Em khép chặt lòng mình
Để nỗi cô đơn vây bủa
Như những tơ nhện giăng trên cửa
Em vẫy vùng, càng chẳng thoát được ra
Vẫn biết xương rồng, rồi sẽ trổ hoa
Một ngày mới nắng lên xua giá lạnh
Giữa sa mạc khô cằn, vẫn hằn lên sự sống
Giữa biển mịt mùng, lấp lóe ánh hải đăng
Nhưng lòng em, có giây phút bình yên
Khi vẫn nghĩ về anh, mỗi ngày, mỗi tối
Em vẫn mong có ngôi sao chỉ lối
Cho em đi mà không lạc mất đường
Em đã lỡ rồi, lỡ mất yêu thương
Anh cũng lỡ, lỡ một lời ước hẹn
Chúng ta lỡ nhau, như con thuyền lạc bến
Bờ ở đây, mà thuyền đã trôi xa
Chẳng có tay mà níu những phôi pha
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét