Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 133 : Người Bắc Tề cũng tới


Đi về phía trước thì đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng binh khí va chạm vọng ra từ trong rừng. Ta đi hơi chậm lại thì nghe Cố Khanh Hằng nói: "Đó là tiếng vũ lâm quân thao luyện."

Nghe vậy, trong lòng ta hơi tò mò.

Lúc ta đến vì Hạ Hầu Tử Khâm không muốn ta đi nên ta mới theo Triêu Thần đến Ngự Túc uyển. Bây giờ trùng hợp đi ngang qua nên muốn đi xem một chút.

Ta vịn trên tay Triêu Thần nhìn xuống mới biết chúng ta đang đứng ở một nơi khá cao, phía dưới cánh rừng là một dốc thoải, xuống chút nữa thì có một mảnh đất trống rất lớn, chắc là nơi chuyên dành cho vũ lâm quân thao luyện.

Đứng ở trên nhìn xuống phía xa chỉ thấy ở ngay giữa khu đất trống có hai người đang ở tỷ thí, đánh được mấy chiêu lại thay người.

Làm vậy cũng rất hay, có thể tinh thông mọi kỹ năng.

Ánh mắt ta từ từ nhìn tới nơi khác, mặc dù cách rất xa nhưng ta vẫn nhìn rõ hình dáng quen thuộc kia. Lúc này hắn đã cởi long bào ra tự lúc nào, thay bằng một bộ quần áo bằng nhung. Chỉ có một thứ không thay đổi là dù cho đứng cách xa hắn đến như vậy nhưng dường như ta vẫn có thể thấy được ánh sắc bén của hắn.

Thánh giá đích thân tới nên chắc hẳn trong vũ lâm quân không một thành viên nào dám chậm trễ.

Bỗng nhiên ta nghe thấy người phía sau nói: "Hoàng thượng quả là một hoàng đế tốt. Trên triều đình người cơ trí, ngôn ngữ sắc bén, nhìn xa trông rộng, cha thuộc hạ cũng hết lời ca ngợi. Đây là lầ đầu tiên thuộc hạ thấy người mặc đồ quân phục ở vườn Thượng Lâm, thực không ngờ hoàng thượng cũng cực kỳ am hiểu binh pháp. Thiên triều ta có minh quân như vậy đúng là khúc khí của muôn dân trăm họ."

Ta hơi giật mình ngoái đầu lại, nhìn người phía sau.

Dường như hắn không ngờ đột nhiên ta quay đầu lại bèn vội cúi đầu, không nhìn vào mắt ta.

Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe có người đánh giá Hạ Hầu Tử Khâm như vậy.

Triêu Thần thấy cảnh ta và hắn lúng túng vội nói: "Nương nương, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

Ta mới chợt nhớ ra trời đã sẩm tối bèn gật đầu, nhìn xuống nơi thao luyện phía dưới rồi mới vịn tay Triêu Thần rời đi.

Ta nghe thấy tiếng Cố Khanh Hằng đi theo, một lát sau hắn đột nhiên nói: "Nương nương..."

Ta khẽ "Ừ" nhưng cũng không quay đầu lại.

Hắn lại nói: "Nương nương có biết, mùng chín tháng ba chính là sinh nhật của hoàng thượng không?"

Ta hơi run lên, đương nhiên ta biết việc này nhưng không hiểu tại sao Cố Khanh Hằng lại đột nhiên nhắc đến?

Người phía sau đột nhiên như không muốn nói nữa, ta cảm thấy hơi kỳ lạ bèn nói: "Thái hậu từng nhắc chuyện này với bản cung, Cố thị vệ muốn nói gì?"

Ta không quay đầu lại nên không biết lúc này nét mặt hắn ra sao, chỉ thấy một lát sau mới nghe hắn nói: "Vậy... Thái hậu có nhắc đến chuyện gì khác với nương nương không?"

Đột nhiên hỏi chuyện thái hậu đã nói...

Ta cẩn thận suy nghĩ, thái hậu cũng chỉ nói mùng chín tháng ba là sinh nhật hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thành sẽ rất náo nhiệt. Chẳng qua nói như vậy cũng không có gì là bất ổn.

Ta đột nhiên dừng lại khiến Triêu Thần kinh hãi, ta xoay người lại nhìn hắn.

"Cố thị vệ biết cái gì?"

Chẳng biết tại sao, trong lời của bọn họ nói thì mùng chín tháng ba dường như ẩn chứa bí mật gì đó.

Hắn khẽ run lên, dừng lại cách ta nửa trượng, hơi cụp mắt xuống nhẹ giọng nói: "Nương nương phải biết, thiên triều ta chính là nước lớn, sinh nhật của hoàng thượng khắp nơi sẽ đến chúc mừng."

Trong lòng ta khẽ động, thì ra ý tứ náo nhiệt của thái hậu là như vậy. Nhưng dù vậy thì cũng là bình thường mà.

Có điều...

Nếu nói vậy thì Nam Chiếu cũng sẽ cử người tới sao?

Hoặc có thể sẽ là vua Nam Chiếu và hoàng hậu cùng đến?

Trong lòng chấn động, sao ta lại quên chứ, hoàng hậu Nam Chiếu bây giờ không phải là công chúa Chiêu Dương sao?

Công chúa tiền triều đến chúc mừng sinh nhật của hoàng thượng đương triều, chuyện thú vị như vậy đúng là ta chưa từng gặp qua.

Vì vậy mà Thái hậu lo lắng sao?

Vì thế nói chuyện vui mà ẩn đằng sau lại lộ ra sự lo lắng.

Nhưng Nam Chiếu chẳng qua chỉ là một nước nhỏ, không có gì có thể chống lại thiên triều. Hơn nữa công chúa Chiêu Dương tuy là công chúa tiền triều nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân, thân phận nàng bây giờ cũng chỉ là hoàng hậu Nam Chiếu mà thôi.

Nghĩ vậy ta bất giác cười nói: "Dù hoàng thành sẽ rất náo nhiệt nhưng bản cung yên tâm vì đã có các ngươi bảo vệ an toàn cho hoàng thượng." Nói dứt lời ta cũng không nhìn hắn nữa mà vịn tay Triêu Thần đi về phía trước.

Ta nghe được phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, hắn lại nói: "Nương nương, đến lúc đó, Bắc Tề cũng sẽ cử người tới."
Hắn vừa nói xong thì ta chấn động.

Bắc Tề, Bắc Tề khiến cho ta nhớ tới vế trên câu đối của Thiên Phi: Giai nhân Bắc quốc nhìn về Bắc quốc.

Bên tai ta dường như lại vang lên hai chữ kia, Phất Hi, Phất Hi...

Có phải người Bắc Tề đến sẽ lại gợi ra ký ức đã chôn dấu sâu trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm hay không?

"Nương nương..." Triêu Thần khẽ gọi ta.

Ta cười, sau đó lắc đầu, dù cho người Bắc Tề đến thì sao chứ? Cho dù hắn có tưởng nhớ người xưa thì nàng cũng đã chết rồi. Chẳng qua ta hơi tò mò, hoàng đế Bắc Tề sẽ đích thân đến sao?

Vậy thì thấy y Hạ Hầu Tử Khâm có căm hận hay không?

Nếu hắn căm hận thì nét mặt sẽ thế nào?

Người phía sau đã không nói thêm gì nữa.

Ba người chúng ta lại đi về phía trước, thấp thoáng đã có thể nhìn thấy cảnh sắc của Ngự Túc uyển. Rõ ràng ta thấy Triêu Thần bên cạnh thở dài một hơi, ta hơi buồn cười, sao nhìn vẻ mặt nàng thì dường như Cố Khanh Hằng là lang sói vậy?

Cuối cùng đã tới trước Ngự Túc uyển, ta vịn tay Triêu Thần bước lên bậc thềm, nghe được người phía sau đã đứng lại rồi nói: "Nương nương đi cẩn thận, thuộc hạ chỉ đưa người tới đây thôi."

Ta hơi sửng sốt quay đầu lại nói: "Hôm nay đã làm phiền Cố thị vệ."

Lần này, hắn lại không cúi đầu mà chăm chú nhìn vào mắt ta. Ta nhìn thấy, đôi môi mỏng của hắn mấp máy như muốn nói thêm gì đó. Ta quay người lại định hỏi thì nghe phía sau có tiếng người, là giọng của cung tỳ kia.

Nàng lớn tiếng kêu: "Nương nương, người về rồi!"

Ta xoay người nhìn nàng một cái thì liền nghe Cố Khanh Hằng nói: "Nương nương, thuộc hạ xin được cáo lui trước." Nói dứt lời, chưa để ta nói một câu hắn cũng đã xoay người rời đi.

Cung tỳ kia đã chạy xuống cười nói: "Nương nương, nô tỳ đã thấy người từ xa. Người mau vào đi, bên ngoài trời bắt đầu lạnh rồi."

Ta ngoái đầu nhìn theo bóng người đang vội vã rời đi rồi lắc lắc đầu, quay người đi vào Ngự Túc uyển.

Bữa tối đã chuẩn bị từ sớm, thoạt nhìn cũng đã được hâm nóng nhiều lần. Tất cả đều là những món ăn bình dân, thứ này lúc ở Tang phủ ta đã ăn bao năm rồi.

Mọi chuyện bình thường, một bữa cơm bình thường.

Không biết vì sao, nhìn cơm nước trên bàn, ta bỗng nhiên rất muốn bây giờ hắn có thể ngồi đối diện với ta, cùng ta ăn một bữa cơm.

"Sao nương nương còn chưa ăn?" Triêu Thần thấy ta không động đũa, nhíu mày hỏi.

Ta run lên thuận miệng nói: "Hoàng thượng dùng bữa tối chưa?"

Lời này đương nhiên không phải hỏi Triêu Thần, nàng đi cùng với ta nên chắc hẳn cũng không biết gì. Cung tỳ kia bước lên phía trước nói: "Nương nương người dùng đi. Hoàng thượng ăn với Mã tướng quân, không trở lại Ngự Túc uyển đâu. Hoàng thượng nói, nếu người mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi trước."

Vừa rồi còn trông thấy bọn họ ở thao trường diễn luyện nên ta cũng biết lúc này không thể nào trở về nhưng cũng vẫn muốn hỏi xem hắn thế nào. Nghe cung tỳ nói như thế trong lòng ta lại hơi thất vọng.

Nhưng ngay lập tức ta lại tự giễu mình. Lần này cùng hắn đến vườn Thượng Lâm không phải là đi chơi, hắn có chính sự phải giải quyết nên ta cũng không cần ngóng trông hắn về sớm.

Buổi tối, một mình ta nằm ở trên giường trằn trọc, lật qua lật lại mà không ngủ được.

Một lát sau nghe Triêu Thần ở bên ngoài nói: "Nương nương, đổi chỗ ngủ nên người không quen sao?"

Thì ra ta gây tiếng động lớn thế sao, ngay cả cung tỳ bên ngoài cũng nghe thấy.

Ta khẽ cười một tiếng nói: "Không sao, bản cung sẽ ngủ sớm thôi, ngươi cũng đi về nghỉ ngơi đi."

Triêu Thần không nói thêm gì nữa, nhưng ta biết được nàng vẫn đứng canh giữ trước cửa, chưa chịu rời đi. Ta lại nói: "Triêu Thần, ngươi đi xuống đi."

Lúc này nàng mới chậm rãi đáp lời rồi chần chừ một hồi mới đi xuống.

Ta nhắm mắt lại nằm một chút nhưng vẫn ngủ không được.

Trong đầu ta lại nghĩ tới chuyện ban ngày, chuyện hắn đưa ta đến ngôi chùa trên con đường dài trong thành.

Hắn còn nói, từ nay về sau không cho ta nhắc đến Tô Mộ Hàn.

Ta bất giác ngồi dậy. Vậy thì ta nên làm thế nào để cho hắn thấy khuôn mặt thật của mình đây? Nếu đột nhiên rửa sạch nước thuốc đi hắn sẽ thế nào?

Ôi, ta thực sự không biết.

Có thể hắn sẽ giận không bao giờ quan tâm đến ta nữa. Có thể hắn sẽ bỏ qua cho ta.

Nhưng ta sẽ không quên, trong cung này còn cả đám phi tần đang chờ đợi, bao nhiêu người chờ cơ hội để bắt được nhược điểm của ta. Ta không thể đơn giản mạo hiểm như vậy.

"Tiên sinh, ..."

Tô Mộ Hàn có từng nghĩ đến, phương pháp bảo mệnh lúc trước hắn bày cho ta bây giờ lại trở thành chuyện khiến ta đau đầu không?

Có lẽ, cho tới bây giờ nó đều là một thanh kiếm hai lưỡi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét