Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 127 : Tam tiểu thư Tang phủ

Hắn bỗng nhiên gọi Tang lão gia khiến tất cả mọi người chằm chặp nhìn về phía cha ta.

Ta thấy cả người cha bỗng nhiên run lên, dường như ông còn chưa kịp hiểu ra người ở trên ngự giá đang gọi ông.

"Tang Quân."

Lần này, hắn gọi tên của cha.

Ngay cả ta cũng kinh hãi.

Lý công công nhìn theo ánh mắt của hắn, thông minh như y hiểu ngay vội chạy tới, chỉ thẳng phất trần vào cha ta nói: "Muốn chết sao, hoàng thượng gọi ngươi đấy, còn ngây ra làm gì!"

Y thật là hung hăng giống y như lần ta gặp đầu tiên. Ta nhịn không được muốn bật cười.

Người bên cạnh trừng mắt lườm ta một cái, ta lập tức thức thời bụm miệng lại.

Rốt cuộc cha run run đứng lên, muốn bước tới nhưng lại không dám.

Lý công công lại quát: "Hoàng thượng gọi ngươi đấy, còn không mau tới!"

Ta nhìn thấy phu nhân sợ đến trắng bệch cả mặt nhưng vẫn cúi đầu, bàn tay chống trên đất cũng run lên. Người chung quanh e dè nhìn về phía bọn họ, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ nghi hoặc lạ lùng.

Ai mà không ngạc nhiên, lần đầu tiên Hoàng đế đến lại gọi tên Tang Quân.

Ta không biết lúc này trong đầu cha đang nghĩ gì, ông vui sao? Ông sẽ không cho rằng, vì Thiên Phi và Thiên Lục được thánh sủng nên bây giờ hoàng thượng mới gọi tên ông chứ?

Lý công công đã bước tới, ông lảo đảo một cái rồi đột nhiên dập đầu nói: "Thảo dân khấu kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Đầu ông chạm xuống đất, tay vẫn đang run rẩy.

Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên cười khẽ một tiếng, thả mành xuống ngoái đầu nhìn lại về phía ta khẽ nói: "Không cho cười."

Được được, ta không cười.

Dường như hắn rất hài lòng rồi mới nói với người ở bên ngoài: "Vinh phi và Tích tần của trẫm đều là con gái của ngươi nhỉ, quả là ngươi đã sinh được hai người con gái tốt, ôn nhu, mỹ lệ, hiền lành, trẫm rất thích."

Ta kinh ngạc nhìn hắn thì thấy trên khóe miệng của hắn hiện lên nét cười.

Lúc này, mành đã hạ xuống lại bị hắn cản trở nên ta không nhìn thấy dáng vẻ của cha. Ta chỉ nghe giọng cha dù run rẩy hơn nhưng không giấu được sự vui mừng: "Có thể hầu hạ hoàng thượng là hồng phúc của các nàng, thảo dân tạ ơn long ân của hoàng thượng!"

Sau đó nghe Lý công công quát một tiếng nói: "To gan, ai cho ngươi ngẩng đầu lên!"

Ta không biết y quát ai, cha ta hay phu nhân đây?

Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm lại cười nói: "Ha ha, trẫm còn không biết Tang phủ của còn có vị tiểu thư khác đấy? Trẫm quả rất tò mò với người của Tang gia." Lúc hắn nói lời này, ánh mắt chăm chú nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ trêu chọc.

Ta định nói thì lại bị hắn hung hăng trừng mắt lườm một cái nên cũng đành im lặng.

Bên ngoài yên tĩnh một giây rồi lập tức nghe có giọng nói vang lên: "Bẩm... bẩm hoàng thượng, thảo dân chỉ có hai con gái."

Chỉ có hai con gái ... Ta cười lạnh một tiếng, ở bên ngoài ông chưa bao giờ thừa nhận ta cũng là tiểu thư của Tang gia.

Mười sáu năm qua vẫn như vậy.

Bây giờ, đối với hoàng thượng ông cũng nói như thế.

Hai tay đặt trên đầu gối bất giác siết chặt lại. Trong lòng ta cảm thấy đau khổ sao?

Nhưng ta sẽ không khóc.

Đối với bọn họ, ta sớm đã quên mất nước mắt là như thế nào.

Người bên cạnh chợt cất cao giọng nói: "Gì? Nhưng sao trẫm nghe nói, Tang phủ còn có tam tiểu thư nữa?"

Trái tim ta run lên. Ta nhíu mày nhìn người trước mặt. Dường như ta càng lúc càng không biết hắn muốn làm cái gì nữa. Một hồi lâu sau cũng chẳng thấy người bên ngoài trả lời.

Sau đó, là giọng sắc nhọn của Lý công công: "Không nghe thấy hoàng thượng hỏi sao?"

Lý công công này luôn ầm ĩ nhưng không hiểu sao lúc này nghe y nói ta lại hơi đắc ý. Tang Tử à, thì ra ngươi cũng xấu như vậy.

Ta rất muốn cười, nhưng không phải vui mà cười, có lẽ là đau khổ mà cười.

Thế nhưng vẫn muốn cười.

Bàn tay lớn của hắn đưa tới, bắt được bàn tay đang muốn trốn của ta, nghiêm mặt mắng: "Trẫm nói, không được cười."

Ta biết ta không nên cười. Cha ta còn đang nghiêm cẩn quỳ bên ngoài mà ta lại muốn cười.

Hạ Hầu Tử Khâm, chàng cũng cảm thấy ta không có trái tim, cảm thấy ta bất hiếu sao?


Rốt cuộc giọng nói của cha lại vang lên lần nữa: "Hoàng... Hoàng thượng, đó... Đó là con gái của thiếp, không... không thể coi là tiểu thư của Tang phủ hạ thần, cũng... cũng không lọt được vào mắt người."

Con gái do thiếp sinh nên không thể coi là tiểu thư của Tang phủ. Cha, cha nói hay lắm. Đến lúc này ta mới biết thì ra Cố đại nhân cũng chưa từng nhắc đến chuyện ta vào cung. Nhưng bây giờ ta lại hơi cảm ơn ông ta vì đã không nói ra thân phận của ta. Ta không hi vọng bởi vì thân phận bây giờ của ta mà khiến cho cha thừa nhận ta là tam tiểu thư Tang phủ.

Trong lòng đau xót, sao ta lại muốn khóc chứ?

Dường như tủi thân.

Cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác tủi thân như thế.

Ở trước mặt của hắn, trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm không phải ta quá mất mặt sao?

Bàn tay của hắn trùm lên tay ta thật ấm. Thực ra không ấm, hôm nay hắn mặc áo mỏng nên lẽ ra không ấm chút nào.

Nhưng sao ta vẫn cảm thấy ấm chứ?

Trong lòng ấm áp sao?

Ta ngước mắt nhìn lên nhưng người trước mặt lại không nhìn đến ta, chỉ nhìn ra bên ngoài trầm giọng nói: "Tang Quân, ngươi có biết trong đời trẫm ghét nhất là cái gì không?"

Đột nhiên hắn đổi đề tài khiến cho ta cũng ngơ ngác.

Ta nghĩ cha ta làm sao biết hắn ghét cái gì nhất chứ.

Quả nhiên, chẳng bao lâu thì nghe cha nói: "Thảo dân không... Không biết."

Hắn thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: "Trẫm ghét nhất người như ngươi!"

"Hoàng thượng!" Người bên ngoài kinh hoảng kêu lên sau đó lập tức nghe giọng Lý công công quát: "Muốn chết sao, dám nói lớn tiếng quấy nhiễu thánh giá như vậy, muốn cả nhà ngươi bị chôn cùng không?"

Ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, hắn nói ghét nhất loại người như cha ta ...

Chẳng biết tại sao, mũi ta cay xé, có thứ gì đó như muốn chảy xuống.

Bọn họ không hiểu được lời hắn nói nhưng ta hiểu.

Là người bình thường như cha ta không nên tàn nhẫn với chính con của mình.

Phải không?

Hạ Hầu Tử Khâm, chàng muốn nói cho ta biết ý của chàng là vậy sao?

Hắn lại cười, lần này mắng là mắng Lý công công: "Tiểu Lý Tử, trẫm thấy ngươi mới chán sống chứ! Tang lão gia là cha của Vinh phi và Tích tần, ngươi có mấy đầu mà dám nói như thế?"

Chỉ nghe "Bịch" một tiếng, Lý công công vội nói: "Hoàng thượng thứ tội, nô tài... Nô tài..."

Ta biết, hắn không thật sự mắng Lý công công, hắn đang mắng chó chửi mèo.

Không để ta kịp phản ứng gì, hắn đột nhiên đứng lên. Ta hoảng sợ ngước mắt nhìn hắn, cuối cùng nhịn không được mà nước mắt rơi xuống.

Hắn nhíu mày nhìn ta cắn răng nói: "Ra ngoài đừng làm trẫm mất mặt, bằng không trẫm nhất định trừng phạt nàng." Mặc dù hắn nói vẻ tàn bạo nhưng ta lại chẳng sợ chút nào.

Làm sao ta lại khiến hắn mất mặt chứ, hắn đang trút giận cho ta mà.

Lúc giơ tay lên thì ta khẽ giật mình, ta chợt nhớ tới nước thuốc bôi trên mặt.

Tô Mộ Hàn chỉ nói nước có thể rửa trôi nhưng không biết nước mắt thì sao? Dù sao bất kể như thế nào, ta cũng không dám giơ tay lên lau, chỉ cần ta không lau thì cho dù nước hắt lên cũng sẽ không có vấn đề gì.

Hắn kéo ta ra, ta cuống quít ngồi dậy đi sát theo hắn.

Chỉ nghe một loạt tiếng động vang lên, toàn bộ vũ lâm quân quỳ xuống.

Bọn họ hô to: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Bị hắn kéo lại bên người, ta đột nhiên cảm thấy khẩn trương vô cùng, từng bước đi xuống ngự giá.

Rốt cuộc ta cũng thấy rõ cha.

Ông phủ phục ở dưới chân ta, cả người run run, động khẽ cũng không dám động. Phu nhân dẫn theo một đám gia nô cũng nghiêm trang quỳ ở phía sau, không dám động đậy.

Trên mặt Lý công công hiện ra một tia kinh ngạc, y vội đứng dậy bước tới ngự giá lấy áo lông cừu định choàng thêm cho hắn nhưng lại bị hắn trừng mắt lườm một cái nên sợ đến nỗi không dám tiến lên nữa.

Ta nhìn nghiêng người bên cạnh, hắn đứng thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên ta mới thấy dáng người cao lớn, thần sắc uy nghi, đầy khí độ vương giả của hắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét