Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 141 : Miếng ngọc bội


Ta còn muốn nói chuyện với bà thì đã thấy bà nhắm mắt lại. Ta gọi bà mà bà cũng không để ý đến ta.

Một lát sau nghe bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, ta quay đầu lại thì thấy Triêu Thần và Tiểu Đào đã trở về. Trong tay Tiểu Đào lại bưng một chậu nước, thấy ta ngồi ở mép giường Dụ thái phi vội đi chậm tới nói: "Nương nương, thái phi tỉnh rồi sao?" Nàng vừa nói xong thì đặt chậu nước cầm trên tay xuống.

Ta hơi ngẫm nghĩ lắc đầu nói: "Bà vẫn ngủ chưa tỉnh lại, đây là..."

"Dạ." Nàng ngâm khăn vào trong nước rồi vắt khô, đặt lên trán Dụ thái phi nói: "Thái phi phát sốt, trán rất nóng nên nô tỳ dùng nước làm mát người một chút."

Ta gật gật đầu lại nghe nàng nói: "Nương nương, trong hậu cung này chỉ có người là tốt nhất. Bao nhiêu năm qua chỉ có mình người đến cung Vĩnh Thọ, mà tới không chỉ một lần. Nô tỳ thay thái phi tạ ơn người." Nàng nói xong thì quỳ xuống với ta.

Ta hơi giật mình, kỳ thực ta cũng không phải người có lòng tốt như vậy.

Ta nói với nàng: "Ngươi đứng lên trước đi."

Nàng cảm tạ rồi mới đứng lên. Ta nhìn người nằm trên giường hỏi nàng: "Bản cung nghe nói vì thái phi xô đẩy với Diệu phi nên mới vô ý rơi xuống nước, sao lại xảy ra chuyện như thế?"

Sắc mặt Tiểu Đào tái nhợt, một lát sau mới nói: "Hôm nay tâm trạng thái phi rất vui, nô tỳ thấy người khỏe nên mới đưa người ra ngoài đi dạo. Ai ngờ, lúc gặp Diêu phi nương nương, chẳng biết vì sao mà thái phi chợt xông tới, kéo áo Diêu phi nương nương rồi đẩy Diêu phi. Lúc đó nô tỳ rất sợ hãi, định chạy tới can ngăn nhưng không ngờ Diêu phi nương nương lại đẩy thái phi ra, thái phi không giữ được thăng bằng nên rơi xuống hồ."

"Đúng là Diêu phi đẩy bà sao?" Xem ra điều ta nghĩ là đúng rồi.

Nghe vậy, Tiểu Đào biến sắc lại vội quỳ xuống nói: "Nương nương thứ tội, nô tỳ... Chắc là nô tỳ hoa mắt..."

Ôi, nàng nghĩ là ta sẽ e ngại chuyện Diêu phi đẩy Dụ thái phi sao?

Ta khẽ cười một tiếng nói: "Bản cung không quan tâm chuyện đó, bản cung chỉ tò mò sao thái phi đang bình thường tự nhiên lại phát cuồng thôi?" Mặc dù lần trước lúc ta từ cung Thiên Dận đi ra, bà đã nhìn lầm ta là Phất Hi nhưng cũng không kích động như vậy.

Thấy ta cũng không muốn trách tội nàng, nét mặt Tiểu Đào mới khá hơn. Nàng lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về người nằm trên giường khẽ nói: "Nô tỳ cũng không biết, mặc dù tâm trí thái phi không tỉnh táo nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói mê sảng, nhận lầm người. Chuyện như thế cũng là lần đầu tiên nô tỳ gặp phải." Nàng cẩn thận nhìn ta lại nói: "Thái hậu biết việc này thì rất giận dữ, nói nếu Diêu phi nương nương và long thai trong bụng có chuyện gì thì nhất định không tha cho thái phi."

Thái hậu vốn đã không ưa Dụ thái phi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy thì bà nổi giận cũng là bình thường. Nhưng ta lại thấy hơi kỳ quái, nếu thái hậu quan tâm Diêu phi như thế thì vì sao lại muốn chờ ta đến mới đi cung Trữ Lương chứ?

Nghĩ đến chuyện này ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng, Dụ thái phi...

Theo ta được biết, những người mắc bệnh như bà phải có một thứ gì đó kích thích mới khiến cho họ có những hành động bộc phát như thế. Nếu không bà cũng chỉ ngơ ngác ngây ngốc cả ngày, tự nhiên mà phát cuồng cũng khiến cho người ta không hiểu nổi. "Vậy à, ta biết rồi." Tiểu Đào dường như nhớ ra chuyện gì, đưa tay vào ngực lấy ra một miếng ngọc bội, trình cho ta nói: "Nương nương, cái này... là từ trên tay thái phi lấy ra. Nô tỳ nhìn cũng không phải là đồ của thái phi. Chắc hẳn đó là đồ của Diêu phi nương nương. Hôm nay lúc công công cứu thái phi từ trong hồ lên thì trên tay bà vẫn còn nắm miếng ngọc bội này. Nô tỳ đang định trả lại cho Diêu phi nương nương, đồ của nương nương hẳn là vật quý. Nếu là do hoàng thượng thưởng cho mà không trả lại thì không tốt." Nàng vừa nói vừa nhíu mày lo lắng.

Ta đưa tay nhận lấy, chăm chú nhìn thì thấy rất quen mắt.

Cẩn thận suy nghĩ mớt chợt bừng tỉnh nhớ ra.

Đây chẳng phải là ngọc bội mà Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Diêu phi trong đêm giao thừa sao? Ta còn nhớ rõ lúc đó hắn nói, đây là lễ vật thái hậu tặng sinh nhật hắn. Nó hẳn phải ở trên người Diêu phi nhưng bây giờ Tiểu Đào lại nói nằm trong tay Dụ thái phi.

Trong lòng hơi chấn động, nói như vậy thì Dụ thái phi xông tới là vì khối ngọc bội này sao?

Một lần nữa ta tỉ mỉ nhìn miếng ngọc bội trên tay, miếng ngọc vẫn hoàn hảo chưa bị sứt mẻ gì. Nhưng tua cờ phía dưới vì ngâm nước, hơn nữa dường như còn bị kéo mạnh nên hơi so le không cân đối.

Ta chợt ngoái đầu nhìn lại người nằm trên giường, thấy bà vẫn nhắm mắt, dường như đang ngủ thật.

Ta khẽ nắm chạt miếng ngọc bội trong tay, xem ra mặc dù Dụ thái phi bị điên nhưng bà vẫn còn ấn tượng với thái hậu. Trong lòng bà cũng hận thái hậu như vậy sao?

"Nương nương..." Tiểu Đào nhìn ta, muốn nói gì đó lại thôi.

Ta cười nói: "Để bản cung trả lại ngọc bội này cho Diêu phi."

Nghe vậy, trên mặt Tiểu Đào rốt cuộc mới nở nụ cười, vội nói: "Nô tỳ thay thái phi cám ơn nương nương."

Ta lại nói: "Thái phi sốt cao không giảm, theo bản cung thấy thì e là đơn thuốc thái y đưa chưa đúng. Triêu Thần, ngươi đến thái y viện mời Tôn thái y tới."

Triêu Thần hơi nghi ngờ nhìn ta một cái, trước giờ khi tuyên thái y ta chưa bao giờ kêu đích danh ai cả.

Nhưng lần này, ta muốn tuyên chính Tôn thái y kia. Phương Hàm đã từng điều tra qua, cho tới bây giờ chỉ có duy nhất Tôn thái y khám mạch cho Thiên Phi. Ngày đó người cố ý tiết lộ tin tức long thai của Thiên Phi không bình thường chẳng phải là muốn ta đi điều tra sao?

Ta sẽ không đi điều tra, nếu như long thai trong bụng nàng thật sự có chuyện, ta cũng muốn để cho chính nàng tự lộ ra.

Triêu Thần vâng lời định lui xuống, ta lại nói: "Ngươi chỉ nói là bản cung không thoải mái nên kêu y đến xem bệnh cho bản cung." "Vâng, nô tỳ biết nói sao rồi." Triêu Thần trả lời rồi lui xuống."Nương nương!" Tiểu Đào đứng cạnh dập đầu: "Nô tỳ... Nô tỳ không biết nên tạ ơn người như thế nào". Ta kêu nàng đứng lên, trong lòng tự cười giễu mình, ta cũng có tư tâm vậy.

Triêu Thần về rất nhanh. Theo sau nàng là một thái y mà ta nhìn rất quen, xem ra y chính là Tôn thái y.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét