Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 112 : Hắn cho rằng ta hẹn hò


Ta người nhìn trước mặt mà không dám tin. Ta vẫn cho rằng ngoại trừ người Tang phủ thì không ai biết thân phận tam tiểu thư Tang gia của ta. Thật không ngờ đường đường hoàng đế thiên triều đã sớm biết rồi.

Ta bất giác cười, ta chưa bao giờ biết được thì ra ta cũng đáng được hắn đi kiểm tra như thế.

Dường như hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi tức tối nói: "Còn dám cười! Hậu cung không được tham gia vào chính sự, trẫm tin ngươi không phải không biết!"

Ngước mắt nhìn hắn, ta khẽ nói: "Nếu hoàng thượng biết nô tì là tam tiểu thư Tang phủ thì đương nhiên cũng phải biết, lúc trước Cố đại nhân tiến cử hai danh ngạch không hề có phần của nô tì."

Nếu không, ta đâu cần phải thay thế Ngọc nhi tiến cung chứ?

Hắn hừ một tiếng nói: "Đây mới là chỗ lợi hại của ngươi, nấp trong bóng tối lợi dụng vì trẫm là kẻ ngốc?"

Ta buồn cười nhìn hắn, hắn mà ngốc sao? Thử hỏi ai dám cho là hắn ngốc đây!

"Đàn phi!" Hắn giận đến nỗi dùng sức mạnh siết chặt cổ tay khiến ta đau đến nhíu mày lại. Hắn định nói thêm thì đột ngột ho một tràng.

"Hoàng thượng" Ta đỡ lấy hắn vì thấy hắn thật sự giận rồi. Cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy hắn như vậy. Trước đây, dù hắn có tức giận nhưng cũng sẽ vui trở lại rất nhanh.

Thấy hắn ho nặng nề ta hơi lo lắng. Chẳng biết tại sao lại khiến ta lại nhớ đến khoảng thời gian ba năm với Tô Mộ Hàn, mỗi lần hắn ho không ngừng ta chỉ có thể đứng bên ngoài màn trướng lo lắng nhìn bóng người mơ hồ ấy.

Còn bây giờ ta đang đỡ Hạ Hầu Tử Khâm, vỗ tay lên lưng hắn với hi vọng có thể giảm bớt nổi thống khổ của hắn.

Lần này hắn không đẩy ta ra, ho khan một lúc lâu hắn mới đưa tay chặn ngực, hàng mi anh tuấn đã nheo lại thành một đường. Ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi, hắn chỉ bị ho quá nặng hay cả ngực cũng bị đau nữa?

"Hoàng thượng, hoàng thượng..." Ta nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng Lý công công, y gọi rất thận trọng vì sợ làm cho hắn nổi giận nhưng ta cũng biết Lý công công lo lắng cho sức khỏe của hắn.

Ta nhìn ra bên ngoài định kêu người tuyên thái y nhưng lại nghe hắn khàn giọng nói: "Câm miệng cho trẫm!"

Ta biết, hắn đang nói với Lý công công ở bên ngoài.

Quả nhiên, nghe hắn nói như thế, Lý công công cũng không dám nói thêm gì nữa.

Hắn thở hổn hển dựa vào ta như không còn chút sức lực nào. Ta vội giúp hắn lót chiếc chăn mềm vào sau lưng rồi dìu hắn tựa vào. Hắn vừa sốt vừa ho mà không cần tuyên thái y đến xem sao?

Hắn liếc mắt nhìn ta với bộ dạng yếu ớt, một lát mới nói: "Thấy trẫm như vậy ngươi có đau lòng không?"

Ta run lên nhưng cuối cùng gật đầu.

Có chứ, sao lại không đau? Hắn bệnh thế mà đêm khuya còn tới khiến ta càng thêm lo lắng.

Hắn bỗng nhiên châm chọc nói: "Đau ở đâu mà trẫm không thấy."

Ta nhẹ nhàng cầm tay hắn, hắn cũng không cự tuyệt, ta khẽ nói: "Hôm nay hoàng thượng có thể đến cung Cảnh Thái là đã cho nô tì cơ hội giải thích, sao nô tì lại không biết tốt xấu chứ? Người là hoàng thượng đương nhiên hiểu rõ, chỉ bằng một hộp thuốc mỡ thì chẳng nói lên điều gì cả, không phải sao?"

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: "Được, nhưng sao ngươi lại nói thuốc mỡ do phòng ngự dược đưa, nói rõ ra có tốt hơn không!"

Ta hơi kinh hãi, lúc đó vì Vãn Lương đưa tới hộp thuốc mỡ mà Cố Khanh Hằng cho ta nên vì sợ hắn hiểu lầm ta mới nói như thế. Nếu ngay từ đầu ta đã biết hộp thuốc kia của Thiên Lục thì tội gì phải gạt hắn chứ?

Vì thế, lúc đó hắn nhận ra hộp thuốc mỡ kia cũng chỉ tức giận hỏi ta xuất xứ của nó nhưng hắn lại không ngờ ta sẽ lừa hắn nên mới tức giận rời đi.

Ta còn đang nghĩ ngợi nên trả lời thế nào thì lại nghe hắn nói: "Ngày ấy ở thạch động, trẫm còn phát hiện tảng đá bị di chuyển. Ngươi không muốn nói cho ta biết là ngươi chuyển hay cung tỳ kia của ngươi chuyển sao?"

Lúc đó ta cũng nghĩ tới chi tiết này nhưng hơi ngạc nhiêu thấy hắn không hỏi ta. Xem ra, không phải hắn không hỏi, hắn chỉ đang quan sát.

Ta nhìn hắn thì thấy sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, giọng nói hơi trầm xuống: "Trẫm còn biết, con trai của Cố Địch Vân tiến cung làm một võ lâm quân của trẫm!"

Trong lòng ta hoảng hốt, hắn cho rằng ngày ấy ta và Cố Khanh Hằng hẹn hò trong thạch động sao?

Ta bật kêu lên: "Hoàng thượng, nô tì và Cố công tử trong sạch!"

"Nếu trong sạch thì vì sao phải che giấu!" Hắn hỏi gây sự rồi lại nói "Đã gạt về hắn thì thôi ngươi lại còn muốn che giấu chuyện hộp thuốc mỡ kia nữa!"

"Nô tì..."

Đích thực vì ta cho rằng nó là do Cố Khanh Hằng đưa nên mới nói dối, nếu bây giờ lại nói Thiên Lục đưa cho ta thì lại càng khiến hắn cho rằng ta là người của Cố Địch Vân. Thiên Phi và Thiên Lục ở ngoài sáng còn ta chẳng qua là núp trong bóng tối.

Dù ta nói hay không thì sẽ chỉ càng làm cho dấu ấn của "Cố phủ" khắc sâu thêm trên người.

Thiên Lục thật là giỏi, chỉ bằng một hộp thuốc mỡ mà đã đẩy mọi dự tính tốt đẹp của ta xuống vòng nước xoáy.

Hắn phẫn nộ nhìn ta, một hồi lâu sau mới thốt ra một câu: "Nếu như từ đầu ngươi thích Cố Khanh Hằng thì sẽ không tiến cung! Ngươi vào đây rồi thì chỉ có thể làm nữ nhân của trẫm. Nếu ngươi dám có nửa phần tâm tư với nam nhân khác trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu!"

Rốt cuộc ta giật mình.

Bởi vì hắn nói, hắn nói, nếu ta có nửa phần tâm tư với nam nhân khác hắn sẽ không dễ dãi như thế đâu.

A.

Nhìn bộ dạng vô cùng tức giận của hắn ta bỗng nhiên muốn cười.

Ta có thể cho rằng hắn đang ghen sao? Hắn ghen vì ta.

Hắn đâu biết rằng, ngoại trừ hắn ra ta chưa bao giờ động tâm đối với nam nhân khác.

Ta và Khanh Hằng chẳng qua là bằng hữu thanh mai trúc mã. Mặc dù ta rất trân trọng tình cảm này nhưng rốt cục không phải là tình yêu. Ta to gan ôm lấy người hắn. Hắn khẽ hừ một tiếng nhưng không đẩy ta ra, ta cười nói: "Hoàng thượng đường đường là thiên tử mà lại so đo cùng một người thị vệ sao?"

Hắn cắn răng, ta nghe thấy hắn thở nặng nề. Đột nhiên hắn không nhắc đến chuyện Cố Khanh Hằng nữa mà bất ngờ nói: "Trẫm bị bệnh tất cả tần phi đều đến, duy nhất có ngươi không đến!"

"Thật là cao giá, bắt trẫm phải tự mình chạy tới..."

Ta cố gắng ôm hắn chặt hơn cười trộm : "Nô tì biết sai rồi."

Ta thật sự vui mừng chỉ vì hắn tin ta .

Hắn tin ta.

Không phải nhiều lời giải thích, chẳng qua chỉ nói mấy câu đơn giản nhưng hắn lựa chọn tin ta.

Hắn thở một hơi thật dài thoải mái nói: "Trẫm đau quá."

Ta buông hắn ra khẽ hỏi: "Đau ở đâu?"

"Ngực đau, đầu cũng đau." Hắn nhắm mắt lại nói.

Ta than một tiếng rờ tay lên trán hắn thấy vẫn còn rất nóng, ta cũng không biết hắn đã uống thuốc ở cung Thiên Dận chưa? Một lát sau nghe hắn không nói thêm gì nữa, ta dựa vào tướng khẽ nói: "Hoàng thượng, cho mọi người bên ngoài xuống nghỉ ngơi được không?"

Hắn chưa ra lệnh thì chẳng ai ngoài kia được đứng lên cả, cũng không biết bọn họ ở bên ngoài quỳ đã bao lâu. Thấy hắn im lặng ta đứng lên đi tới đẩy cửa ra. Lý công công thấy ta ra vội hỏi: "Nương nương, hoàng thượng thế nào rồi?"

"Hoàng thượng đang cần nghỉ ngơi." Ta nói với Phương Hàm phía sau y "Cô cô, đi chuẩn bị một chén đường phèn sơn trà"

Nghe vậy, Lý công công khẽ kêu: "Dạ không cần, thuốc ho đã chuẩn bị từ sáng sớm, còn bảo người hâm nóng liên tục! Nô tài kêu người đưa qua đây!" Y nói xong định đứng dậy thì đột nhiên dừng lại, nhìn qua cánh cửa vào bên trong khẽ nói "Nương nương, hoàng thượng cho đứng lên sao?"

Ta muốn cười nhưng chỉ nói với mọi người: "Không có việc gì nữa, đi về nghỉ ngơi cả đi."

Nghe ta nói như thế, mọi người dường như đều thở ra một hơi dài. Lý công công vội đứng lên rồi vội vàng đi xuống. Vãn Lương đi tới bên cạnh ta, khẽ nói: "Nương nương, có cần nô tỳ ở lại hầu hạ không?"

"Không cần, đều xuống hết đi." Ta nói xong mới quay về phòng.

Đóng cửa phòng lại, ta thấy người trên giường đang nhắm mắt, nghe ta ra ra vào vào cũng chẳng nói một câu. Nhưng một lát sau thì nghe Lý công công gõ cửa ở bên ngoài nói: "Nương nương, nô tài đưa đường phèn sơn trà tới."

Mở cửa phòng, thấy Lý công công định tiến vào, ta bèn ngăn y lại chỉ nói: "Đưa cho bản cung là được, ngươi cũng đi xuống đi."

Y sợ run lên, hơi hoang mang vâng lời lui xuống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét