Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 22 : Không nên cảm ơn ta

Ba hôm sau cách ngày tuyển tú hai ngày, Cố Khanh Hằng đến Tang phủ.

Vẻ mặt hắn mệt mỏi, âm sắc cũng tỏ ra yếu ớt: "Tam nhi, xin lỗi, ta..." Hắn bỗng nhiên cúi đầu. Dù hắn không nói hết ta cơ bản cũng đoán được câu nói kế tiếp của hắn.

Có lẽ vì nhớ lời Tô Mộ Hàn nên trong lòng ta cũng không nhiều thất vọng đối với việc Cố Khanh Hằng làm không được. Ta duy nhất vẫn biết, hắn nhất định là tận lực. Chắc do ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Tuyển tú, đâu phải là trò đùa. Làm sao vì một câu nói của ta mà đem bản danh ngạch đã xác định thay đổi chứ.

Ta nhìn hắn cười cười, lắc đầu "Không sao, không cần xin lỗi."

Cố Khanh Hằng mặt đang trắng bệch cũng trong nháy mắt đó dường như ửng hồng lên, vui vẻ nói: "Ngươi không muốn tiến cung, đúng không?". Tay hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt sáng rỡ.

Ta giật mình, một lát, mới nhẹ nhàng rút tay ra xoay người đi, không biết đối mặt hắn thế nào.

Hắn vội vàng đứng trước mặt, nắm lấy vai ta, cau mày nói: "Tam nhi, ta biết, ta biết. Ngươi là một nữ nhân kiêu hãnh không nguyện làm thiếp của ta. Ta hứa với ngươi, sẽ có một ngày, ta Cố Khanh Hằng sẽ dùng đại kiệu tám người đường đường chính chính rước ngươi vào nhà. Chỉ lấy một mình ngươi, được không?"

Lời của hắn, giống như một luồng ấm áp làm tan cả mùa đông băng giá trong lòng ta.

Hắn cười, ánh mắt sáng lên, không chút do dự.

Mà ta, ngây người.

Đây là Cố Khanh Hằng ta đã biết ba năm.

Lòng hoảng lên, trái tim run rẩy, thở gấp gáp nhìn nam nhân trước mặt. Thì ra, tất cả những chuyện ta làm, hắn đều hiểu. Hắn biết ta không cam lòng, hiểu kiêu ngạo của ta, hiểu ta ẩn nhẫn nhiều năm.

Thế nhưng, lấy ta làm chính thê, hắn thực sự làm chủ được sao?

Dù cho hắn làm chủ được, thân phận thiếu phu nhân Cố gia, ta có thể đảm đương sao?

Nhẹ lắc đầu: "Không, Khanh Hằng, lần này, xin ngươi buông tay để cho ta tự lo chính mình". Ta không phải là một nữ nhân cần người bảo hộ, cho tới bây giờ cũng không phải.

Hắn cắn răng nói: "Tam nhi, không thể..."

"Không thể?" Ta lạnh lùng cắt ngang lời hắn.

Ta nhìn thấy ánh mắt hắn dần trở nên ảm đạm. Ta nhẹ nhắm mắt lại, sợ chính mình mềm lòng. Một nam tử tốt như Cố Khanh Hằng, cần một nữ nhân tốt hơn làm bạn. Mà ta, quá tính toán.

Hắn chậm rãi buông tay ta, lui lại mấy bước, đầu tựa lên trụ hành lang, cúi đầu cười.

Ta muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Hắn cuối cùng cũng nói: "Ta... Sẽ nghĩ cách cho ngươi." Nói rồi, hắn quay người chạy.

"Khanh Hằng!" Ta vội gọi hắn. Nhìn thấy thân thể hắn run lên, ta nhẹ giọng nói, "Không cần, ta biết ngươi đã tận lực, cảm ơn ngươi."

Hắn quay đầu lại, ánh sáng mặt trời chiếu trên gò má của hắn, nhuộm vẻ buồn bã mơ hồ.

Ta đứng mặt đối mặt với hắn, giống như gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt.

Hắn nhìn ta chăm chú, thật lâu.

Dần dần, vẻ buồn bã tiêu tán, cười nói: "Khi đó ta đã nói, chỉ cần là ngươi muốn, ta sẽ đưa. Bây giờ cũng thế."

Giống như như trước đây quan tâm ta, thế nhưng vì sao ta nghe, lại có cảm giác muốn khóc?

Hắn bước đến, tay giơ lên chạm mặt ta. Từng động tác nhẹ nhàng giống như đang khẽ vuốt ve một đồ sứ quý giá, vô cùng nhẹ nhàng. Dường như hắn sợ, chỉ mạnh một chút thôi cũng sẽ làm tan vỡ khoảnh khắc này.

"Khanh Hằng..."

"Đừng nói." Hắn chặn lời ta, cười, "Đừng bao giờ nói cảm ơn ta, vĩnh viễn đừng nói"

"Thiếu gia! Thiếu gia!". Một tùy tùng vội vã chạy đến, thở gấp nói: "Thiếu gia, lão gia đang kêu người hồi phủ gấp!"

Sắc trời chạng vạng lúc Cố Khanh Hằng đi, ta nhìn thấy nét cô đơn trên mặt hắn. Ánh dương tà đã hết vẻ rực rỡ, dần trở nên ảm đạm.

Phía sau vang lên tiếng động nhỏ. Ta quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân.
 

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 21 : Nàng tặng cho ta

 Khi trở lại Tang phủ, mưa đã sớm ngưng.

Đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy cha đi ra, từ xa thấy ta gọi: "Tang Tử!"

Ta đứng lại, nhẹ đáp: "Cha, tìm con có chuyện gì?"

Tâm tình ông rất tốt, cười nói: "Hai tỷ tỷ của ngươi rất nhanh sẽ vào cung, ngươi cũng nên suy nghĩ hôn sự cùng Cố thiếu gia."

Ta chấn động mạnh một cái, hỏi: "Khanh... Không, Cố thiếu gia nói gì sao?"

Cha ngơ ngẩn, một lát mới lắc đầu: "Vẫn chưa", thấy vẻ mặt ông lúc nói lời này, hơi có vẻ thất vọng cùng phiền muộn.

Nghe vậy, ta cũng yên lòng gật gật đầu lấy lệ. Ta chỉ tò mò, nếu ông biết danh ngạch của Tang phủ đột nhiên thêm một suất nữa sẽ có cảm tưởng thế nào?

Cha nhìn ta, nói thêm: "Cố gắng ở chung cùng Cố thiếu gia" sau đó, phất tay áo rời đi.

Ta cười lạnh không ngừng. Ông vẫn coi ta giống như Tang Tử năm xưa sao?

Sắc trời tối dần xuống, không khí ngày càng lạnh. Ta hít một hơi, xoay người về phòng nghỉ. Đi ngang qua phòng Thiên Phi, mơ hồ nghe thấy ở bụi cây trước viện có tiếng lào xào. Ta hiếu kỳ, rón rén trở lại, nhìn thấy một nam một nữ ôm nhau thật chặt khiến ta mặt đỏ tía tai.

Ta dù chưa hiểu việc đời, nhưng vẫn biết.

Ta định rời đi thì thấy rõ nữ nhân kia là Ngọc nhi, nha đầu thiếp thân của Thiên Phi, còn nam nhân ta không rõ tên nhưng cũng là gia đinh trong phủ.

Ngọc nhi vừa nói, vừa khóc nức nở: "Làm sao đây, tiểu thư muốn vào cung, chúng ta sau này..."

"Này... Có thể van cầu tiểu thư hay không, đừng mang ngươi tiến cung?"
"Ô, tiểu thư nhất định là không chịu "

Ta hừ khẽ một tiếng bỏ đi. Với tính của Thiên Phi, tự nhiên là không chịu. Ngọc nhi là nha hoàn từ nhỏ của nàng, làm sao nàng không mang theo tiến cung chứ?

Ta bỗng nhiên nhớ tới lời Tô Mộ Hàn, thì ra thật sự cũng có người không muốn tiến cung như vậy!

Buổi tối lúc ăn cơm, Thiên Phi cười đến toe toét như thể nàng đã là hoàng hậu. Cha cùng phu nhân cũng rất hài lòng. Trên bàn ăn đều là những món Thiên Phi cùng Thiên Lục thích.

Nhưng Thiên Lục, lần đầu tiên không nói lời nào, chỉ cúi đầu ăn.

Ta không thích sự đắc ý của bọn họ, vội vã ăn một chút rồi mượn cớ rời đi. Cha cũng không phản đối. Ta nghĩ bọn họ cũng muốn ta mau mau tránh đi. Như vậy, chẳng ai cản trở cho cả nhà họ cùng nhau chia sẻ chuyện đại hỉ kia.

Ta đang đi một mình, đột nhiên nghe phía sau có người gọi: "Tang Tử!"

Ngoái đầu nhìn lại, là Thiên Lục. Nàng đứng xa xa, ánh đèn nhợt nhạt chiếu trên người của nàng, trông mờ ảo. Thấy ta đứng lại, nàng tiến tới. Ta mới phát hiện, nàng chỉ đi một mình, Cúc Vận không đi theo.

Không khỏi cau mày: "Chuyện gì?"

Thiên Lục hạ giọng nói: "Ngươi cũng biết việc hoàng thượng tuyển tú, Tang gia có hai danh ngạch."

"Không phải dành cho ngươi cùng đại tỷ sao?". Ta không kiên nhẫn cắt ngang lời của nàng.

Nàng run lên, làm như hạ quyết tâm thật lớn, ngước mắt hỏi: "Nếu như... Nếu như ta đem danh ngạch của ta tặng cho ngươi, ngươi muốn không?"

"Không" Ta không chút suy nghĩ, lập tức cự tuyệt lời của nàng.

"Ngươi không muốn tiến cung sao?" Nàng không cam lòng hỏi lại.

"Không muốn." Ta lạnh lùng nói.

"Vậy..." Thanh âm của nàng hạ xuống, đầu cũng cúi. Ta nhìn không ra thần sắc của nàng, trong lòng nghĩ ngợi rốt cục nàng có ý gì? Hay là, nàng không hiểu lời của ta?

Ta nhìn nàng một cái rồi quay người bỏ đi. Ta sẽ không để các nàng biết ta đang nghĩ gì. Làm sao biết được, các nàng ở sau lưng, sẽ không tính kế với ta.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 20 : Bài học về chữ Nhẫn


Hắn không nói tiếp, ta không nhịn được hỏi: "Chưa chắc cái gì?". Nếu hắn muốn nói Cố Khanh Hằng sẽ không giúp ta, tất nhiên ta sẽ không tin.

Nhận sự dạy dỗ của hắn, ba năm qua, mỗi câu hắn nói, ta đều tin tưởng không chút nghi ngờ. Tuy nhiên, cảm nhận sự quan tâm của Khanh Hằng, ta cũng tin.

Tô Mộ Hàn quay người đi, hạ giọng nói: "Được rồi."

Ta vội hỏi: "Vậy ta có thể rửa đi nước thuốc trên mặt không?". Trước đó Tô Mộ Hàn muốn ta che giấu dung nhan của mình. Hắn nói, quá mức bộc lộ bản thân, không là chuyện tốt. Ta nghe. Nhưng bây giờ, nếu tuyển tú đương nhiên phải lộ ra dung nhan đẹp nhất của mình.

Không ngờ Tô Mộ Hàn lại lắc đầu nói: "Không thể, chưa đến lúc "

"Nhưng, nếu ta chỉ có khuôn mặt bình thường như vậy thì sao có thể hấp dẫn được ánh mắt hoàng thượng?". Nếu như câu nói trước của hắn hợp lý, thì chỗ này ta lại không hiểu .

Hắn nhìn ta, tuy cách màn trướng, ta vẫn như nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia, cảm giác lạnh người, hai tay không tự chủ nắm lại, không biết đã nói sai chỗ nào.

Nhưng Tô Mộ Hàn không tức giận, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu vậy, sợ là ngươi chưa kịp nhìn thấy mặt hoàng thượng, thì đã thua. Tử nhi, ta cho ngươi biết, có chút tiết mục, cần đặt ở cuối màn."

Lời của hắn, tựa như bài dạy hàng ngày, nhưng tâm lý của ta vẫn phập phồng không yên.

Quay đầu lại, nhìn thấy bồn nước đang đặt trên kệ tam giác, ta bước lại, ngâm mặt vào nước. Trời tháng mười rất lạnh. Ta run lên nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, vốc nước lên rửa sạch lớp thuốc trên mặt.

Dùng nước thuốc che cũng không giấu đi hoàn toàn nét mặt ta. Chỉ là che giấu chút nét mày trên trán nhưng khi cười vẫn rất tao nhã.

Rửa sạch mặt, ta lấy ống tay áo lau nước trên mặt, quay lại nhìn tiên sinh, cười hỏi: "Tiên sinh, ta đẹp không?"

Tô Mộ Hàn nhẹ "Ừ" một tiếng, đáp: "Cũng được."

Hắn căn bản không thấy rõ ta, nhưng ta vẫn cười. Lời của hắn, ta lúc nào cũng tin

"Nếu ..." Hắn cúi xuống, ho khan vài tiếng mới nói, "Nếu danh ngạch không tăng, ngươi cũng không cần nhụt chí. Kỳ thực muốn tiến cung, chưa chắc nhất định phải dùng thân phận tú nữ. Tử nhi, ngươi đã ẩn nhẫn mười lăm năm, lúc này chưa cần thiết phải làm rối loạn kế hoạch"

Lời của hắn, làm cho ta sáng tỏ!

Không nhất định phải là tú nữ!

Ta nhẹ cười. Tô Mộ Hàn quả nhiên là Tô Mộ Hàn. Mà ta lúc này chỉ tràn đầy tôn sùng.

"Khụ khụ ——" hắn đột nhiên lại ho khan, lui một bước, ngồi trên trường kỷ, che ngực, cúi người xuống.

"Tiên sinh!" Ta định kéo màn trướng ra nhưng ngưng lại được.

Ba năm qua, mỗi lần hắn ho khan không ngừng, ta cũng chỉ có thể đứng như vậy. Tấm màn trướng này giống như tâm bệnh của ta. Ta cũng không biết, nếu một ngày kia, ta thực sự đi vào bên trong, ta cùng với hắn sẽ thế nào?

"Tiên sinh..." Ta lo lắng gọi hắn.

Một lát, hắn mới thở hổn hển: "Không có gì đáng ngại."

Ta đột nhiên hơi sợ, sợ hắn nói "Nhiều năm rồi bệnh vẫn thế’ vội vàng nói: "Nếu một ngày kia, Tử nhi có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, nhất định thỉnh thái y tốt nhất đến trị liệu cho tiên sinh!"

Tô Mộ Hàn cười khẽ, âm sắc khàn khàn: "Tử nhi." Hắn chỉ gọi tên của ta, nhưng không nói thêm gì

Cách màn trướng, ta thấy hắn nghiêng người, nằm xuống, im lặng thật lâu
"Tiên sinh?" Ta thăm dò tính gọi hắn, sợ là hắn khó chịu nói không được.

Tô Mộ Hàn vẫn im lặng.

Ta sốt ruột, nhưng lại không dám đi vào.

Đang khó xử, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói: "Ta mệt rồi, ngươi về đi."

Ta ngơ ngẩn, hắn lại nói tiếp: "Bôi thuốc nước lên. Phải nhớ kỹ, nhẫn là một bài học"

Nhẫn...

Càng về sau này, ta càng hiểu.

Gật đầu, ta bước ra ngoài.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 19 : Ta muốn tiến cung


Lần này, mở cửa cho ta là trụ trì.

Ông chắp tay trước ngực: "A di đà phật, thì ra là Tử cô nương"

Bọn họ cũng không biết ta là người Tang phủ, chỉ nghe Tô Mộ Hàn gọi ta là "Tử nhi", thế là, bọn họ cũng gọi "Tử cô nương".

Ta nhìn ông cười gật đầu, hỏi: "Tiên sinh có ở đây không?"

"Có". Trụ trì đáp.

Mỗi lần, đều hỏi như vậy, dù người mở cửa là trụ trì hay tăng nhân kia, sau đó sẽ lắc đầu tự cười mình. Ba năm qua, ta chưa bao giờ thấy Tô Mộ Hàn ra. Dường như hắn chưa bao giờ xuất môn.

Cửa khép hờ.

Ta không đẩy vào mà đi đến trước cửa gọi: "Tiên sinh?"

Bên trong truyền đến âm thanh khe khẽ, sau đó là tiếng Tô Mộ Hàn lành lạnh: "Vào đi."

Nghe vậy, ta mới đẩy cửa, cẩn thận đem cây dù để bên cạnh. Đi vào, lại nhẹ đóng cửa. Qua màn trướng, ta nhìn thấy hắn nằm ở trên trường kỷ, ho nhẹ một tiếng nói: "Đang mưa mà, sao không đợi mưa tạnh hãy đến?"

Ta chần chừ, cuối cùng hỏi: "Tiên sinh có biết, hoàng thượng muốn tuyển tú?"

Tô Mộ Hàn không nói lời nào, ta biết hắn đang chờ ta.

Ta tiến lên phía trước nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với màn trướng kia, nói khẽ: "Ta ở Tang phủ, chưa bao giờ được quan tâm. Ta là nữ nhi do thiếp sinh, từ nhỏ chính là hạ tiện, từ nhỏ đã bị ruồng bỏ. Thế nhưng, ta không cam lòng. Ba năm trước đây, có một người tự xưng là thần toán đến Tang phủ, hắn chắc chắn, Tang phủ có dấu phượng thân. Bởi vì một câu nói của hắn, hai tỷ tỷ của ta có thể một bước lên trời, mà ta... kết quả là cả người thương tích"

Hơi cắn môi: "Đêm đó, ta định bỏ đi. Nếu không gặp tiên sinh, có lẽ ta thực sự không còn cơ hội."

Những lời này, ta chưa bao giờ nói với hắn

Về thân thế của ta, về lời đồn đại phượng thân Tang phủ.

Tô Mộ Hàn chỉ yên lặng nghe ta nói hết, lạnh nhạt nói: "Vì thế..."

"Ta muốn tiến cung." ta kiên định nói ra từng câu từng chữ

"Khụ khụ." Hắn ho một trận, gượng đứng lên, cười khẽ "Cổ nhân nói cửa cung sâu như biển, bao nhiêu người sợ tránh không kịp, ngươi nên bỏ ý nghĩ này đi" Trong lời nói của hắn, không đề cập một chút nào chuyện phượng thân. Ta không biết ý hắn là gì.

"Tiên sinh..."

Ta vừa mới mở miệng, lại thấy hắn giơ tay lên, ngăn ta. Ta ngậm miệng lại, nghe hắn nói: "Xông mưa đến đây, hóa ra ngươi gấp gáp vì việc này. Tử nhi, nếu hôm nay ta muốn ngươi buông cừu hận, bỏ ý định vào cung, ngươi có bằng lòng hay không?"

Lòng ta kinh hãi, vội đáp: "Trong lòng ta không có hận." Ta chỉ là không cam lòng, ta không hận.

"A." Hắn khẽ cười, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nói "Không hận sao?"

Ta định nói, hắn lại cắt lời: "Chỉ là có một số người, vì cừu hận chống đỡ mới sống được. Có lẽ ngày sau, ngươi sẽ từ từ hiểu."

Ta lắc đầu, không biết ý hắn là gì. Hắn lại hỏi: "Khi nào vào cung?"

Không phải hắn cho rằng hôm nay ta tới để từ biệt với hắn chứ? Vội vàng tiến lên nửa bước, nói: "Tiên sinh có điều không biết, Tang phủ chỉ có hai danh ngạch."

Ta nói như thế, hắn sẽ hiểu. Dù thế nào, hắn cũng sáng suốt hơn ta.

Quả nhiên, hắn quay đầu lại: "Vậy ngươi sẽ làm gì?"

Khóe miệng cười, quả nhiên không hổ là sư phụ của ta, hắn biết ngay ta sẽ làm gì. Ta gật gật đầu nói: "Ta nhờ công tử của đại học sĩ xin thêm 1 danh ngạch. Tiên sinh nghĩ sao?"

Hắn không trả lời, hỏi lại: "Đó là bạn rất thân của ngươi Cố Khanh Hằng?"

Ta không hiểu hắn vì sao đột nhiên hỏi như vậy, đáp: "Vâng."

Tô Mộ Hàn che mặt ho một tiếng, cười nói: "Danh ngạch tuyển tú có thể muốn thêm là thêm sao? Huống gì ta thấy Cố Khanh Hằng chưa chắc ..."

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 18 : Danh ngạch tuyển tú (2)


Nếu như trước đây hắn chỉ suy đoán thì lúc này nghe ta nói vậy, chuyện đã trở nên sáng tỏ.

Đúng, ta muốn tham gia tuyển tú, ta muốn tiến cung.

Ở Tang phủ, ta yên lặng ẩn nhẫn mười lăm năm. Đó là muốn phá vỡ lời tiên đoán phượng thân trong mắt cha!

Cố Khanh Hằng chau mày, hắn không muốn thừa nhận. Miệng hơi cười, thanh âm khẽ run: "Ngươi muốn thêm danh ngạch làm gì?"

Cúi đầu cười khẽ, ta rút bàn tay ra khỏi tay hắn, lui một bước, giống như ba năm trước, lúc chúng ta lần đầu tiên gặp nhau nói: "Ngươi đã quên, ta là tam tiểu thư Tang phủ."

Hắn lắc đầu.

Ta biết, hắn không quên. Hắn đã đáp ứng ta, sau này sẽ nhớ kỹ ta là tam tiểu thư Tang phủ.

Ta lại nói: "Khanh Hằng, ngươi giúp ta đi, nói với cha ngươi xin thêm một danh ngạch, được không?"

Gió bắc thổi tới, cuộn một đám bụi trên mặt đất. 

Không khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt không chịu nổi. Ta thấy hắn thở ra nhè nhẹ, một vòng khí lại một vòng bay vào không trung. Ta không biết khi đó, hắn khó khăn như thế nào đáp ứng ta "Được".

Khi chúng ta trở lại Tang phủ thì trùng hợp gặp Thiên Lục cùng Thiên Phi đang đi trên hành lang. Thiên Phi càng lớn càng đẹp, đã tổ chức lễ cặp kê từ sớm, tóc vén lên kiểu rất độc đáo. Ta không khỏi sờ đầu mình, cười nhẹ. Thiên Phi cười nhạo ta nói: "A, Tang Tử, ngươi hồi bé không phải rất đẹp sao? Sao bây giờ càng ngày càng xấu vậy?"

Ta đang nghĩ, lại nghe Thiên Lục nói: "Tang Tử, ngươi đã về sao? A, Cố thiếu gia..."

Cố Khanh Hằng hoàn hồn, nghe nàng mở miệng, cuống quít nói: "Ô, thì ra là nhị tiểu thư."

"Ngươi bị bệnh sao? Sao sắc mặt khó coi vậy?"

Nghe Thiên Lục nói như vậy, ta mới ngẩng đầu nhìn hắn. Cố Khanh Hằng chỉ hơi nghiêng người, cười "Có lẽ vậy. Ta về phủ trước, cáo từ."

Hắn nói, rồi xoay người.

"Khanh Hằng!" Ta gọi hắn.

Hắn chần chờ nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Yên tâm, ta sẽ tận lực"

Ta yên lòng. Ta biết, hắn nói vậy thì nhất định sẽ tận lực. Ta khẽ cười, ngoái đầu nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Thiên Lục. Ta giơ tay lên sờ sờ đâu, cười nói: "Thế nào, đẹp không?"

Nàng một lát mới trả lời: "Được... Cũng được."

"Thiên Lục! Thiên Lục!" Lúc này, thanh âm Thiên Phi truyền đến. Nàng chắc thấy ta nói chuyện nên càng lớn tiếng, "Sao còn đứng đây! Cha gọi chúng ta kìa. Nghe nói đại tuyển sẽ bắt đầu nhanh lắm! Cố đại nhân đã tranh thủ danh ngạch cho 2 chúng ta rồi "

Hơi siết tay, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.

Thiên Lục hoàn hồn, cười nói: "Ừ, bên ta mới..."

"Ái chà, đừng nói nhảm, đi nhanh đi!". Thiên Phi kéo tay nàng, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói "Ngươi phải biết thân phận mình sau này, đừng ở chung chỗ với mấy kẻ hạ tiện!"

"Tỷ, nhưng..."

"Đừng nhưng gì nữa, đi.". Thiên Phi mạnh mẽ kéo Thiên Lục đi. Lúc đi ngang qua còn nhìn ta với ánh mắt coi thường, khóe miệng cười nhạo báng

Ta cắn răng, không nói một lời.

Trong lòng, lần thứ hai ước muốn vào cung càng kiên định.

Ta làm sao có thể thua các nàng? Không thể!

Lúc xoay người, mới phát hiện, trời vừa rồi còn đang đẹp đã bắt đầu mưa. Hạt mưa lớn, lạnh lẽo vô cùng.

Ta về phòng lấy cây dù, rồi vội vàng ra cửa, đi ra ngoài đường.

Con đường này, ta đã đi rất nhiều lần, vô cùng quen thuộc. Mỗi lần đi qua, đều hưng phấn không thôi. Lần này, lòng lại thấp thỏm. Có lẽ, đã đến lúc ta nên thẳng thắn ...

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 17 : Danh ngạch tuyển tú (1)

Đưa tay lên sờ vào tóc mình, ta nhìn nam tử trước mặt đang dịu dàng cười. Thì ra, dù cho chẳng ai nhớ rằng ta đã cập kê thì vẫn còn Cố Khanh Hằng nhớ.

Hắn chạm nhẹ cây lược gỗ trên đầu ta, lại nói nhỏ một câu: "Tốt quá, Tam nhi trưởng thành rồi."

Ta đang muốn nói thì đột nhiên thấy một đội nhân mã chạy qua. Sau đó, người dẫn đầu quan binh nhảy xuống ngựa thật nhanh, cẩn thận lấy một xấp giấy từ trong ngực ra, kính cẩn mở dán lên tường.

Minh hoàng, đó là hoàng bảng.

Trong lúc bất ngờ, đám người ào tới vây xung quanh. Thông báo kia chẳng mấy chốc bị người vây chật như nêm cối. Ta hơi hiếu kỳ nhưng cũng không dám chen vào xem

Lúc này, trong đám đông có người hô: "Hoàng thượng tuyển tú ! Hoàng thượng tuyển tú !"

Ta chỉ cảm thấy toàn thân run lên, đại tuyển, cuối cùng đã tới!

Tựa như ba năm qua, ta chỉ chờ giờ phút này.

Phượng thân.

Nghĩ lại thấy lòng run lên.

Không sợ hãi mà là một loại đấu tranh, ta đấu cùng các nàng, ta đấu cùng số phận.

Quay đầu lại hỏi Cố Khanh Hằng: "Muốn đại tuyển sao?" Hắn là con trai đại học sĩ, không thể không biết tin tức này.

Cố Khanh Hằng nhìn đoàn người đông nghịt phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, hoàng thượng đăng cơ ba năm, trong cung cũng có mấy vị phi tần. Chỉ là lần này, sợ là sẽ phải phong hậu ."

"Phong hậu?" Ta thấp thỏm hỏi, "Tang gia có sự tình phượng thân, hoàng thượng biết không?"

Cố Khanh Hằng điểm nhẹ trán của ta, cười nói: "Ngươi lo lắng cái gì? Tự nhiên là không biết. Tin tức này đã sớm bị chặn lại. Nếu bị hoàng thượng biết vậy thì nguy rồi?"

"Hoàng thượng không tin?"

Hắn không cười nữa, nghiêm mặt nói: "Bất luận hoàng thượng tin hay không, đều không phải là việc tốt."

Ta im lặng không nói. Nếu hoàng thượng không tin, như vậy Tang phủ là khi quân. Nếu hoàng thượng tin, phía sau kia có rất nhiều người nhìn vào ngôi vị hoàng hậu, lại cam tâm sao?

Người xem ngày càng nhiều. Thông báo là chuyện thường, thế nhưng hoàng bảng lại là chuyện hiếm. Huống chi, là đại sự tuyển tú như vậy.

Cố Khanh Hằng dang tay bảo vệ ta, hạ giọng nói: "Chúng ta đi."

Ta có một chút không yên lòng gật gật đầu, tay đã bị hắn nắm kéo đi.

Thanh âm ầm ĩ phía sau dần dần xa, chỉ là lòng của ta đã không còn an bình nữa.

"Tam nhi..."

"Khanh Hằng..."

Hai người cùng nhau nói đều giật mình. Hắn cười: "Ngươi nói trước đi." Gương mặt hắn lộ ra vẻ hồng không tự nhiên, hắn cười ôn thuần khiến trái tim của ta khẽ run lên.

Rất nhiều năm sau, nhớ tới giờ phút đó ta chỉ buồn bã cười. Nếu khi đó, hắn nói trước thì mọi sự có khác đi không?

Chỉ là, không có nếu như.

Ta chần chờ hồi lâu, mới hạ quyết tâm hỏi: "Lần này tuyển tú, có yêu cầu gì không?"

Cố Khanh Hằng không nghĩ tới ta đột nhiên hỏi như vậy, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, lúng túng nói: "Bởi vì hoàng thượng lần đầu tiên đại tuyển, tự nhiên đều là danh môn quyền quý. Cũng có thể do người tiến cử."

Ta vội hỏi: "Tang phủ chúng ta có danh ngạch không?". Ta hỏi cũng như không, Tang phủ tự nhiên là có danh ngạch. Ta kì thực muốn hỏi, Tang phủ có mấy danh ngạch.

Bày tay nắm tay ta run lên, hắn đột nhiên ngoái đầu nhìn thẳng vào mắt ta. Thông minh như hắn, sớm đã đoán được ta muốn hỏi cái gì. Môi hắn khẽ động, nhưng lại mỉm cười, tỏ vẻ lãnh đạm: "Đương nhiên, có hai danh ngạch."

Hắn quả nhiên là hiểu ta, ta chỉ hỏi phân nửa vấn đề, hắn đã đáp đủ. Nhưng nụ cười của hắn, có phải do chỉ có hai danh ngạch kia không? 

"Tam nhi, kỳ thực ta..."

"Có thể... Có thể xin thêm một danh ngạch nữa được không?" Lời của hắn chưa xong, liền bị ta vội vã cắt ngang.

Ta chỉ biết là, chỉ có hai, tuyệt đối sẽ không có phần ta. Đây là cơ hội duy nhất của ta, duy nhất.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 16 : Lễ cập kê


Mỗi khi lòng ta phiền muộn, Tô Mộ Hàn sẽ hạ giọng thì thầm: "Tĩnh tâm lại, không lâu nữa sẽ tốt thôi."

Ba năm, đúng là không ngắn.

Mà việc Tô Mộ Hàn dạy ta, không chỉ nói trong dăm ba câu là đủ.

Ba năm, đủ để cho ta thoát thai hoán cốt.

Ngày hôm đó, lúc nha đầu đến nói Cố Khanh Hằng tới, ta đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm ngắm nhìn dung nhan của mình.

Thanh lịch, tự nhiên.

Nha đầu nói líu ríu một chuỗi dài ở bên tai, đơn giản là đừng có ngồi ngây ngốc như thế, trang điểm mau một chút, chớ để Cố thiếu gia chờ lâu...

Ta im lặng đứng lên đi ra ngoài.

Thấy ta ra, Cố Khanh Hằng đang đứng ở xa lớn tiếng gọi: "Tam nhi!"

Cũng như ba năm trước, hắn vẫn gọi ta là "Tam nhi", vô cùng ôn nhu thân thiết.

Ta vẫy tay với hắn, nhấc váy chạy tới. Hắn đã rất cao, hơn ta một cái đầu, chỉ là nụ cười của hắn vẫn như trước, rạng rỡ như ánh nắng khiến cho ai thấy cũng phải cười theo.

Đối với hắn, ta lúc nào cũng thoải mái cười nói: "Hôm nay có chiêu mới gì?"

Hồi đó ta dạy hắn trò ném bao cát, hắn chơi không được. Nhưng sau khi trở về mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, thậm chí mỗi lần gặp ta đều bắt ta chơi trò này với hắn

Cố Khanh Hằng chỉ cười thần bí, nói: "Hôm nay không chơi bao cát, ngươi đi theo ta." Hắn nói rồi muốn kéo tay ta. Ta lại nhẹ tránh, cười nói: "Ta không đi cạnh, ta muốn đi trước ngươi!" nói xong, cười khẽ một trận vòng qua hắn, đi lên trước.

Hắn không buồn không giận, cười đi theo sau ta.

Ra khỏi cổng Tang phủ, có người tiến lên hỏi: "Thiếu gia muốn hồi phủ sao?". Người tới một thân trang phục sang trọng, chắc do Cố đại nhân phái tới bảo hộ Cố Khanh Hằng.

Hồi bé ta thường ghẹo hỏi hắn vì sao không tự mình học công phu, đỡ phải có người theo sát phía sau, nếu là ta, nhất định sẽ cảm thấy khó chịu. Hắn chỉ cười, lắc đầu nói cho ta biết, hắn ghét nhất là dùng đao kiếm.

Vì thế, ta trêu hắn giống nữ nhân.

Hắn lại dùng ngôn từ lẫm liệt nói cho ta biết, có công phu cũng chưa có nghĩa là lợi hại. Nam nhân, không chỉ dựa vào sức mạnh tay chân để phân biệt mạnh yếu.

Ta cười không phủ nhận.

Cố Khanh Hằng khoát tay một cái nói: "Không về phủ."

"Dạ" Người nọ kính cẩn nghe lời lui tới bên cạnh. Chúng ta đi, hắn theo xa ở phía sau.

Chúng ta đi vào chợ vô cùng náo nhiệt, trên đường ngựa xe như nước, thấy rõ cảnh phồn hoa đô hội.

Cha mặc dù không ngăn cản ta ra phủ, ta cũng ít đi dạo phố. Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn cần làm. Mà chuyện này chủ yếu là dành cho các tỷ tỷ của ta, mỗi khi hoàn tất một khóa học sẽ đi vãn phố.

Ta đi tới, thấy Cố Khanh Hằng dừng bước trước một quầy hàng.

"Khanh Hằng." Ta gọi hắn, nhưng hắn lại không trả lời.

Ta liền đi tới chỗ hắn, thấy hắn dấu đi một đồ vật thật nhanh. Theo bản năng ta nhìn vào quầy hàng, thấy trên mặt bày đầy những đồ vật màu sắc rực rõ nhưng cũng không đoán được hắn giấu cái gì.

Hắn nheo mắt cười, không chờ ta mở miệng, nói: "Tam nhi, nhắm mắt lại."

Thấy ta không chịu, hắn lại nói: "Mau nhắm lại."

Ta nhẹ nhàng cười, nghĩ chắc là hắn muốn mua trâm cài tóc cho ta, nên không chọc nữa, nghe lời nhắm mắt lại.

Cảm giác ngón tay thon dài của nam nhân chạm vào trán ta, nhẹ nhàng vén tóc, lấy thứ trong tay hắn cài lên đỉnh đầu. Sau đó, ta nghe thấy hắn cười khẽ: "Tam nhi của ta, rốt cục trưởng thành."

Ta chấn động mạnh mẽ. Ta biết. Hắn cài trên tóc ta, không phải là trâm cài tóc. Đó nhất định là cây lược gỗ.

Hắn đã cho ta một lễ cập kê!

Nữ nhân thiên triều đến tuổi cập kê, sẽ lấy tóc che trán, đến ngày cập kê dùng lược vén tóc. Lúc đó, mới chính thức là thiếu nữ.

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 15 : Dần thay đổi


Trong một đêm, bao nhiêu dũng khí của ta như trở lại.

Ta hiểu, đều là do Tô Mộ Hàn cho ta.

Ngày hôm sau, vì vội vã trở về Tang phủ ta không gặp lại hắn, cũng không nói lời từ biệt với tăng nhân trong miếu. Ta hi vọng việc ta trốn đi sẽ không làm cha giận. Bởi vì ta biết, phượng thân xuất từ Tang gia. Nếu ta muốn sẽ phải ẩn nhẫn thêm mấy năm.

Đến khi hồi phủ ta mới phát hiện, đều là do ta suy nghĩ nhiều. Vì cả đêm hôm qua, chẳng một ai biết ta không ở phủ, không ai để ý đến ta.

Lúc đi ngang qua hành lang, ta nhìn thấy Thiên Phi cùng Thiên Lục đang đi tới, ta không quay đầu lại, cũng không hề cười, đi nhanh đến trước.

"Này!" Thiên Phi cố ý kêu một tiếng, nói, "Tang Tử a, xem ra hôm qua nương cho người dạy ngươi vẫn còn nhẹ nhàng a, trông ngươi không sao nhỉ!"

Ta cười một tiếng đáp: "Phu nhân dạy dỗ, ta nhất định khắc cốt ghi tâm!"

"Ngươi!" Thiên Phi tức giận trừng trừng nhìn ta, hừ lạnh một tiếng đi qua.

Thiên Lục không có lập tức theo sau, áy náy nhìn ta, hạ giọng: "Tang Tử, xin lỗi, là Cúc Vận quên mất nơi cất y phục, cho nên mới..."

"Được rồi." Ta cắt lời nàng, đi về phía trước, buông lại một câu "Ta đều đã quên."

Là thật quên mất nơi để y phục hay là cái khác, đều đã không cần nhắc đến. Dù sao, đánh cũng đã đánh rồi. Ta biết ta hiện tại một mặt phải cẩn thận để ý, mặt khác phải tiếp tục ẩn nhẫn.

Các nàng hôm nay có gì, ngày sau ta cũng muốn có như thế. Mẹ cho ta thân phận con gái Tang gia, vậy thì ta sẽ không lãng phí.

Thiên Lục không ngờ ta nói vậy, giật mình ngơ ngác. Ta đã đi xa rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng Thiên Phi tức giận gọi nàng.

Sau đó, ta ở lại Tang phủ như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng ta ra ngoài nhiều thêm nhưng rất may, trong Tang phủ chẳng có ai quản chuyện của ta.

Cố Khanh Hằng lại đến đưa ta nhiều quần áo mới. Ta cũng không nói gì, chỉ lặng yên cất giấu đi, không hề mặc. Ta không muốn cho các nàng cơ hội đánh ta thêm lần nữa. Dù sao hiện tại ta còn chưa đủ năng lực phản kháng.

Càng tiếp xúc với Tô Mộ Hàn ta càng chấn động.

Cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, hắn không gì không giỏi.

Rất nhiều lần, ta thực sự rất muốn hỏi hắn đến tột cùng là người thế nào nhưng nghĩ lại đã đáp ứng sẽ không hỏi chuyện của hắn lại thôi. Ta mơ hồ nghe tăng nhân cùng trụ trì trong chùa nói, Tô Mộ Hàn từng là hậu nhân của danh môn, về sau gia đạo sa sút mới tạm cư chốn này.

Mà 
từ khi ta biết hắn đến giờ bệnh ho khan của hắn vẫn chưa bớt. Trước đây ta cho rằng đó là bệnh thương hàn, bây giờ xem ra cũng không phải. Chuyện này, hắn cũng không cấm kỵ, chỉ nhàn nhạt giải thích là bởi vì hồi bé sốt cao không giảm nên phổi bị thương.

Lúc đó ta cũng nghĩ phải chăng vì thế mà hắn cũng không được người nhà quan tâm. Nghĩ như vậy, ta càng cảm thấy hai chúng ta thêm thân thiết.

Nhưng hắn vẫn không cho ta tiến qua khỏi màn trướng kia.

Nếu ta có ý nghĩ đó, nụ cười thanh nhã trên mặt hắn sẽ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng yên lặng.

Từ ngày hắn nói về ý nghĩa của tên ta, ta cảm thấy không còn trách giận mẹ nữa. Ta đã hiểu sâu sắc rằng mẹ của ta cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương.

Thời gian ở Tang phủ, Cố Khanh Hằng tới tìm ta nhiều hơn. Thái độ của cha cũng dần thay đổi.

Một ngày, vô tình gặp trên đường, ông cười nói: "Ngươi ở chung với Cố thiếu gia, nếu một ngày kia có thể gả vào Cố gia, cho dù làm thiếp cũng là may mắn của ngươi "

Ta chỉ gật đầu, trong bụng lại cười lạnh không ngớt.

Các tỷ tỷ của ta là phượng thân. Mà ta, chỉ làm thiếp của con trai đại học sĩ cũng là may mắn?

Ta thật muốn nói, cha à, người thực sự không hiểu chút nào về con rồi.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 14 : Tên thật đẹp


Hắn đột nhiên nói: "Không được hỏi lại."

Một câu khiến cho lời vừa đến miệng ta bị chặn lại. Ta trầm mặc một lát nhìn hắn, hỏi: "Nếu ta không có vấn đề, sao lại cần tiên sinh đến dạy?"

Ta còn sợ lời của ta làm cho hắn giận, không nghĩ tới hắn lại cười rộ lên, nhẹ giọng nói: "Không được hỏi lại chuyện của ta."

Ta sửng sốt như trước gật đầu.

Lúc đó, tiếng sấm sớm đã ngừng đã lâu rồi, thậm chí ngay cả mưa cũng ngừng. Dấu hài ướt ta đi vào phòng ban nãy, giờ cũng đã mờ dần. Chỉ là ta lại không muốn rời đi.

Ta tìm chuyện hỏi hắn: "Tiên sinh vừa mới nói tên của ta hay, vì sao vậy?"

Ta trước đây vẫn cảm thấy tên của mình rất khó nghe, so với Thiên Phi cùng Thiên Lục thì cảm thấy kém xa. Đây là lần đầu tiên có người khen tên của ta hay, trong lòng đương nhiên là vui thích.

Tô Mộ Hàn giơ tay lên đẩy cửa sổ ra. Trời bên ngoài mới ngừng mưa, gió trong không khí mang theo hơi nước ùa vào, có chút lạnh lẽo. Ta định khuyên hắn, nếu bệnh thì đừng mở cửa sổ. Kỳ lạ là, lời tới bên miệng, lại không nói nên câu.

Hắn trở lại chỗ ngồi, than nhẹ: "Duy tang cùng tử, tất cung kính chỉ."

Cây đó ý nghĩa gì ta vốn cũng không hiểu nên chỉ yên lặng nghe hắn nói.

"Cổ nhân thường nói, cây dâu cùng cây tử là một đôi. Tang Tử, nhất định là kết tinh của một tình yêu đẹp"

Nghe được hai chữ "Tình yêu", ta nhịn không được cười nhạo. Cha ta cùng mẹ có tình yêu sao? A, Tang Tử Tang Tử, không nghĩ lại là tình yêu kết tinh? Quá buồn cười đi!

Tô Mộ Hàn lại nói: "Nó cũng có ý nghĩa cố hương, cáo bệnh trở về, quy nhập cố hương...".

Thanh âm của hắn thấp dần. Trong lòng ta bỗng nhiên kinh hãi. Đang yên lành, sao lại nói chuyện đó? Ta mặc dù không hiểu hết, nhưng về cơ bản cũng nắm được.

Cáo bệnh trở về, quy nhập cố hương

Không phải là nói người sau khi chết sẽ trở về cố hương sao?

Tô Mộ Hàn lại ho mấy tiếng, ngước mắt nhìn về phía ta, cười hỏi: "Tên như vậy không phải rất hay sao?"

Ta không trả lời. Là tên hay hay không ta không biết. Ta chỉ biết là, trong lời vừa rồi hắn nói, ta nghe ra chút muộn phiền khiến cho lòng không yên

Cảm giác như thế, ta thực không thích.

Ta cố ý cười mấy tiếng, lại nói: "Tiên sinh, ta còn có một vấn đề."

"Hỏi."

Ta cố gắng sắp xếp ngôn từ mới nói: "Cái câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vì sao nữ nhân đẹp lại muốn cùng chơi bóng với nam tử?". Đây là do lần đó ở Tang phủ ta nghe thấy tiên sinh kia nói mà ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra.

Tô Mộ Hàn cười vang. Ta lại càng không hiểu, điều này... rất buồn cười sao?

Hắn cười đáp: " 'Hảo' ý là tốt đẹp, không phải là 'Thích'. Chữ cầu không phải chỉ trái bóng mà ý nói cầu mong." Lời của hắn, lời ít ý nhiều, mà ta cũng nhanh chóng hiểu ra.

Ta nghĩ, lúc đó, nhất định mặt ta đỏ lên. Mặc dù hắn không thấy, nhưng cảm giác nóng bừng trên mặt đó rất rõ ràng. Hai tay che hai má, ta cũng không nhịn được cười, nhưng không thấy chút xấu hổ nào mà chỉ là cao hứng.

Tô Mộ Hàn không hỏi ta vì sao cười không ngừng, chỉ nói: "Đêm đã khuya, trở về đi, ta mệt rồi"

Trực tiếp đuổi khách. Lúc đó ta nghĩ, hắn thật là một người vô tình, đuổi người mà cũng có thể nói một cách bình thản như vậy

Miệng ta hơi mấp máy, đứng lên, khom người chào hắn, cười nói: "Tiên sinh nghỉ ngơi đi, ta trở về." Dù sao, sấm sét cũng đã hết, mưa cũng ngừng rồi.

Xoay người, vừa mở cửa, nghe hắn lại nói: "Tử nhi, nhớ kỹ lời ta nói."

Tử nhi...

Ta chưa bao giờ biết được sẽ có một người, gọi tên ta dễ nghe như thế

Gật đầu.

Kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm vì sao đêm đó hắn nói với ta nhiều thứ như vậy. Nhưng đều không quan trọng...

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 13 : Ta cũng có tiên sinh

"Tang Tử" hắn khẽ nhắc lại, tiện thể lại hỏi "Chữ nào?"

Ta mặc dù không biết chữ nhưng chí ít cũng biết tên của mình. Nghe Tô Mộ Hàn hỏi, trong lòng không khỏi có chút ít kiêu ngạo. Nhưng ngay lập tức, lại cảm thấy không ổn, sao ta lại cao hứng cùng hắn vậy?

Tô Mộ Hàn bỗng nhiên đứng dậy, thanh âm hắn lành lạnh truyền tới: "Phía sau ngươi có giấy bút."

Quay người lại kinh ngạc.

Giấy Tuyên Thành loại tốt nhất đã được để ngay ngắn, dùng thước cẩn thận chặn, bên cạnh nghiên mực đầy, tựa như đã chuẩn bị sẵn. Ngạc nhiên nhìn lại bóng người trong màn trướng. Chẳng lẽ vì ta xông tới nên hắn mới vội vàng đi vào màn trướng sao?

Lắc lắc đầu, ta không hiểu.

Chậm rãi tiến lên, duỗi tay, nhưng không biết chấp bút như thế nào đành lúng túng cầm bút viết xuống. Tấm giấy Tuyên Thành lớn như vậy, ta chỉ viết độc có một chữ

Chữ viết nghiêng ngả, không ra hàng lối. A, khóe miệng khẽ cười, may mà miễn cưỡng còn có thể nhận ra là một chữ "Tử".

Nghĩ nghĩ, rồi đặt bút xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành lên.

Tay Tô Mộ Hàn đưa qua màn trướng, ngón tay thon dài rất đẹp, trong nháy mắt nắm chắc tờ giấy Tuyên Thành. Ta nhìn thấy vân tay rõ ràng, thậm chí thấy cả những đường gân xanh xao trên bàn tay trắng nõn.

Hắn tựa hồ phát ra một tiếng than nhỏ, sau đó mới nói: "Tên rất hay, chỉ là, ngươi... chưa từng viết sao?"

"Chưa" Ta thành thật trả lời.

"Vì sao?" Hắn hỏi.

Ta ngẫm nghĩ, đành nói: "Không ai dạy ta, ta trước đây, cũng không muốn học."

"Trước đây?" Có lẽ hắn hiểu được ý ta 

Ta hơi sửng sốt, cũng không kiêng dè, gật đầu. Rồi lại nghĩ tới, hắn vừa rồi không phải là đang đọc sách sao? Một khắc kia, ta không chút suy nghĩ, tự nhiên nói: "Ngươi nguyện ý dạy ta sao?"

Hắn không có lập tức cự tuyệt, hỏi lại: "Dạy ngươi cái gì?"

"Cầm kỳ thư họa!"

Thốt ra, mới phát giác không ổn. Ta chỉ biết là hắn biết chữ, lại không rõ hắn có biết thứ khác hay không.

Ta nghe tiếng giấy Tuyên Thành bị vò nát trong tay hắn, hắn khẽ cười một tiếng, lại hỏi: "Vì sao hiện nay lại muốn học ?"

Lặng yên thấp đầu, ta lặng im không trả lời. Trước đây, không ai coi trọng ta, mười hai năm qua, ta coi như hoang phế. Thế nhưng bây giờ ta hiểu được, nếu muốn sống tốt, mình phải mạnh lên.

Nếu như là ở gia đình bình thường, không có tiếng tăm gì, có lẽ nữ tử không tài là có đức. Thế nhưng, lòng tự hỏi lòng, ta nguyện ý sao? Ta cam nguyện như vậy sao?

Không, lắc đầu. Nhớ tới Thiên Phi cùng Thiên Lục, ta liền có một vạn phần không muốn!

Không thấy ta nói lời nào, Tô Mộ Hàn lại nói: "Ta sẽ không dạy người không minh bạch."

Ngụ ý đã rất rõ ràng, nếu ta không nói, hắn sẽ không đáp ứng.

Ngước mắt, người trước mặt vẫn không thấy rõ dung nhan, ta khẽ cắn môi, cuối cùng đáp: "Ta không muốn để người khác coi thường!"

Phượng thân ư, ta cũng là nữ nhi Tang gia vậy!

Chỉ là lời này, ta không nói ra. Ta sợ nếu nói, Tô Mộ Hàn dù không coi ta là người điên, cũng sẽ kiêng dè không dám dạy ta.

Người trong màn trướng chỉ trầm mặc chốc lát, lại thấp giọng ho khan một trận, rốt cuộc nhẹ giọng nói: "Tốt"

Ta mừng rỡ như điên, liền kêu hắn: "Tiên sinh!"

Tô Mộ Hàn tựa run lên: "Ngươi gọi ta gì?"

Ta bị hắn hỏi đến bối rối, một lát mới trả lời: "Tiên sinh...". Thiên Phi cùng Thiên Lục đều gọi lão sư như thế, chẳng lẽ ta nghĩ sai sao?

"Tiên sinh?" Hắn thấp giọng nhớ kỹ, tựa như còn đang phải thích ứng với cách xưng hô này. Ta lại lén cười, cao hứng trong lòng sớm đã đem nỗi đau trên người lên chín tầng mây. 

Ta cuối cùng cũng có tiên sinh!

Ta rất muốn la to một trận, nhưng nghĩ đang ở trong phòng cùng Tô Mộ Hàn nên chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

Tô Mộ Hàn mới hoàn hồn, nói: "Ngày sau ngươi tới đây một mình, bằng không, ta sẽ không dạy ngươi bất kỳ điều gì."

Nghe vậy, ta vẫn hỏi hắn: "Tiên sinh cũng là tránh mưa sao?". Ta không biết lúc đó vì sao lại hỏi như vậy, bởi vì ta biết rõ hắn không phải. Theo căn phòng cùng những lời hắn vừa nói thì có thể đoán được. Thế nhưng, ta vẫn hỏi như vậy.

"Không phải." Hắn thẳng thắn đáp, chậm rãi xoay người lại, thanh âm trầm mặc "Có lẽ, ta chính là chờ ngươi đến..."

"Tiên sinh..." Ta cười.

Khi đó ta cho rằng ý hắn là chỉ duyên phận. Không hề biết, đó là ý khác.

[Hoàn thành] Phòng cà phê mất trí nhớ - Thấm Tâm

Chỉ cần hai phút cũng đủ để cho anh xúc động cả đời!



Kính coong!

Tiếng chuông cửa vang lên, một nam nhân khoảng hơn 30 tuổi mặc âu phục bước vào trong phòng nồng nàn hương cà phê

"Buổi trưa an lành! Hoan nghênh giá lâm!" Nữ chủ quán thân thiết chào.

Nam nhân vừa lịch sự gật đầu, vừa đi tới trước quầy bar ngồi xuống nói với chủ quán:

"Làm ơn cho tôi một ly mocha, cám ơn."

"Được, xin chờ một chút." Nữ chủ quán mỉm cười nói.

Sau đó cô thuần thục lấy cà phê cho vào phin. Nam nhân vẫn mỉm cười ngắm động tác pha cà phê của nữ chủ quán với vẻ thưởng thức không giấu giếm
Một lúc sau, nữ chủ quán bê một chén cà phê thơm lừng đặt trước mặt nam nhân "Mời thưởng thức!"

"Cám ơn." Nam nhân bưng ly đưa lên miệng, khẽ khẽ thổi rồi nhấm một chút.
"Đây là lần đầu tiên anh tới đây sao?" Nữ chủ quán hỏi.

"Phải!" Nam nhân đáp.

"Anh cảm thấy tiệm của chúng tôi thế nào?"

"Rất tốt! Không khí rất đặc biệt!"

"Tôi cũng rất thích cho nên dù buôn bán không tốt ông chủ và tôi cũng không muốn đóng cửa"

"Ừm. . . . . ." Nam nhân tựa như đồng cảm gật gật đầu, lại uống một ngụm cà phê.

Hai người trầm mặc một hồi, trong lúc nhất thời trong quán chỉ còn lại tiếng nhạc jazz du dương trầm bổng.

Nam nhân chợt nói, phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi này.

"À, xin lỗi, có thể hỏi cô một chuyện không?"

"Chuyện gì vậy?" Nữ chủ quán tò mò hỏi.

"Ừ. . . Này. . . Biết nói thế nào nhỉ?" Nam nhân vò đầu vẻ lúng túng "Hay là cô nghe câu chuyện xưa của tôi trước nhé?"

Nữ chủ quán gật đầu một cái, ý bảo nam nhân nói tiếp.

"Tôi trước kia có một bạn gái rất tốt đã bàn tới chuyện kết hôn. Tình cảm của chúng tôi tương đối bình thường, không phải kiểu tình yêu trải qua sóng to gió lớn, oanh oanh liệt liệt nhưng ngay từ lần đầu tiên thấy cô ấy, tôi bị hấp dẫn hoàn toàn, giống như có ma lực điều khiển, tự sâu trong tim biết rằng chính là cô ấy, chính là người tôi vẫn mong chờ bấy lâu. Tôi rất hạnh phúc khi cô ấy nhận lời tỏ tình của mình. Mọi chuyện đều thuận lợi khiến cho tôi đắm chìm trong men say hạnh phúc. Nhưng … nhưng …!"

"Chuyện gì xảy ra sao?"

Nữ chủ quán bị câu chuyện xưa thu hút, nghe đến đó vội cắt ngang lời nam nhân.

"Ừ. . . . . ." Sắc mặt nam nhân trầm xuống hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp.

"Nhưng … tôi lại quên mất rằng những điều may mắn luôn luôn đi kèm với bất hạnh. Tối hôm ấy, cách ngày chúng tôi dự định đính hôn một tháng, cô ấy. . . . . . cô ấy bị kẻ xấu cường bạo"

"A!"

Nữ chủ quán kinh hoàng kêu lên.

"Đều tại tôi tất cả! Nếu ngày đó tôi kiên trì đưa cô ấy về thì mọi sự đã không xảy ra!"

Nam nhân đấm mạnh tay lên bàn làm ly cà phê nẩy lên, cà phê trong chén bắn tung tóe ra ngoài.

"Anh định hỏi tôi chuyện đó?"

Nữ chủ quán vừa lau chỗ cà phê rớt trên bàn vừa hỏi.

"Không! Không phải vậy! Tình cảm của tôi đối với cô ấy không vì chuyện này mà thay đổi, tôi vẫn quyết định sẽ đính hôn, chỉ đáng tiếc vào ngày lễ đính hôn … cô ấy … cô ấy treo cổ tự tử!"

Giọng nam nhân vô cùng bình tĩnh nhưng nét mặt hắn thì tràn ngập nỗi đau khổ cùng tiếc hận.

"Tự tử! Cô ấy có sao không?"

Nữ chủ quán bị kịch tính kích thích, trợn mắt khẩn trương nhìn nam nhân hỏi

"May mắn là chúng ta phát hiện sớm, đưa đến bệnh viện lúc còn hơi thở, có điều não bộ bị thiếu dưỡng khí một thời gian dài nên cô ấy lâm vào tình trạng hôn mê. Bác sỹ nói có thể cô ấy sẽ không tỉnh lại, cả đời sống cuộc sống thực vật."

Nữ chủ quán hạ giọng hỏi khẽ "Vậy .. cô ấy có tỉnh lại không?"

"Có, cô ấy tỉnh lại!"

"Nhưng. . . Nhưng lúc tôi biết được cô ấy tỉnh lại vô cùng vui mừng muốn đến thăm thì lại bị cha mẹ của cô ấy ngăn cản ngoài cửa không cho vào."

"Tại sao? Tại sao hai bác lại không cho anh gặp cô ấy?"

"Cha mẹ cô ấy quỳ trên mặt đất cầu xin tôi nói cô ấy đã mất đi trí nhớ, không còn nhớ gì về tôi nữa. Bác sỹ nói đây là một dạng bệnh mất trí nhớ do bản thân người bệnh, họ gặp một đả kích lớn thì sẽ muốn trốn tránh, trí não sẽ tự động giấu kín phần ký ức mà họ muốn quên. Hai bác cầu xin tôi tạm thời đừng xuất hiện trước mặt cô ấy. Họ nghĩ rằng cứ để cô ấy quên đi thì tốt hơn, nếu gặp lại tôi có thể sẽ khiến cô ấy nhớ lại, đến lúc đó cô ấy có thể bị hôn mê hay tệ hơn lại muốn tự sát nữa."

"Hai bác nói vậy cũng có phần đúng, dù sao cũng chỉ là tạm thời mà! Đợi tâm tình cùng thân thể ổn định, anh có thể gặp lại cô ấy!"

Nữ chủ quán nghe nam nhân than thở bèn an ủi.

Nam nhân cố gắng mỉm cười nhưng nét mặt vô cùng thê lương "Cô có biết tạm thời đó là bao lâu không? Là mười năm đó! Mười năm qua tôi chấp nhận sống như vậy, dù có gặp nhau trên đường cũng phải coi như không quen không biết." Nam nhân gần như tuyệt vọng "Sống như vậy khó khăn thống khổ cỡ nào cô biết không, nhìn người mình yêu mà lại không thể yêu?"

"Mặc dù rất thống khổ, nhưng anh cũng vẫn lựa chọn con đường này!" Nữ chủ quán nhìn nam nhân, ánh mắt trở nên ôn nhu vô cùng.

Ánh mắt nữ chủ quán làm cho nam nhân bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Ừ! Tới hôm nay là tròn mười năm!"

"Ôi! Thật vậy sao? Vậy thì thành thật chúc mừng, anh cố gắng mười năm qua hôm nay cũng có thể đi gặp cô ấy!" Nữ chủ quán vui vẻ nói.

"Đúng vậy. Nhưng bây giờ tôi lại sợ. Mười năm qua, tâm ý của tôi không thay đổi, nhưng cô ấy thì sao? Nếu như chúng tôi cùng nói chuyện trước kia mà cô ấy vẫn không nhớ thì sao? hoặc là cô ấy đã có bạn trai, thậm chí kết hôn?"

"Đây mới là vấn đề tôi muốn hỏi cô!" Nam nhân dường như hơi khẩn trương nhìn nữ chủ quán trẻ tuổi trước mặt, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.

"Ừ. . . . . ." Nữ chủ quán chống tay xuống cằm, vẻ mặt chăm chú nghĩ vấn đề nam nhân vừa hỏi.

"Tôi nghĩ nếu anh vẫn yêu cô ấy sâu đậm như thế thì việc cô ấy có nhớ hay không không quan trọng. Coi như thêm một lần sống lại mà thôi. Anh hãy theo đuổi cô ấy lần nữa đi, tỏ tình lại với cô ấy cũng là một biện pháp tốt. Dù có bạn trai thì đã sao, hãy đoạt lại cô ấy từ trong tay hắn!" Nữ chủ quán cười nói.

"Nhưng …!" Mặt cô gái chợt biến thành nghiêm túc, "Nhưng nếu như cô ấy đã kết hôn rồi ....., vậy anh hãy buông đi! Nữ nhân chúng ta đã kết hôn, ghét hận nhất là kẻ phá hoại gia đình mình!"

"Thật à?" Nam nhân cúi đầu lạnh lẽo nói.

"Đúng! Cho nên anh đừng bao giờ phá vỡ một gia đình!" 



Kính coong!

Tiếng chuông trên cửa lại reo lên, một tốp sinh viên đại học vừa tan lớp ùa vào. Nữ chủ quán vội đi ra khỏi quầy bar kêu mấy nhân viên phục vụ khách.

"Đúng rồi!" Nữ chủ quán chợ nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn nam nhân.

"Sao anh lại muốn hỏi tôi những chuyện này, tôi và anh mới gặp nhau lần đầu mà!" Cô tò mò hỏi.

"Ừ. . . . . . Tại sao nhỉ. . . . . . Có lẽ vì cô ấy từng nói, sau khi kết hôn chúng tôi sẽ mở một quán cà phê giống như thế này!"

"A! Thì ra nguyên nhân là vậy!" Nữ chủ quán nói.

"Ừ! Chỉ là như vậy thôi! Chỉ là như vậy mà thôi! Chỉ là như vậy mà thôi! Chẳng qua là. . . . . ."

Nam nhân nhắc đi nhắc lại một câu tựa như đang nói với chính mình.

Nhạc jazz ngừng lại, trong phòng chỉ còn nghe tiếng các sinh viên đại học lanh lảnh nói cười.

Nam nhân cúi đầu lén nhìn chiếc nhẫn nữ chủ quán đeo trên tay, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi vào chén cà phê đã nguội lạnh.

[Hoàn thành] Duyên phận là điều tuyệt vời không thể tả - Minh Nguyệt Thính Phong - Phần kết


Sau đó hai người yêu nhau.

Hai người hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn quên trời đất. Mặc dù xa cách bao năm mới được tương phùng nhưng Lương Lâm lại cảm thấy như đã yêu hắn từ lâu lắm rồi, dù cho hắn nói gì, làm gì đều cảm thấy rất thân thiết không có chút nào mất tự nhiên.

Nàng hỏi hắn lúc nào thích nàng, hắn nói từ sơ trung khi hắn chơi bóng phát hiện nàng hay nhìn hắn. Mỗi khi hắn thấy nàng nhìn thì trái tim sẽ đập loạn lên. Hằn đã nghĩ rằng học tốt trung học, khi nào tốt nghiệp sẽ nói với nàng tình cảm của hắn nhưng tiếc là hôm đó hắn bị bệnh nên bỏ lỡ mất cơ hội. Chẳng qua lúc ấy hắn nghĩ mình còn nhỏ, nếu đã lỡ thì cho qua cũng không có gì nghiêm trọng lắm.

Không nghĩ tới lên đại học bọn họ lại học cùng nhau nhưng nàng dường như cũng không có ấn tượng gì đặc biệt đối với hắn nên hắn muốn tìm hiểu trước đến thời điểm chín muồi mới thổ lộ. Không ngờ hắn chưa kịp làm gì thì Tiếu Đình lại tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy khiến cho dư luận xôn xao, mà nàng sau đó cũng bắt đầu tránh mặt hắn, đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, vì vậy hắn lại muốn chờ thêm chút nữa.

Có ngờ đâu, chờ tới chờ lui, chờ đến kết quả là nàng "từ chối".

"Đều tại anh","Đều tại em". Hai người mỗi ngày đều vì mối duyên này mà cười đùa đổ tội cho đối phương. Lương Lâm không chỉ một lần nghĩ lại may là nàng vẫn giữ chiếc kính kia, may là lúc ấy nàng đi con đường đó.

Tình yêu của nàng và hắn phát triển nhanh chóng đến mức keo sơn gắn bó. Sau hai tuần, công việc của nàng cũng có kết quả, nàng nhận được điện thoại thông qua cuộc phỏng vấn hơn nữa trong lần phỏng vấn thứ hai lại vô cùng thành công.

Ngày đó, nàng rất vui đi đến công ty mới trình diện, vừa vào thang máy thì gặp được Chu Thụy Thần.

"Anh làm ở đây à?"

"Đúng vậy, tầng 16."

"Em cũng thế."

Thang máy dừng ở tầng 16, hai người làm việc ở hai công ty có cửa đối diện nhau. Cả hai anh nhìn em, em nhìn anh, Lương Lâm cười rạng rỡ: "Anh xem, có phải ông tơ bà nguyệt quá giỏi không, dù thế nào cũng không để chúng ta bỏ qua nhau"

Duyên phận này, có đôi lúc thật sự là điều tuyệt vời không thể tả.

[Hoàn thành] Duyên phận là điều tuyệt vời không thể tả - Minh Nguyệt Thính Phong - Phần 6


Lương Lâm cả kinh há hốc miệng, sau này nhớ lại nàng cảm thấy lúc đó vẻ mặt của mình nhất định là cực ngốc.

"Tôi rất muốn chờ xem khi nào thì em mới nhìn thấy tôi." Chu Thụy Thần vẫn cười: "Nhưng em đi tới đi lui khá nhiều lần, nhìn bên kia ngó bên này cũng không nhìn đến tôi."

Lương Lâm lúng túng cười cười: "Hôm nay tôi … tôi hơi buồn nên ra ngoài đi dạo giết thời gian."

Chu Thụy Thần gật đầu, ngón trỏ đẩy chiếc kính đeo trên mũi cười: "Ngày hôm qua tôi cũng ngồi ở đây."

Trong nháy mắt Lương Lâm như hóa đá nhưng nàng lại nghe được Chu Thụy Thần nói tiếp: "Ngày hôm kia tôi cũng ngồi đây."

Lần này Lương Lâm hoàn toàn không thể nói được gì, nàng không biết phải đối diện thế nào với hắn, chỉ hận không có một cái lỗ để chui vào. Chu Thụy Thần mỉm cười nhìn nàng đỏ mặt cúi đầu, hai người im lặng một hồi lâu không ai nói với ai điều gì.

Cuối cùng vẫn là hắn nói trước: "Ngày đó gặp em ở đây nhưng em từ biệt quá nhanh khiến tôi không kịp hỏi cách liên lạc. Cho nên ngày hôm sau tôi trở lại đây, muốn tìm chút may mắn xem có thể gặp lại em hay không."

Mặt Lương Lâm càng đỏ lựng nhưng trong lòng niềm vui như muốn vỡ òa, trái tim của hắn vẫn nhớ đến nàng.

"Tôi nhìn thấy em nhưng em cứ vòng tới vòng lui mà không hề nhìn đến tôi, vì vậy hôm sau tôi lại đến xem có thể gặp lại em hay không."

Lương Lâm ngẩng đầu thật nhanh: "Vậy sao anh không gọi tôi, nhỡ đâu ngày thứ hai tôi không trở lại, ngày thứ ba cũng không tới thì sao?"

"Tôi có số điện thoại của em." Một lần nữa Chu Thụy Thần khiến cho Lương Lâm bất ngờ, hắn nói: "Ngày đó gặp em, buổi tối tôi đã hỏi thăm những bạn học còn liên lạc được và cuối cùng cũng hỏi được số điện thoại của em. Nhưng ngày thứ hai, tôi muốn xem duyên phận may mắn đến đâu, xem đến khi nào thì em mới có thể nhìn thấy tôi?"

Lương Lâm lúng túng nói: "Tôi … trước đây tôi ít liên lạc cùng bạn học," cho nên cô mới ngốc như vậy, chỉ biết chạy đến nơi này tìm kiếm như một người điên.

Chu Thụy Thần cười cười: "Không sao, tôi có thể tìm được em." Hắn dừng một chút: "Chẳng qua là trước đây tôi không dám tìm."

"Tôi … hôm qua tôi mới thấy lá thư anh viết trong cuốn sổ. Tôi đã không biết, thật xin lỗi." Nhắc đến chuyện này, Lương Lâm cảm thấy hối hận muốn chết.

Chu Thụy Thần xoa xoa trán: "Quả nhiên là vận xui rồi, lúc ấy tôi chỉ nghĩ không biết viết vào đó có được hay không nhưng sau khi gọi cho em, em lại lãnh đạm khiến tôi nghĩ em đang từ chối tôi."

Hắn cong cong khóe miệng vẻ mặt tỏ ra vô cùng đáng thương: "Trải qua thời gian đó thật là khó khăn vô cùng." Lương Lâm cắn cắn môi nén cười, sao trước đây cô không cảm thấy hắn cũng có nét mặt đáng yêu như vậy nhỉ.

"Đó là tại anh không nói rõ chứ."

"Ừ, ừ, đều tại tôi." Hắn hào phóng nhận hết lỗi về mình, sau đó nói: "Nhưng ngày đó gặp em ở nơi này tôi đột nhiên nghĩ rằng chuyện không phải như thế."

"Tại sao?"

"Em đeo kính giống của tôi." Hắn cười khoái trá tỏ ra vui vẻ vô cùng: "Sau khi chiếc kính kia bị hỏng, tôi đã tìm rất nhiều nơi cũng không thấy chiếc nào tương tự. Vậy mà em lại đeo, không những thế còn là kính trắng."

Lương Lâm đỏ mặt kéo vạt áo, nhìn Chu Thụy Thần lấy điện thoại di động ra bấm số, sau đó hắn nhẹ nhíu mày nói với nàng: "Mở máy đi."

"Gì?" Nàng còn đang ngơ ngẩn.

Chu Thụy Thần lắc lắc điện thoại di động trên tay nói lại: "Mở máy."

"Ưm." Nàng lấy điện thoại di động từ trong túi mở ra, nghe tiếng chuông vang lên nhanh chóng rồi hắn nói với nàng: "Đây là số của tôi, em hãy lưu kỹ nhé."

Nàng mạnh mẽ gật đầu rồi bấm máy lưu số lại.

Hắn lại chìa ra một vật, nàng nhìn thấy vật đó là một trái tim xếp bằng giấy gói kẹo, hắn cười cười: "Thật là lâu để đợi em thấy được tôi, tôi phải tìm việc để làm." Lương Lâm cầm trái tim xinh đẹp kia lên lại nghe hắn nói: "Đây là trái tim tôi, em hãy cất đi."

"Ô." Lần này Lương Lâm thật sự không nhịn được cười rạng rỡ, lộ ra hoàn toàn tình cảm đã gìn giữ bấy lâu. Nhưng nàng lại hỏi: "Nhỡ đâu tôi đã có bạn trai thì thế nào?"

"Em còn đeo mắt kính này mà có bạn trai khác sao?" Dường như hắn quá hiểu nàng, nàng chỉ đành tiếp tục giả bộ kiêu hãnh: "Vậy cũng đâu có sao."

"Em không có, tôi biết." Hắn vẫn bình tĩnh trước sau như một.

Lương Lâm cắn cắn môi, không được, nàng phải giành lấy lần chủ động đầu tiên: "Anh có đồng ý cùng em hay không?"

Hắn cười, nụ cười rất ôn nhu, rất đẹp: "Em giành lời kịch của anh."

"Vậy em tặng cho anh lời kịch miễn phí đó, nói đồng ý mau."

Hắn kéo tay nàng qua, giữ tại trong lòng bàn tay: "Em đã bắt anh chờ thật lâu, rất lâu. Nếu như anh không vì công việc quay lại đây, nếu như chúng ta không có đi qua con đường này sợ rằng chúng ta đã bỏ lỡ mất nhau rồi."

"Anh còn chưa nói đồng ý." Với lần chủ động đầu tiên trong đời mình Lương Lâm tỏ ra rất coi trọng.

"Anh đồng ý" Hắn cười, cúi xuống hôn lên tay nàng: "Thật may là chúng ta đã không mất nhau, thật là may mắn."

[Hoàn thành] Duyên phận là điều tuyệt vời không thể tả - Minh Nguyệt Thính Phong - Phần 5

Lương Lâm vò đầu con gấu bông rồi rời khỏi giường, sau khi dọn dẹp xong xuôi nàng cầm túi xách đi ra ngoài. Thời gian này nàng chỉ làm việc bán thời gian nên có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Nàng chưa từng có quyết tâm như thế, đã một lần lại một lần bỏ qua nhau nên lần này nàng phải nắm cho thật chặt.

Lương Lâm trở lại nơi hôm qua nàng đã gặp Chu Thụy Thần. Nàng đứng ở đầu phố nhìn mọi thứ xung quanh. Khắp nơi đều là người. Nàng bước từng bước trên nền gạch được ghép những ô vuông như một bức tranh xinh đẹp, đột nhiên có cảm giác như mình trở lại khoảnh khắc đó, lúc nàng đi trên con đường nhỏ phủ đầy lá rụng, nghe tiếng lá vỡ dưới chân, vừa ngẩng đầu lên là nàng có thể nhìn thấy hắn.

Nàng ngẩng đầu, đáng tiếc không thấy hắn. Giữa biển người mênh mông, nàng thấy mình giống như một cô hồn đang không ngừng tìm kiếm, bất chợt nhớ tới bộ phim ‘Quẹo trái, rẽ phải’ nàng đã từng xem, trong đó hai nhân vật chính luôn xuất hiện trong cùng một khung cảnh nhưng họ lại luôn đi lướt qua nhau. 

Lương Lâm quay đầu lại nhìn sau lưng không thấy hắn, nàng nhìn bên trái rồi quay sang phải cũng không thấy. Mấy người đi đường ngạc nhiên nhìn nàng. Lương Lâm làm mặt quỷ, họ coi nàng là người mắc bệnh thần kinh cũng được nhưng nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần nữa. Hai bốn năm qua, nàng đã nhút nhát, thiếu quyết tâm nên mới xảy ra bi kịch này, bây giờ dù thế nào nàng cũng phải tìm lại. 

Lương Lâm điên khùng đi vòng vo trên con đường đó ba ngày liền. Nàng đi sớm về trễ, không lên mạng, không mở điện thoại, tinh thần tập trung đến mức nàng nghĩ nàng sắp phát điên mất. Nàng nhìn thấy chú chó nhớ tới hắn, thấy lá cây sẽ nghĩ về hắn, thấy người đeo kính cũng liên tưởng hắn, người đã từng đứng chỗ này nói với nàng đã lâu không gặp nhưng bây giờ lại không thấy chút bóng dáng nào.

Lương Lâm thở dài đếm từng viên gạch dưới chân vừa vặn một đám lá rụng xuống, nàng khẽ nhún người bước trên đám lá, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chú chó nhỏ tung tăng phía trước. Lương Lâm nhìn cô gái xinh đẹp dắt chó đi tới đang chuẩn bị than thở nhưng chưa kịp than gì thì nàng ngây dại.

Đó là một quán cà phê có cửa sổ nằm sát đất, cô gái cùng chú chó đi qua lộ ra khuôn mặt tươi cười của Chu Thụy Thần phía sau cửa kính. Lương Lâm dụi mắt nghiêm túc nhìn, đúng là hắn. Hắn vẫn cười nhìn nàng, sau đó vẫy vẫy tay với nàng.

Lương Lâm cảm giác mình không phải đi mà là bay tới. Nàng không biết làm sao mà đến được trước mặt hắn, Chu Thụy Thần nói nàng ngồi xuống, kêu người phục vụ mang cho nàng một ly cà phê. Lương Lâm không biết nên nói chuyện gì nhưng nàng cảm thấy lần này vì bất cứ lý do gì, nàng cũng phải là người chủ động, vì thế nàng nói: "Thật là trùng hợp nhỉ."

Chu Thụy Thần cười sáng lạn: "Không phải trùng hợp, tôi vẫn ngồi ở đây ngắm em nhìn đông ngó tây đi lòng vòng nãy giờ."

[Hoàn thành] Duyên phận là điều tuyệt vời không thể tả - Minh Nguyệt Thính Phong - Phần 4

Lương Lâm không đủ dũng cảm nghe tiếp từ trong hậu trường chạy ra ngoài, đi mấy vòng quanh sân trường đến không còn biết làm gì nữa thì mới trở về ký túc xá. Đêm đó, Tiếu Đình trở về rất khuya, mắt đỏ hoe kể lúc ấy Chu Thụy Thần không nói gì nhưng ngay sau khi đêm hội diễn kết thúc thì trả lời cô rằng hắn không thể đón nhận tình cảm của cô. Trước mặt Lương Lâm, Tiếu Đình nắm chặt hai tay nói cô quyết không bỏ cuộc, sẽ tiếp tục theo đuổi đến cùng.

Lương Lâm không biết cô làm thế nào để theo đuổi đến cùng nhưng sau đó, tình cảm thân thiết giữa nàng và Tiếu Đình cứ vô tình mà nhạt dần. Công việc của Tiếu Đình bề bộn, ngoài việc tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa lại còn phải theo đuổi Chu Thụy Thần, mà bản thân Lương Lâm cũng rất bận rộn, đi học, làm việc ngoài giờ, còn phải che giấu ánh mắt dõi theo Chu Thụy Thần của chính mình nữa.

Bốn năm đại học trôi qua rất bình yên. Lương Lâm cũng đã hai lần từ chối sự tỏ tình của người khác. Thư tình đưa đến nàng không nhìn một cái liền trả lại rồi trả lời trong khi đang học nàng không muốn yêu. Đối với các bạn học, nàng được coi là một cô gái thanh cao hướng nội, học cực kỳ giỏi, chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Cuối cùng vào ngày tốt nghiệp đại học Lương Lâm cũng tặng quà kỷ niệm cho Chu Thụy Thần. Mặc dù không phải là tỏ tình nhưng cũng coi như sự bù đắp cho những tiếc nuối của thời trung học, hoàn thành tâm nguyện đầu tiên của nàng. Điều bất ngờ nhất chính là Chu Thụy Thần cũng tặng nàng quà kỷ niệm, một quyển sổ nhỏ cỡ chiếc máy tính xách tay vô cùng xinh xắn. Lương Lâm vốn thích sưu tập các kiểu sổ này, nàng không ngờ hắn cũng biết sở thích của nàng.

Lúc Chu Thụy Thần cười nhẹ nhàng, bàn tay thon dài đưa quyển sổ tới, Lương Lâm không tự chủ được đỏ hết cả mặt, chỉ cúi đầu nói cám ơn mà không biết rằng mình đã bở lỡ không thấy vẻ mặt muốn nói gì đó lại thôi của hắn. Sau khi tốt nghiệp, nàng tìm được một công việc ở thành phố D cách thành phố A rất xa nên chẳng bao lâu sau thì rời đi.

Ngày đó nhận được quà kỷ niệm, Lương Lâm ôm quyển sổ kia trong lòng đột nhiên có cảm giác đau đớn thấu tâm can. Nàng xúc động đi mãi đi mãi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được một gọng kính giống y chang của hắn. Nàng lắp kính trắng vào đeo, lòng tự nhủ coi như giữ kỷ niệm cuối cùng về hắn.

Sau đó Lương Lâm xin được việc tại một công ty lớn nên mướn một phòng nhỏ gần đó để thuận tiện đi làm, nàng cũng không liên lạc với Chu Thụy Thần nữa, thỉ thỉnh thoảng cùng Tiếu Đình nói chuyện qua mạng. Quyển sổ kia Lương Lâm cất trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, không bỏ đi được mà cũng chưa từng đụng tới.

Chuyện xảy ra đã ba năm, ý đậm tình sâu như vậy cũng đã bị nàng bỏ lỡ. Chu Thụy Thần viết trên đó rằng nếu như nàng chấp nhận tâm ý của hắn thì gọi điện thoại cho hắn, nếu nàng gọi hắn sẽ không đi nữa.

Lương Lâm nhìn dòng chữ mắt nhòa lệ nhớ lại năm đó sau khi tặng cho nàng, hắn có gọi điện hỏi nàng có thích quà hay không nhưng nàng không nói được gì chỉ trả lời qua quýt để ứng phó, vì vậy hắn không đợi nàng nữa mà nàng cũng cứ như vậy bỏ qua tâm tư của hắn. Ba năm, sợ rằng người ta cũng đã có bạn gái, thậm chí bàn đến chuyện kết hôn rồi.

Lương Lâm ngơ ngác ngồi một hồi lâu chợt cầm điện thoại lên, nhìn vào dãy số kia gọi tới. Đáng tiếc đúng như dự đoán của nàng, phía bên kia chỉ truyền tới một âm thanh trả lời "Xin lỗi, số điện thoại này không đúng." Nàng đã thay số điện thoại, hắn đương nhiên cũng thế.

Lương Lâm mở máy tính ra, nhiều năm qua chưa bao giờ nàng cảm thấy bị kích động như vậy. Thấy Tiếu Đình đang trực tuyến, nàng gọi điện hỏi xem cô có còn liên lạc với Chu Thụy Thần hay không, đáng tiếc là ngay cả Tiếu Đình cũng không còn giữ liên lạc.

Kết quả này khiến cho Lương Lâm cả đêm không ngủ được, không lẽ hai người lại một lần nữa vuột mất nhau?