Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 118 : Phát hiện mới


Nàng đỡ ta đứng lên thở dài nói: "Thái hậu muốn nương nương đến chép kinh Phật mà, bây giờ tay người bị thương thì phải làm sao đây?"

Nghe nàng nói ta mới kịp nhớ ra quay đầu lại nhìn về phía bậc thềm, nơi đó ngoại trừ ba bậc thềm thì không còn gì khác. Nhưng vì sao ta cảm thấy vừa rồi, rõ ràng mình đã giẫm phải thứ gì đó mới ngã xuống chứ?

Lắc lắc đầu, chẳng lẽ lại là ảo giác sao?

Nàng cầm cổ tay của ta nhẹ nhàng xoa nắn, ta cắn răng chịu đau không kêu một tiếng.

Phương Hàm lại nói: "Nương nương, hay là đừng nói cho thái hậu biết chuyện này. Hôm nay vừa mới xảy ra chuyện, sợ là thái hậu cho rằng người không muốn ở cung Hi Ninh chép kinh Phật cho bà nên mới cố ý làm tay bị thương."

Ta kinh ngạc nhìn nàng, nàng thong dong nói: "Chút nữa nô tỳ kêu người mang thuốc mỡ đến cho nương nương.

Lại là thuốc mỡ ư, sao ta nghe xong hai chữ này thì liền cảm thấy chán ghét nhỉ?

Lúc trở về phòng sưởi trong cung Hi Ninh thì đã gần đến buổi trưa.

Ta thìn thấy Quyến nhi đứng ở cửa, ả thấy ta và Triêu Thần trở lại vội chào đón nói: "Nương nương đã về rồi, nô tỳ đã sai người hâm lại bữa trưa nhiều lần, nếu nương nương không về e là lại phải hâm nóng lần nữa."

Ta gật đầu nói: "Đã làm phiền ngươi rồi."

Ả hơi sợ hãi cúi đầu nói: "Nương nương nói quá lời, nô tỳ không quấy rầy người nữa, người dùng bữa xong thì nghỉ ngơi một chút đi."

Triêu Thần đỡ ta đi vào ngồi xuống, lấy bát đũa đưa cho ta. Lúc ta cầm lấy thì cảm thấy cổ tay đau đớn, nếu không phải Triêu Thần nhanh nhẹn đỡ thì cái bát trong tay đã suýt rơi xuống đất.

"Nương nương." Nàng kinh hãi kêu lên, cau mày nói : "Xem ra đau thế này thì vết thương không nhẹ. Chờ cô cô cho người đưa thuốc mỡ đến, nô tỳ sẽ bôi cho người, hi vọng buổi chiều sẽ khá hơn một chút."

Ta bất đắc dĩ cười, thuốc mỡ cũng không phải linh đan diệu dược, sao có thể linh nghiệm như thế chứ?

Triêu Thần nói muốn đút ta cho ăn nhưng bị ta từ chối. Có tay có chân mà còn muốn cung tỳ đút cho ăn thì cảm thấy không được tốt. Ta tự mình cầm thìa ăn một chút, thấy khẩu vị không ngon liền thôi.

Sau bữa trưa, ta nằm nghiêng người ở trên trường kỷ.

Nhắm mắt lại, tất cả đều là gương mặt của Cố Khanh Hằng.

Còn có giọng nói "vâng" của hắn cứ mãi vang vọng bên tai của ta.

Đang mơ màng ngủ cũng sẽ giật mình tỉnh giấc.

Phương Hàm nói, sợ là sẽ mất mạng khiến ta càng thêm lo lắng, Khanh Hằng, Khanh Hằng, ngươi ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may.

Đến tận hôm nay ta mới biết hắn chưa từng nghe lời ta mà xuất cung.

Khanh Hằng thật ngốc quá.

Nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ tới Thiên Lục đến.

Hôm nay nàng có thể đứng ra xin tha cho hắn khiến không chỉ Thiên Phi mà ngay cả ta cũng giật mình.

Bỗng nhiên ta lại tới khi chúng ta vẫn ở Tang phủ, lúc Cố Khanh Hằng muốn ta gả cho hắn nhưng ta cự tuyệt, nàng từng nói: Cố thiếu gia thành tâm như, ngươi không nên cự tuyệt? Tang Tử, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

Đó là lần đầu tiên ta trông thấy Thiên Lục mất tự chủ như vậy.

Hai lần đều là vì hắn.

Vì Cố Khanh Hằng.

Lòng ta khẽ động, theo bản năng ta xoay người đứng lên.

Thiên Lục, người nàng yêu là Cố Khanh Hằng.

Lúc trong đầu ta hiện lên suy nghĩ này, ta cũng giật nảy người.

Ta khẽ siết tay lại, nếu không thì vì sao nàng lại khác lạ như vậy ? Thiên Lục khác Thiên Phi, tâm tư của nàng vẫn rất thâm sâu, ở trong cung này nàng suy tính cẩn trọng từng bước đi, chuyện gì cũng cẩn thận. Nhưng hôm nay nàng...

Nhiều lần thấy dáng vẻ lôi kéo Thiên Phi như muốn nói lại thôi của nàng thì lẽ ra ta phải sớm nghĩ ra.

Nhớ lại lại chuyện hôm qua, ta nói với Hạ Hầu Tử Khâm, trên đời này có hai chuyện không nhịn được.

Thứ nhất là ho khan.

Ta cũng không phải muốn gạt hắn.

Thứ hai là tình cảm.

Cái gọi là kìm lòng không được e chính là như thế.

Vì thế, nghe thái hậu nói phạt đánh hắn một trăm roi, Thiên Lục mới có thể kinh hoàng ngất đi.

Sợ rằng lúc này nàng cũng hối hận như ta, chúng ta tự cho mình là thông minh nhưng lại kéo Khanh Hằng vô tội liên lụy. Nếu thật sự hại hắn mất đi tính mạng thì kiếp này ta và nàng đều sẽ không thể an lòng mà sống.

Hơn nữa bây giờ Khanh Hằng vẫn chưa biết, thứ hôm nay hắn nhìn thấy cũng không phải là hộp thuốc mỡ hắn cho ta!

Còn Thiên Phi thì sao? Nàng sẽ giải thích chuyện này với Cố đại nhân thế nào?

"Nương nương." Triêu Thần bước vào, nhìn thấy ta ngồi bèn cau mày nói: "Sao người không nghỉ ngơi đi?"

Ta lắc lắc đầu nói: "Ngủ không được."

Nghe vậy, nàng cũng không nói gì bước qua đây nửa ngồi quỳ ở trước trường kỷ nói: "Thuốc mỡ đưa tới rồi, để nô tỳ xoa cho người".

Ta "Ừ" rồi vươn tay ra. Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cho ta. Lúc này vết thương đã không còn đau như trước, chỉ cần không dùng lực thì không còn cảm giác đau đớn.

Ta muốn hỏi nàng xem Vãn Lương thế nào nhưng ngẫm nghĩ lại thôi.

Hai người chúng ta ở trong phòng sưởi một lát thì nghe bên ngoài có tiếng Quyến nhi vọng vào: "Triêu Thần, nương nương đã dậy chưa?"

Ta bỏ tay Triêu Thần ra nói: "Bản cung đã sớm thức rồi, thái hậu muốn ta sang phật đường sao?"

Quyến nhi thấy người đi ra chính là ta vội cúi đầu đứng sang bên cạnh khẽ nói: "Thái hậu đã nghỉ ngơi tốt nên kêu nô tỳ đến mời nương nương đến."

"Vậy đi mau đi." Ta bước đi ra ngoài.

Ả vâng lời vội đuổi theo.

Lúc này thái hậu đã đổi y phục màu xanh, ngay cả mấy thứ trang sức trên đầu đều đã tháo xuống hết. Bà thấy ta thì nhìn một cái nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ vịn tay cung tỳ đi tới phía trước.

Ta đi theo phía sau bà, đi qua trước tẩm cung của bà rồi tới phía sau hiên các.

Chỉ thấy thái hậu phất tay cho cung tỳ lui xuống, ta cũng nhìn Triêu Thần. Nàng vội buông tay ta ra không bước thêm nữa. Lúc này chỉ còn ta và thái hậu đi vào, ta mới nhìn thấy một gian phòng ở giữa là phật đường.

Trên tường phía nam có treo một chữ "Thiện" rất lớn, nét bút sắc bén rất có thế rồng bay phượng múa.

Thái hậu quỳ xuống bồ đoàn, một tay lấy tràng hạt bên cạnh rồi một tay gõ mõ khẽ nói: "Ai gia ở đây niệm kinh Phật, Đàn phi ra nơi đó chép kinh."

Ta mới nhìn thấy chỗ đó đã để một chiếc bàn thấp, phía sau cũng đặt một cái bồ đoàn. Trên mặt bàn đã chuẩn bị văn phòng tứ bảo, ngay cả nghiên mực cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho ta. Kinh Phật đặt ở phía trên. Ta hơi kinh ngạc khi chỉ nhìn thấy có một quyển kinh bốn hai chương chứ không phải một xấp kinh dày.

Ta khẽ khàng ngồi xuống, lấy bút bên cạnh chấm mực rồi lấy thước trải thẳng tấm giấy Tuyên Thành, mở ra trang kinh thư thứ nhất mới hạ bút.

Chỗ cổ tay tuy không dùng sức nhưng viết được một đoạn thì đã bắt đầu đau lại.

Ta cắn răng cố gắng viết từng chữ một.

Phương Hàm muốn ta không nhắc đến chuyện tay bị thương với thái hậu, ta cũng không biết nàng đang nghĩ tới điều gì nên chỉ lắc lắc đầu cố gắng viết.

Miễn cưỡng chép được một trang thì ta cười yếu ớt, nét chữ này thật chẳng giống như của ta viết.

Ta lặng yên liếc nhìn thái hậu, thấy bà vẫn nhắm mắt lại chuyên tâm gõ mõ, một tay chậm rãi lần tràng hạt trên tay, miệng nói lẩm bẩm.

Toàn bộ hiên các, ngoại trừ những tiếng rì rầm rất nhỏ phát ra từ thái hậu ta không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Bất giác ta hít một hơi thật dài rồi thở ra một hơi.

Lòng an tĩnh lại không khỏi muốn nhớ tới Cố Khanh Hằng.

Đánh phạt đã xong rồi nhưng ta không biết rốt cuộc hắn như thế nào?

Bất thình lình ta nhắm mắt lại, tay run lên bần bật, vừa hoảng sợ mở mắt ra thì thấy ở trên tấm giấy Tuyên Thành bị lem một vết mực thật dài. Trong lòng ta hoảng hốt vội đổi một tấm giấy mới chép lại một lần nữa.

Sao vài giờ chỗ dường như cổ tay càng ngày càng đau, ta cắn chặt răng giơ tay lên lau mồ hôi trên trán thì bỗng nhiên nghe thái hậu nói: "Đàn phi, 'Nhân tứ khẩu' là gì?"

Ta hơi kinh hãi, vội đáp: "Hai lưỡi. Ác miệng. Vọng ngôn. Khởi ngữ."

Bà lại hỏi: "Giải thích hai lưỡi thế nào?"

Mặc dù ta không biết vì sao bà đột nhiên hỏi điều này nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Nô tì cho rằng hai lưỡi ý nói hai lời." Hai lưỡi không phải là chỉ một người có hai lưỡi mà là chỉ một người nói hai lời. Nói cho dễ nghe thì đó là khéo léo, nói khó nghe thì đó là đảo lộn thị phi.

Thái hậu khẽ cười nói: "Ai gia cho rằng đối với chuyện này Đàn phi có kiến giải rất sâu sắc đấy."

Ta im bặt, ta chẳng qua lần đầu tiên tiếp xúc với kinh Phật thì làm sao mà có kiến giải sâu sắc chứ? Chẳng lẽ lời ta vừa mới nói có gì sao?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét