Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 128 : Trẫm rất thích


Hắn kéo ta tiến lên, vai cha càng run lại vội kêu: "Hoàng thượng vạn tuế! Nương nương thiên tuế!"

Ta cười lạnh, nương nương thiên tuế? Ông có biết ta là ai không?

Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lẽo nhìn người quỳ ở dưới, kéo ta lại gần cười thản nhiên nói: "Tang Quân, ngẩng đầu lên."

Người cha càng run dữ dội, chắc hẳn vừa rồi nghe Lý công công nói nên ông hơi chần chờ một lát cuối cùng cũng không dám.

"Trẫm muốn ngươi ngẩng đầu lên." Hắn lại nói một lần nữa.

Ta cảm thấy tim đập ngày càng nhanh, tay hắn đang nắm vai ta càng siết lại mạnh hơn.

Ta nhớ, vừa rồi lúc đi ra, hắn có nói qua là không được làm cho hắn mất mặt.

Ta cừ từ cười, liếc nhìn người cha đang quỳ ở dưới kia.

Rốt cuộc ông cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt ông nhìn từ chân Hạ Hầu Tử Khâm rồi theo long bào màu vàng sáng nhìn lên. Hắn cao hơn ta một cái đầu vì thế, cha còn chưa kịp nhìn thấy mặt hắn thì đã thấy ta trước.

Ta thấy đôi mắt cha bỗng nhiên mở trừng trừng, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Môi ông run rẩy, bàn tay bất giác giơ lên chỉ vào ta nhưng chẳng thể nói nổi một lời.

Chỉ nghe Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng hừ lạnh một tiếng nói: "Thật là to gan, Đàn phi của trẫm mà ngươi cũng dám chỉ mặt!

Nghe vậy, cha mới kịp phản ứng, lại cuống quít cúi đầu run run nói: "Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội!"

Hắn cũng không truy cứu, chỉ mỉm cười nói: "Người không biết không có tội. Trẫm không trách ngươi. Nhưng Tang Quân trẫm hỏi ngươi, Đàn phi của trẫm so với hai con gái của ngươi thì thế nào?"

Cha run rẩy, nói không nên lời.

Hắn chằm chặp nhìn ông, khẽ hỏi: "Sao?"

Ta kéo nhẹ ống tay áo của hắn, hắn lại liếc ta một cái ý bảo ta yên lặng.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe phía trước phu nhân kinh hoàng kêu lên, lúc ta ngước mắt nhìn sang thì thấy bà vừa nhìn thấy ta liền ngất đi. Ta bất giác sờ lên mặt, không lẽ mặt ta dọa người vậy sao?

Dường như cha cảm thấy có chuyện xảy ra sau lưng mình nhưng cũng không dám xoay người lại nhìn chỉ cắn răng nói: "Đương nhiên là... là Đàn phi nương nương tốt hơn một chút." Ta nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán ông.

Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không tha, vừa cười vừa hỏi: "Cái gì tốt hơn? Khuôn mặt? Tài trí? Hay là tất cả?"

"Tất... Tất cả." Cha lại nói.

Nghe vậy, cuối cùng hắn mới cười lớn, quay lại nhìn ta nói với người ở dưới: "Tang Quân, trẫm còn muốn cám ơn ngươi. Trẫm muốn nói cho ngươi biết, có vài người không biết quý trọng nhưng trẫm rất thích. Ha ha ——" hắn vừa cười vừa kéo ta xoay người lớn tiếng nói: "Khởi giá."

"Cung tiễn hoàng thượng —— "

Những tiếng hô bên ngoài dồn dập vang lên như muốn dời non lấp biển.

Hắn lại kéo ta về lại ngự giá.

Thậm chí ta còn chưa kịp phản ứng gì. Hắn nhìn ta cười vừa đắc ý vừa tự hào.

Nhưng ta không biết là do hắn thích ta thật nên mới gây khó dễ cho cha hay chỉ vì hắn cho rằng cha và Dụ thái phi giống nhau nên mới làm như vậy? Chỉ là vấn đề này ta sẽ không hỏi, cũng không muốn hỏi.

Cho dù là không phải thì cũng coi như cho ta có chút hy vọng xa vời đi.

Sự ấm áp trong nháy mắt này.

Sự quan tâm trong giây phút này.

Hắn nhìn ta, bỗng nhiên khẽ nhíu mày lại rồi ta thấy bàn tay hắn đưa qua. Ta mới đột nhiên nhớ ra có phải trên mặt ta còn vương nước mắt không bèn cuống quít nghiêng người, che mặt nói: "Hoàng thượng, để thần thiếp tự làm."

Hắn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ép buộc ta chỉ "Ừ" rồi dựa vào nệm mềm phía sau.

Lúc nhìn lại hắn thì hắn đã khép hai mắt lại nghỉ ngơi.

Ta xoay người lấy chiếc gương bên cạnh soi, quả là có một vệt nước mắt. Cũng may không rõ lắm. Ta lấy nước thuốc trong tay áo ra, lấy khăn chấm nhẹ rồi xoa lên chỗ vệt nước mắt.

Làm xong mọi việc thì thấy hắn vẫn nhắm mắt lại nên ngẫm nghĩ rồi cũng không gọi hắn.

Trên mặt của hắn đã không còn chút khí thế bức người lúc nãy, chỉ còn vẻ mệt mỏi lộ ra.
Ngự giá đi thẳng một đường, hắn không nhắc gì tới chuyện đã xảy ra ở trước cửa Tang phủ vừa rồi như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Nghĩ vậy ta bất giác muốn cười nhưng phải che miệng lại, không dám cười ra tiếng.

Đột nhiên hắn nói: "Muốn cười thì cười đi, làm gì mà phải lén lút như thế."

Ôi, âm thanh nhỏ thế mà hắn cũng nghe thấy sao?

Ta cãi: "Không phải hoàng thượng nói thần thiếp không được cười mà."

Hắn cười mở mắt ra nói: "Vừa rồi trẫm dừng ngự giá, mọi người trước sau đông như vậy mà cũng đều câm như hến, nàng là phi tử của trẫm mà còn cười thì ra thể thống gì!"

Ta mở trừng hai mắt nhìn hắn, thì ra là vì vậy. Vì thế, hắn mới có thể bày ra vẻ nghiêm trang, đúng là sĩ diện của Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn vẫy tay ý bảo ta dựa vào người.

Ta vâng lời tiến lại, hắn nắm tay ta kéo sang, vòng tay ôm ta, tựa cằm vào vai ta khẽ nói: "Trẫm mệt, nhưng nhìn nàng lại không muốn nghỉ ngơi."

Nhìn thấy ta mà không muốn nghỉ ngơi, nói vậy là ý gì đây?

Ta cười hỏi hắn: "Mặt thần thiếp đáng sợ lắm sao?"

"Ừ." Hắn trả lời: "Lần đầu tiên gặp nàng là vậy, nếu Tang Quân không biết tốt xấu nói nàng đẹp xem."

Ta âm thầm cười, không phải là Hạ Hầu Tử Khâm chỉ đường cho người ta nói ta đẹp sao? Bây giờ lại nói ông ta không biết tốt xấu với ta.

Ta bất giác lại hỏi: "Hoàng thượng chỉ thích nữ nhân xinh đẹp sao? Vậy sao còn đưa thần thiếp đi chứ?"

"Trẫm..." Hắn định nói nhưng lại không nói nữa.

Một lát sau lại nghe tiếng thở đều đều của hắn, ta khẽ lắc đầu, chắc hắn mệt lắm nên mới có thể ngủ như vậy?

Vừa nghĩ vậy thì chợt phát hiện ngự giá dừng lại. Ta hơi kinh hãi, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa kêu dừng mà.

Lý công công đi tới bên cạnh khẽ nói: "Hoàng thượng, ngự giá không vào được trong ngõ."

Ta mới bừng tỉnh nhớ ra, đúng rồi, sao ta lại quên mất con đường dài này khá nhỏ, ngự giá sao đi vào được chứ?

Hắn tỉnh ngủ, nghe vậy nhẹ buông ta ra, thờ ơ nói: "Vậy trẫm và Đàn phi sẽ xuống ngự giá." Nói dứt lời thì đứng dậy đi xuống.

Lý công công không nói gì nữa, chỉ lấy áo lông cừu hạc choàng lên người hắn. Triêu Thần cũng đi theo mặc thêm áo choàng dày cho ta.

Đội ngũ vũ lâm quân đã dừng ở phía xa, đứng tới đầu con đường dài.

Hắn nắm tay ta bước đi, tiếng chân của hai người vang lên trong con đường nhỏ. Không hiểu sao ta lại có cảm giác phập phồng không yên.

Ta nhìn xuyên suốt con đường dài này.

Nơi đây ta đã từng đi qua biết bao lần, có nhắm mắt ta cũng không gặp trở ngại gì nhưng không biết đã bao lâu rồi ta chưa từng đi lại...

Tiên sinh của ta ở cuối con đường này.

Trong gian phòng nho nhỏ đó, qua tấm nàm che, nằm nghiêng trên trường kỷ nói với ta bằng giọng nói khàn khàn dịu dàng.

Nhớ lại ta bất giác mỉm cười.

Dường như trước mắt ta lại mơ hồ hiện ra hình dáng gầy gò đó, còn nhớ lần đầu tiên ta xông vào phòng hắn mà hắn vẫn cố gắng giữ lấy tấm màn che.

Bàn tay gân guốc đó khiến cho ta hết kiếp này cũng không thể quên được.

Người bên cạnh siết chặt tay ta, bất ngờ hắn nói: "Mọi người chờ ở đây, không có lệnh của trẫm không ai được đi vào." Có người định đi theo, ta thấy rõ ràng là một tướng quân.

Hắn hừ khẽ một tiếng dẫn ta đi thẳng tới, không thèm ngoảnh đầu lại chỉ nói: "Mã tướng quân cũng ở đó đi."

"Hoàng thượng..."

Lúc hắn lôi ta đi vào ngõ thì những âm thanh phía sau đã tan trong gió.

Theo bản năng ta ngước mắt lên thì bất thình lình nhìn thấy ngôi chùa quen thuộc trong trí nhớ.

Nhưng bây giờ cũng đã bị phá đi hơn một nửa.

Vãn Lương nói phá chùa để xây lại nhưng vẫn còn lại một phần. Cửa chùa kia vẫn nghiêm cẩn đứng im nhưng đi qua cửa thì có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh đổ nát bên trong.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét