Thái hậu đến cung Thiên Dận thăm hắn nên quả nhiên hắn cũng phải trả giá một chút ít.
Còn hai tỷ muội Thiên Phi và Thiên Lục đột nhiên không có động tĩnh gì.
Lệnh cấm của Thư quý tần cũng đã được giải trừ.
Ta nằm trên án kỷ chấp bút vẽ tranh. Từ ngày cổ tay bị thương đến nay đã sáu ngày nên vết thương cũng đã lành. Lúc ta định lấy giấy Tuyên Thành thì phát hiện đã hết bèn thuận miệng gọi: "Vãn Lương."
Người bên cạnh bước tới khẽ nói: "Nương nương, nô tỳ là Khởi Tuyết."
Ta khẽ run lên ngoái đầu nhìn mặt cung tỳ đó mới chợt nhớ ra Vãn Lương đã bị ta điều ra ngoài làm cung tỳ hạ cấp rồi.
Ta cười nhạt nói: "Bản cung quen rồi, Khởi Tuyết, ngươi đi lấy cho bản cung một ít giấy Tuyên Thành đi."
"Vâng, nô tỳ đi làm ngay." Ả vâng lời lùi xuống.
Ta đặt bút xuống đi tới trước giường ngồi thì nghe tiếng Triêu Thần gọi ngoài cửa: "Nương nương."
Nàng bưng nước trà tiến vào, đặt xuống trước mặt ta, thấy ta cầm chén trà rồi mới cắn răng nói: "Nô tỳ mới vừa nghe người gọi tên Vãn Lương, nương nương, nô tỳ biết người nhân từ."
Ta cười nhạt nhìn nàng: "Sao, muốn cầu xin cho nàng à?"
Nàng lại lắc đầu: "Không, nương nương làm chuyện gì nô tỳ cũng đều không có ý kiến..."
Ta đặt chén trà buông, thuận miệng nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Nhưng nàng vẫn không đi. Ta cho rằng chẳng qua ngoài miệng thì nàng nói không có ý kiến gì nhưng kì thực vẫn muốn nói chuyện có liên quan đến Vãn Lương không ngờ nàng lại nói: "Nương nương, cô cô muốn nô tỳ nói cho người biết, hoàng thượng nói chuyện của Cố thị vệ là một sự hiểu lầm, Cố thị vệ cho cung tỳ kia thuốc mỡ là do thấy chân nàng bị thương, hắn có lòng tốt mới cho nàng ta. Không ngờ cung tỳ kia lại thực lòng quý mến Cố thị vệ nên đã hàm oan cho hắn. Việc này đã điều tra rõ ràng, hoàng thượng còn nói chờ vết thương của Cố thị vệ khỏi thì sẽ đề bạt hắn làm ngự tiền thị vệ."
Ta sửng sốt nhìn Triêu Thần với vẻ không thể tin nổi.
Nàng lại nói: "Xem ra việc này, thật đúng là tái ông mất ngựa, gặp phúc trong họa."
Ta cảm thấy buồn cười, cái gì mà điều tra rõ ràng chứ. Cung tỳ cung Khánh Vinh kia đã chết, việc này căn bản là chết không đối chứng. Huống chi ngày đó chính Cố Khanh Hằng đã thừa nhận. Xem ra thái hậu và hoàng thượng đang muốn trấn an mọi sự.
Ôi, người bị đánh rồi lại được đề bạt, không biết Cố đại nhân sẽ có cảm xúc gì? Ông ta có cảm thấy trong họa có phúc hay không?
Dù sao, mấy đời Cố gia đều là quan văn, làm ngự tiền thị vệ vẫn là lần đầu tiên.
Trước đây Phương Hàm nói ta không nên hỏi thăm chuyện của Cố Khanh Hằng mà lần này lại muốn Triêu Thần đến nói cho ta biết, ta làm sao không hiểu khổ tâm của nàng. Nàng sợ một ngày nào đó ta thấy Cố Khanh Hằng ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm nên cho ta biết để ta không bị kinh ngạc.
Lại năm ngày trôi qua, thời gian trôi thật nhanh. Từ hôm đó cũng nửa tháng rồi ta không thấy Hạ Hầu Tử Khâm. Hôm đó ta đang nằm trên trường kỷ nghỉ ngơi thì nghe bên ngoài có tiếng công công nói lớn: "Hoàng thượng giá lâm —— "
Ta mở choàng mắt, vừa ngồi dậy thì đã thấy hắn đi nhanh vào cửa. Ta bước lên phía trước hành lễ với hắn: "Nô tì tham kiến hoàng thượng."
Dường như tâm trạng hắn rất vui, giơ tay lên ý bảo ta không cần đa lễ rồi ngồi xuống, kéo ta lại nói: "Bây giờ tiết trời ấm lại, trẫm đang định đến vườn Thượng Lâm xem tình hình của vũ lâm quân xem rốt cuộc vũ lâm quân của trẫm đã rèn luyện tới đâu rồi, đã lâu trẫm không đích thân tới xem."
Lúc trước ta cũng chỉ nghe nói qua về vườn Thượng Lâm.
Ly cung gồm có bảy mươi phòng, chứa ngàn xe vạn ngựa, là nơi vũ lâm quân của hoàng đế luyện tập. Trong vườn còn nuôi dưỡng bách thú. Hàng năm vào mùa xuân, mùa săn bắn Hoàng đế mới đích thân tới đó.
Ta cũng không biết hắn còn tự mình đến thị sát tình hình rèn luyện của vũ lâm quân.
Ta nhìn hắn không hiểu nói: "Không phải Hoàng thượng định đến vườn Thượng Lâm để nghỉ ngơi sao?"
Ta nhớ khi đó, hắn bị bệnh mà cũng không chịu nghỉ ngơi một ngày.
Hắn cười nói: "Nếu trẫm không được nghỉ ngơi một ngày thì sự cố gắng trong mười ngày qua của trẫm không phải uổng phí sao?"
Trong lúc nhất thời ta ngơ ngẩn, thì ra trước đây hắn vội vã như thế là bởi vì muốn đến vườn Thượng Lâm thị sát vũ lâm quân rèn luyện, đồng thời nghỉ ngơi vài ngày. Nhìn nam nhân trước mặt ta bất giác bật cười, hắn là thiên tử cho nên đối với chuyện triều chính đương nhiên sẽ suy nghĩ chu đáo hơn ta nhiều.
Nhưng vì sao hắn lại đề cập đến chuyện đi vườn Thượng Lâm với ta?
Dường như hắn đọc được suy nghĩ trong lòng ta nên nắm tay khẽ siết tay ta lại mỉm cười nói: "Trẫm muốn đưa ngươi đi cùng. "
Trong lòng ta chấn động, không tin nổi nhìn hắn, hắn nói... đưa ta đi cùng.
Ta bất giác thốt lên: "Hoàng thượng, việc này có ổn không?"
Hắn cười lớn một tiếng nói: "Có gì không ổn? Ngươi kêu người chuẩn bị đi, trẫm còn chút việc phải xử lý, sáng sớm ngày mai liền xuất phát." Dứt lời, hắn đứng dậy định đi.
Ta không nhịn được hỏi: "Hoàng thượng, việc này... việc này thái hậu biết không?"
Hắn cũng không xoay người lại chỉ "Có" một tiếng, ta nhìn theo thì thấy hắn đã đi rất xa.
Ta phát ngốc đứng ngẩn cả người.
Thái hậu biết hắn đi vườn Thượng Lâm, biết hắn chỉ đưa ta đi nhưng cũng không can thiệp? Không phải bà thích Diêu phi nhất sao? Vì sao lại không nhân cơ hội này kêu hắn đưa nàng đi theo chứ?
Hắn vừa đi ra thì thấy Triêu Thần chạy vào, cười hỏi: "Nương nương, thực sự hoàng thượng muốn dẫn người đến vườn Thượng Lâm sao?
Khởi Tuyết cũng cười: "Thật tốt quá, nô tỳ nghe Lý công công nói, hoàng thượng chỉ dẫn theo một mình nương nương của chúng ta thôi!"
Ta chưa kịp phản ứng gì thì liền nghe giọng Phương Hàm truyền đến: "Nếu đã biết rồi thì còn không mau chuẩn bị đồ đạc cho nương nương đi?"
Nghe vậy, hai cung tỳ mới vừa cười vừa vâng lời lui xuống.
Phương Hàm bước tới nói: "Nương nương, hoàng thượng chỉ đưa mình người đi là chuyện tốt, sao người lại không vui như vậy?"
Ngước mắt nhìn nàng, ta nhíu mày hỏi: "Cô cô cảm thấy thật sự là chuyện tốt sao?"
Nàng không ngờ ta sẽ hỏi nàng như vậy, trong lúc nhất thời giật mình.
Một lát sau mới nghe nàng nói: "Lần đi này nương nương cũng không cần dẫn theo nhiều người, chỉ đưa mình Triêu Thần là được rồi." Ta mới nhớ tới lần trước nàng nói đến Khởi Tuyết thì nghĩ như vậy cũng tốt.
Vừa qua một canh giờ thì thấy Tường Thụy chạy vào, nói với ta: "Nương nương, bên ngoài có Quyến nhi cô nương tới, nói là thái hậu muốn gặp người."
Trong lòng hơi động, rốt cuộc thái hậu cũng không chờ được.
Ta đứng lên nói: "Biết rồi, ngươi kêu Quyến nhi chờ, bản cung thay y phục sẽ ra ngay."
"Vâng." Tường Thụy lập tức chạy xuống.
Phương Hàm nhìn ta một cái hạ giọng nói: "Theo lệ thường thái hậu không thể không biết việc này. Ngày mai đã đi rồi mà sao hôm nay còn kêu người đến cung Hi Ninh chứ?"
Ta cười yếu ớt lắc đầu, không đi làm sao biết trong lòng thái hậu đang có chủ ý gì đây?
Ta vội vã thay y phục, rửa mặt chải đầu sơ qua rồi mới vịn tay Phương Hàm đi ra. Quyến nhi thấy ta ra, vội vàng cười hành lễ nói: "Nô tỳ thỉnh an nương nương, xin mời nương nương, kiệu loan đã chờ sẵn bên ngoài."
Ta gật đầu, đi ra cùng Phương Hàm.
Lúc màn kiệu hạ xuống ta nghe Quyến nhi cười nói: "Năm trước một mình hoàng thượng đến vườn Thượng Lâm xem vũ lâm quân tập luyện, chưa bao giờ dẫn theo bất cứ nương nương tiểu chủ nào, nương nương thật có phúc khí."
Kiệu loan đã được nâng lên, ta nghe Phương Hàm khẽ nói: "Sao Quyến nhi lại quên chứ? Năm thứ hai Nguyên Quang, hoàng thượng đã từng dẫn theo Diêu phi nương nương."
Xuyên qua màn kiệu, ta như nhìn thấy nét mặt bình thản của Quyến nhi, ả lập tức cười mỉa nói: "Nô tỳ chưa quên, có điều Diêu phi nương nương đi sau hoàng thượng mà lại về trước hoàng thượng."
Ta lắng nghe, ý của Quyến nhi là Diêu phi phải về trước là chủ ý của thái hậu.
Đi sau hắn, về trước hắn.
Xem ra, Diêu phi đi hắn cũng không vui.
Quyến nhi nói Hạ Hầu Tử Khâm chưa bao giờ mang theo người đi, ý nói hắn chưa từng chủ động đưa theo tần phi nào đi chăng? Vậy thì hôm nay thái hậu vội vã kêu ta đến cung Hi Ninh, ngoại trừ việc này thì còn lý do khác sao?
Bà sẽ nói gì với ta? Muốn ta đừng đi, để Diêu phi đi?
Nghĩ vậy bất giác bật cười.
Tang Tử, ngươi hồ đồ rồi. Nếu thái hậu có thể nói ra như vậy thì bà không phải là thái hậu .
Huống chi Diêu phi là người rất cao ngạo. Nếu nàng biết nàng được đi vì nguyên nhân này thì chắc hẳn sau này gặp ta nàng cũng sẽ không khách khí như vậy nữa.
Hai người bên ngoài không nói thêm gì nữa.
Kiệu loan đi rất nhanh, chưa tới nửa nén hương đến ngoài cung Hi Ninh.
Phương Hàm vén màn kiệu lên rồi đưa tay đỡ ta bước xuống.
Quyến nhi đã đi lên phía trước, ta và Phương Hàm vội đi theo.
Ba người đi thẳng đến tẩm cung của thái hậu. Thấy chúng ta đến thì một cung tỳ đã đi vào thông báo rồi. Chúng ta đi tới cửa cung tỳ kia đi ra nói: "Nương nương, thái hậu nói một mình người vào."
Ta bất giác nhìn sang Phương Hàm, nàng cũng không nói gì chỉ buông tay đỡ tay của ta ra. Quyến nhi cũng đã dừng lại, ta hơi chần chờ rồi bước vào cửa.
Mới vừa đi vào thì liền nghe tiếng đóng cửa vang lên sau lưng. Không biết vì sao lại khiến ta hồi hộp.
Ta vẫn đi qua một bức bình phong dài như trước, nhìn thấy thái hậu nằm nghiêng người trên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Ta cúi xuống, cuối cùng khẽ khàng nói: "Nô tì thỉnh an thái hậu, thái hậu phúc thọ an khang."
Bà vẫn nằm im không mở mắt, cũng không nói lời nào. Ta hơi nghi hoặc nhưng cũng vẫn phải khom người cong đầu gối, duy trì tư thế như vậy.
Một lúc lâu sau, mới thấy người bà hơi động đậy rồi bà lập tức mở mắt ra, cúi đầu nói "Đứng lên đi", nói xong định nhổm dậy. Ta bước tới phía trước đỡ bà đứng lên, bà cười nhạt một cái ngước mắt nhìn ta.
Ta hơi kinh hãi thì nghe bà nói: "Ai gia nghe nói hoàng thượng muốn đến vườn Thượng Lâm."
Giọng bà bình thản, không nghe ra điểm gì khác lạ nhưng thực sự ta muốn cười. Hẳn bà phải nói là bà nghe tin hoàng thương muốn đưa ta đến vườn Thượng Lâm chứ? Thật hay quá, thoáng cái đã biến thành nghe nói hoàng thượng muốn đến vườn Thượng Lâm. Nếu vậy, ta cũng chỉ có thể nói: "Vâng, Hôm nay hoàng thượng đến cung nô tì nói muốn đưa nô tì đi cùng."
"Sao?" Ánh mắt thái hậu nhìn ta phát ra một tia sáng nhưng lại lập tức cười nhạt nói: "Vậy Đàn phi trả lời như thế nào?"
Hắn vừa đi ra thì thấy Triêu Thần chạy vào, cười hỏi: "Nương nương, thực sự hoàng thượng muốn dẫn người đến vườn Thượng Lâm sao?
Khởi Tuyết cũng cười: "Thật tốt quá, nô tỳ nghe Lý công công nói, hoàng thượng chỉ dẫn theo một mình nương nương của chúng ta thôi!"
Ta chưa kịp phản ứng gì thì liền nghe giọng Phương Hàm truyền đến: "Nếu đã biết rồi thì còn không mau chuẩn bị đồ đạc cho nương nương đi?"
Nghe vậy, hai cung tỳ mới vừa cười vừa vâng lời lui xuống.
Phương Hàm bước tới nói: "Nương nương, hoàng thượng chỉ đưa mình người đi là chuyện tốt, sao người lại không vui như vậy?"
Ngước mắt nhìn nàng, ta nhíu mày hỏi: "Cô cô cảm thấy thật sự là chuyện tốt sao?"
Nàng không ngờ ta sẽ hỏi nàng như vậy, trong lúc nhất thời giật mình.
Một lát sau mới nghe nàng nói: "Lần đi này nương nương cũng không cần dẫn theo nhiều người, chỉ đưa mình Triêu Thần là được rồi." Ta mới nhớ tới lần trước nàng nói đến Khởi Tuyết thì nghĩ như vậy cũng tốt.
Vừa qua một canh giờ thì thấy Tường Thụy chạy vào, nói với ta: "Nương nương, bên ngoài có Quyến nhi cô nương tới, nói là thái hậu muốn gặp người."
Trong lòng hơi động, rốt cuộc thái hậu cũng không chờ được.
Ta đứng lên nói: "Biết rồi, ngươi kêu Quyến nhi chờ, bản cung thay y phục sẽ ra ngay."
"Vâng." Tường Thụy lập tức chạy xuống.
Phương Hàm nhìn ta một cái hạ giọng nói: "Theo lệ thường thái hậu không thể không biết việc này. Ngày mai đã đi rồi mà sao hôm nay còn kêu người đến cung Hi Ninh chứ?"
Ta cười yếu ớt lắc đầu, không đi làm sao biết trong lòng thái hậu đang có chủ ý gì đây?
Ta vội vã thay y phục, rửa mặt chải đầu sơ qua rồi mới vịn tay Phương Hàm đi ra. Quyến nhi thấy ta ra, vội vàng cười hành lễ nói: "Nô tỳ thỉnh an nương nương, xin mời nương nương, kiệu loan đã chờ sẵn bên ngoài."
Ta gật đầu, đi ra cùng Phương Hàm.
Lúc màn kiệu hạ xuống ta nghe Quyến nhi cười nói: "Năm trước một mình hoàng thượng đến vườn Thượng Lâm xem vũ lâm quân tập luyện, chưa bao giờ dẫn theo bất cứ nương nương tiểu chủ nào, nương nương thật có phúc khí."
Kiệu loan đã được nâng lên, ta nghe Phương Hàm khẽ nói: "Sao Quyến nhi lại quên chứ? Năm thứ hai Nguyên Quang, hoàng thượng đã từng dẫn theo Diêu phi nương nương."
Xuyên qua màn kiệu, ta như nhìn thấy nét mặt bình thản của Quyến nhi, ả lập tức cười mỉa nói: "Nô tỳ chưa quên, có điều Diêu phi nương nương đi sau hoàng thượng mà lại về trước hoàng thượng."
Ta lắng nghe, ý của Quyến nhi là Diêu phi phải về trước là chủ ý của thái hậu.
Đi sau hắn, về trước hắn.
Xem ra, Diêu phi đi hắn cũng không vui.
Quyến nhi nói Hạ Hầu Tử Khâm chưa bao giờ mang theo người đi, ý nói hắn chưa từng chủ động đưa theo tần phi nào đi chăng? Vậy thì hôm nay thái hậu vội vã kêu ta đến cung Hi Ninh, ngoại trừ việc này thì còn lý do khác sao?
Bà sẽ nói gì với ta? Muốn ta đừng đi, để Diêu phi đi?
Nghĩ vậy bất giác bật cười.
Tang Tử, ngươi hồ đồ rồi. Nếu thái hậu có thể nói ra như vậy thì bà không phải là thái hậu .
Huống chi Diêu phi là người rất cao ngạo. Nếu nàng biết nàng được đi vì nguyên nhân này thì chắc hẳn sau này gặp ta nàng cũng sẽ không khách khí như vậy nữa.
Hai người bên ngoài không nói thêm gì nữa.
Kiệu loan đi rất nhanh, chưa tới nửa nén hương đến ngoài cung Hi Ninh.
Phương Hàm vén màn kiệu lên rồi đưa tay đỡ ta bước xuống.
Quyến nhi đã đi lên phía trước, ta và Phương Hàm vội đi theo.
Ba người đi thẳng đến tẩm cung của thái hậu. Thấy chúng ta đến thì một cung tỳ đã đi vào thông báo rồi. Chúng ta đi tới cửa cung tỳ kia đi ra nói: "Nương nương, thái hậu nói một mình người vào."
Ta bất giác nhìn sang Phương Hàm, nàng cũng không nói gì chỉ buông tay đỡ tay của ta ra. Quyến nhi cũng đã dừng lại, ta hơi chần chờ rồi bước vào cửa.
Mới vừa đi vào thì liền nghe tiếng đóng cửa vang lên sau lưng. Không biết vì sao lại khiến ta hồi hộp.
Ta vẫn đi qua một bức bình phong dài như trước, nhìn thấy thái hậu nằm nghiêng người trên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Ta cúi xuống, cuối cùng khẽ khàng nói: "Nô tì thỉnh an thái hậu, thái hậu phúc thọ an khang."
Bà vẫn nằm im không mở mắt, cũng không nói lời nào. Ta hơi nghi hoặc nhưng cũng vẫn phải khom người cong đầu gối, duy trì tư thế như vậy.
Một lúc lâu sau, mới thấy người bà hơi động đậy rồi bà lập tức mở mắt ra, cúi đầu nói "Đứng lên đi", nói xong định nhổm dậy. Ta bước tới phía trước đỡ bà đứng lên, bà cười nhạt một cái ngước mắt nhìn ta.
Ta hơi kinh hãi thì nghe bà nói: "Ai gia nghe nói hoàng thượng muốn đến vườn Thượng Lâm."
Giọng bà bình thản, không nghe ra điểm gì khác lạ nhưng thực sự ta muốn cười. Hẳn bà phải nói là bà nghe tin hoàng thương muốn đưa ta đến vườn Thượng Lâm chứ? Thật hay quá, thoáng cái đã biến thành nghe nói hoàng thượng muốn đến vườn Thượng Lâm. Nếu vậy, ta cũng chỉ có thể nói: "Vâng, Hôm nay hoàng thượng đến cung nô tì nói muốn đưa nô tì đi cùng."
"Sao?" Ánh mắt thái hậu nhìn ta phát ra một tia sáng nhưng lại lập tức cười nhạt nói: "Vậy Đàn phi trả lời như thế nào?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét