống?
Những lời này nghẹn trong miệng, ta muốn hỏi hắn nhưng rốt cuộc không biết nên hỏi thế nào.
Trong đầu ta lại nhớ tới chuyện của Phất Hi, ta chỉ sợ dù có hỏi nhưng cũng không nhận được đáp án ta muốn hoặc là hắn sẽ không nói thật.
Ta quay mặt đi, đột nhiên nhìn thấy cửa lớn Tang phủ.
Bất giác ta ngây dại.
Đúng rồi, sao ta có thể quên nhà cũ của ta cũng nằm trên con đường dài này chứ?
Hắn cũng cảm thấy sự khác lạ của ta bèn quay đầu lại, đôi mắt phượng dài nheo lại nhìn lạnh lùng nói: "Tang phủ."
Đối với hắn mà nói Tang phủ ở chỗ này chẳng có gì kỳ lạ. Nếu không hắn cũng sẽ không nói: trẫm còn biết, Tang gia có một tam tiểu thư không ai biết.
Hắn đã điều tra thì hẳn sẽ tra toàn bộ mọi chuyện.
Nghĩ vậy lại đột nhiên hoảng hốt, nếu vậy hắn có thể điều tra được gì về Tô Mộ Hàn hay không?
Đột nhiên ta dường như có một mong ước, hắn điều tra được gì đó về Tô Mộ Hàn. Vị tiên sinh ta đã chung sống ba năm kia mà lại chẳng biết chút gì về hắn.
Đột nhiên hắn ngoài đầu nhìn lại, lạnh lùng hỏi: "Muốn xuống không?"
Trong lòng giống bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm tới, không ngờ hắn hỏi ta có muốn xuống không...
Nếu như ta có khát vọng về nhà...
Nếu như, ta có một gia đình hạnh phúc...
Vậy thì hẳn ta sẽ rất cảm động mà khóc lên.
Sao ta không biết, chỉ một câu đơn giản như vậy cũng là ân huệ lớn của hắn? Vào cung làm phi thì sao còn có thể về nhà cha mẹ ruột? Dù có đi ngang qua như ta bây giờ cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn trong ngự giá mà không được đi ra ngoài.
Ta bất giác nhìn ra ngoài thì thấy cha ta, phu nhân, và mọi người của Tang phủ đều đang quỳ ở cửa. Bọn họ cúi đầu thật thấp, thậm chí ta thấy dường như phu nhân muốn nhìn lên nhưng lại bị cha kéo lại.
Ôi, ai dám ngẩng đầu đây.
Nhất định phu nhân rất mong mỏi, muốn nhìn một cái xem hai con gái của bà có ngồi trên ngự giá hay không?
Chỉ tiếc các nàng cũng không ở đây mà lại là ta, đứa con gái của thiếp mà trước đây các nàng vẫn coi thường. Thấy ta không trả lời, hắn bỗng nhiên kêu dừng lại.
Ta giật mình nhìn hắn thì thấy hắn giơ tay nhấc mành lên nói: "Tang lão gia."
Ta mở to mắt nhìn hắn, thấy hắn hít một hơi thật sâu nói: "Trẫm phong nàng làm phi tử không phải vì tính cách của nàng sao? Trẫm còn nhớ rõ tiểu cung tỳ thông minh ngày đó làm rách đèn lồng mà lại có thể bảo toàn mạng mình dưới mắt trẫm."
Ta kinh ngạc nhìn nam nhân đang cười trước mặt, thì ra trong mắt của hắn ta chưa bao giờ bị coi là ngỗ nghịch sao?
Nhưng hắn còn bày ra một vẻ đáng sợ như vậy. Khi đó, còn phẫn nộ nói muốn lấy đầu của ta mà.
Ta cũng chẳng biết tại sao được xuất cung mà lại cảm thấy tinh thần sảng khoái rất nhiều. Có thể cười thoải mái không e ngại đối với hắn, cũng có thể nói những lời khiến hắn tức giận.
Thì ra ta không hề biết hắn thích ta như thế.
Ta ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt thâm sâu của hắn lóe sáng, hàng lông mi dài khẽ động như muốn che hết đôi mắt. Ta muốn rút tay đang bị hắn nắm ra nhưng hắn cũng như muốn thi gan, càng nắm chặt hơn.
Ta hơi đau nhíu mày lại, mỉm cười nói: "Nếu Hoàng thượng thích thần thiếp lúc còn là cung tỳ như thế thì sao còn phong thần thiếp làm phi?"
Hắn cũng cười rộ lên, cắn răng nói: "Chẳng qua trẫm muốn nàng được sống lâu hơn một chút."
Trong lòng ta kinh hãi. Ngày đó ta chẳng qua chỉ là một cung tỳ nho nhỏ, dù Thiên Phi cũng chỉ là một tiểu chủ nhưng muốn giết ta cũng dễ dàng như giết một con kiến. Huống chi, còn có Thư quý tần nữa.
Nhưng, đối mặt với những nguy hiểm như thế ta vẫn sống sót.
Vì thế hắn chú ý tới ta, vì thế hắn muốn ta sống.
Là vì vậy sao Hạ Hầu Tử Khâm?
Vậy vì sao chàng lại muốn ta sống?
Những lời này nghẹn trong miệng, ta muốn hỏi hắn nhưng rốt cuộc không biết nên hỏi thế nào.
Trong đầu ta lại nhớ tới chuyện của Phất Hi, ta chỉ sợ dù có hỏi nhưng cũng không nhận được đáp án ta muốn hoặc là hắn sẽ không nói thật.
Ta quay mặt đi, đột nhiên nhìn thấy cửa lớn Tang phủ.
Bất giác ta ngây dại.
Đúng rồi, sao ta có thể quên nhà cũ của ta cũng nằm trên con đường dài này chứ?
Hắn cũng cảm thấy sự khác lạ của ta bèn quay đầu lại, đôi mắt phượng dài nheo lại nhìn lạnh lùng nói: "Tang phủ."
Đối với hắn mà nói Tang phủ ở chỗ này chẳng có gì kỳ lạ. Nếu không hắn cũng sẽ không nói: trẫm còn biết, Tang gia có một tam tiểu thư không ai biết.
Hắn đã điều tra thì hẳn sẽ tra toàn bộ mọi chuyện.
Nghĩ vậy lại đột nhiên hoảng hốt, nếu vậy hắn có thể điều tra được gì về Tô Mộ Hàn hay không?
Đột nhiên ta dường như có một mong ước, hắn điều tra được gì đó về Tô Mộ Hàn. Vị tiên sinh ta đã chung sống ba năm kia mà lại chẳng biết chút gì về hắn.
Đột nhiên hắn ngoài đầu nhìn lại, lạnh lùng hỏi: "Muốn xuống không?"
Trong lòng giống bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm tới, không ngờ hắn hỏi ta có muốn xuống không...
Nếu như ta có khát vọng về nhà...
Nếu như, ta có một gia đình hạnh phúc...
Vậy thì hẳn ta sẽ rất cảm động mà khóc lên.
Sao ta không biết, chỉ một câu đơn giản như vậy cũng là ân huệ lớn của hắn? Vào cung làm phi thì sao còn có thể về nhà cha mẹ ruột? Dù có đi ngang qua như ta bây giờ cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn trong ngự giá mà không được đi ra ngoài.
Ta bất giác nhìn ra ngoài thì thấy cha ta, phu nhân, và mọi người của Tang phủ đều đang quỳ ở cửa. Bọn họ cúi đầu thật thấp, thậm chí ta thấy dường như phu nhân muốn nhìn lên nhưng lại bị cha kéo lại.
Ôi, ai dám ngẩng đầu đây.
Nhất định phu nhân rất mong mỏi, muốn nhìn một cái xem hai con gái của bà có ngồi trên ngự giá hay không?
Chỉ tiếc các nàng cũng không ở đây mà lại là ta, đứa con gái của thiếp mà trước đây các nàng vẫn coi thường. Thấy ta không trả lời, hắn bỗng nhiên kêu dừng lại.
Ta giật mình nhìn hắn thì thấy hắn giơ tay nhấc mành lên nói: "Tang lão gia."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét