Tháng tám về, mưa ngâu bắt đầu rơi
Trên phố nhỏ từng dòng người vội vã
Hàng cây quen cũng âm thầm trút lá
Lặng lẽ đợi chờ giây phút chuyển sinh
Phố vắng anh nên phố cũng lặng thinh
Con đường thẳm nắng nhẹ buông hờ hững
Mái ngói nâu đứng nghiêm trang suy tưởng
Phủ trên mình màu rêu bạc thời gian
Em cuộn mình trong nỗi nhớ miên man
Từng ký ức từ đâu về dội lại
Không ngăn nổi nhịp tim mình chùng lại
Khi bơ vơ giữa phố chiều nay
Không có anh ai sẽ nắm bàn tay
Siết bờ vai giữa gió thu hiu hắt
Ai sẽ lau cho em dòng nước mắt
An ủi em những lúc không vui
Lý trí bảo em sẽ phải quên thôi
Nhưng trái tim có lẽ riêng của nó
Mỗi ngày bước chân em về trên phố
Là một ngày em lại nhớ đến anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét