Đào hôn
Quả nhiên không đến nửa canh giờ sau trời nổi mưa gió mãnh liệt. Trong sơn động ánh lửa hừng hực, Thanh Trúc ngồi phía bên kia cạnh đống lửa, lặng lẽ săm soi người nọ.
Người nọ cũng có hứng thú hỏi nàng: "Nói cho ta biết ngươi tên gì, ở đâu?"
Thanh Trúc đời nào chịu nói thật, tùy tiện kiếm lý do lừa gạt hắn: "Ta họ Trúc, tên là Trúc Thanh, nhà ở phía tây cách Bộ Vân sơn năm mươi dặm."
"Ngoan lắm" người nọ tán dương nói, "Ngươi so với những kẻ ta gặp trước đây thì tốt hơn nhiều, những người đó luôn gạt ta, ngươi có biết sau đó ta đối với họ thế nào không?"
Thanh Trúc run lên: "Ngươi làm thế nào?"
"Ta đem bọn họ giết hết, cắt lỗ tai cho chó ăn, cắt mũi cho sói, còn lại... Ô? Sao mặt ngươi lại trắng bệch ra thế?"
"Ta không phải Trúc Thanh! Ta là Thanh Trúc, sống tại núi Thanh Phong!"
"Xem ra ngươi cũng không thành thật " người nọ thất vọng rồi dường như nhớ ra cái gì đó, "Ngươi tên là Thanh Trúc, ở núi Thanh Phong, vậy Thanh môn chủ là gì của ngươi..."
Thanh Trúc lui lại khẽ nói: "Ông ấy là cha ta."
"Ngươi chính là vị Tam tiểu thư kia?" Ánh mắt hắn lóe lên kinh ngạc, người nọ lại nhìn đánh giá nàng, "Không phải hai tháng nữa ngươi sẽ gả cho Hoa gia sao, sao lại chạy đến đây ?"
Thanh Trúc không trả lời.
Người nọ như hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Là ngươi trốn đi, thế nào, ngươi không bằng lòng vì sợ Hoa gia không tốt sao?"
Thanh Trúc lắc đầu.
Người nọ áp dụng biện pháp trực tiếp nhất, xách cổ nàng: "Ngươi dám không nói?"
Thanh Trúc sợ hãi, nghẹn đỏ mặt nói: "Tất cả người Hoa gia đều là thư sinh, ta không biết chữ nghĩa văn chương, sợ là đến đó bị bọn họ cười chê."
Người nọ cười rộ lên, buông nàng ra: "Vì nguyên nhân này sao."
Thanh Trúc hoài nghi: "Ngươi là ai, sao ngươi biết chuyện của ta?"
"Ta họ Hoa tên Nguyệt."
Hắn là Hoa Nguyệt? Thanh Trúc thầm nghĩ.
Hoa Nguyệt nhìn nàng một lúc rồi bỗng nhiên nói: "Đêm dài lắm, hay là chúng ta làm chút gì đi, ngươi có biết chơi cờ hay không?"
Thanh Trúc thành thật lắc đầu.
"Vậy ngươi biết cái gì?"
"Ta biết võ công!"
Hoa Nguyệt đau đầu, ngăn nàng lại: "Hắc hổ thâu tâm của ngươi ta biết rồi."
"Ta không chỉ biết chiêu Hắc hổ thâu tâm " Thanh Trúc nhảy lên khoa tay múa chân, "Bạch hạc lưỡng Sí, hắc! Giang sơn tứ họa, hắc! Hồng ngọc kích trống, hắc hắc!"
Hoa Nguyệt khóe miệng giật giật, cuối cùng không nhịn nổi cười to, vỗ tay nói: "Vui thật vui thật, Kim lão thu được đồ đệ như vậy, ta bắt đầu thấy bội phục ông ta."
Thanh Trúc khiêm tốn: "Ta học không tốt lắm..."
"Không có, ngươi chỉ luyện một chiêu thức mà đạt đến cảnh giới không còn là nó mà thôi" Hoa Nguyệt sờ sờ cằm, vẫy tay nói, "Ta thấy ngươi văn chương không biết, võ công cũng chỉ tạm được, không bằng học thứ khác đi. Hay là ngươi học đấm lưng, đấm lưng cho ta, chưa biết chừng nếu ngươi làm tốt ta vui vẻ thả ngươi về."
Phát hiện dường như hắn không có ác ý, Thanh Trúc mừng rỡ vội vàng chạy tới "Bịch, bịch, bịch" đấm lưng cho hắn.
Hoa Nguyệt cười không nổi, vẻ mặt trầm xuống.
Thanh Trúc nhớ kỹ câu kia "Thả ngươi về" nên dùng toàn bộ sức lực để lấy lòng hắn, rất lâu sau mới dừng lại hỏi: "Thế nào? Như vậy đủ chưa?"
Hoa Nguyệt chậm rãi nghiêng người, đẩy tay nàng ra: "Quá đủ, may mắn là công lực ta thâm hậu nên không đến mức nội thương."
"Mạnh quá sao?" Thanh Trúc cảm thấy thật áy náy, "Ta làm lại, bây giờ sẽ đấm nhẹ thôi."
Hoa Nguyệt cản nắm đấm của nàng: "Thôi bỏ đi, ngươi còn biết làm gì nữa?"
Vì muốn hắn vui, Thanh Trúc vội vàng nói: "Ta biết chơi đoán số!"
Hoa Nguyệt lại trầm mặc, một lát mới ho khan hai tiếng nói: "Được rồi, vậy chúng ta chơi đoán số."
Thanh Trúc lên tinh thần, rống to: "Tìm tên đần độn khó nha, tìm hắn bị ăn tát nha!"
Tay Hoa Nguyệt dừng tại giữa không trung.
"Mười hai!" Thanh Trúc nhanh tay lẹ mắt ra quyền "Ha, ngươi thua!"
"Bốp" một cái, khuôn mặt tuấn tú bị đánh hơi nghiêng đi, lúc quay mặt về sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng rồi xanh tái lại, cuối cùng chỉ thấy một màu đen kịt...
Thanh Trúc ngắm tay mình cười ngây ngô cười: "Này... Ta đoán giỏi không?"
Một lúc sau Hoa Nguyệt mới cười: "Giỏi, nữa nào."
Người này chắc sẽ không mang hận đâu, làm gì nhỏ mọn vậy ... Thanh Trúc khẽ thở ra rồi lại tiếp tục chuẩn bị triển khai tư thế: "Tìm tên đần độn khó nha, tìm hắn bị ăn tát nha!"
"Mười ba!"
"Mười bảy!"
...
Hoa Nguyệt mỉm cười: "Có phải ta đoán cũng rất giỏi không?"
Chịu mười mấy cái tát, Thanh Trúc bụm mặt không dám khóc chỉ lặng lẽ lui vào một góc im lặng, hóa ra người nọ cũng biết trả thù...
Đêm đã tàn, bình minh lên thì mưa gió cũng ngưng, tiếng chim buổi sáng kêu ríu rít bên ngoài.
Thanh Trúc mơ mơ màng màng thức dậy, phát hiện một chuyện cực kỳ khủng bố, cực kì quỷ dị. Thì ra nàng đã trở về nhà, hơn nữa còn nằm trên giường trong khuê phòng của mình!
Tất cả mọi chuyện đã qua giống như một giấc mộng.
"Tam tiểu thư tỉnh rồi!" Nha đầu kêu lớn lên rồi ào ào chạy ra đi báo tin vui.
Thanh Trúc vẫn còn đang ngẩn người nằm trên giường thì Thanh môn chủ cùng phu nhân đã từ ngoài cửa bước vào.
Phu nhân ôm nàng liên tục hỏi: "Con gái ngoan, có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?"
Thanh môn chủ cũng nói: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi, mau báo tin cho cô gia bên kia, có thể tổ chức việc vui."
Lần này trốn nhà đi, Thanh Trúc vốn chờ nghe cha mẹ quở trách, nào ngờ trên mặt hai vị lão nhân gia cứ mãi cười tủm tỉm, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Thanh Trúc cũng không dám hỏi thêm chỉ âm thầm nắm chặt tay - - Nhất định là Hoa Nguyệt, hắn biết mình không muốn gả cho Hoa gia nên cố ý đưa mình trở về!
Vài ngày sau đó, Thanh môn chủ cùng phu nhân phái các đệ tử trông coi cẩn thận từ trong ra ngoài, hiển nhiên là sợ nàng chạy trốn lần nữa mà Hoa gia bên kia cũng báo tin rất nhanh, cùng thống nhất đầu tháng ba tổ chức hôn lễ.
Thanh Trúc phản đối: "Con không biết Hoa công tử kia, nếu y rất hư rất xấu thì sao?"
Thanh môn chủ vung bàn tay to lên: "Xuất giá tòng phu, không phải do con làm chủ!"
Phu nhân an ủi: "Mẹ đã gặp con rể rồi, là một nhân tài xuất chúng!"
Bởi vì Hoa gia ở Giang Nam nên đội ngũ đưa dâu phải lên đường trước. Thanh môn chủ chọn ngày tốt để các hỉ bà cùng nha hoàn trang điểm cho nàng rồi đưa lên kiệu hoa, sau đó diễn tấu sáo và trống lên đường.
Mấy ngày đầu rất thuận lợi, tân nương tử không ầm ĩ cũng không quấy phá.
Ngày thứ chín đi tới địa giới Giang Nam, ai ngờ trời chuyển xấu đột nhiên đổ mưa, mọi người không thể không dừng kiệu hoa lại rồi kiếm chỗ trú trong một ngôi miếu đổ nát, chỉ để mấy bà hỉ và nha hoàn ở lại hầu hạ, đám tùy tùng còn lại ra bên ngoài trông giữ.
Vì thế, Thanh Trúc lại trốn thoát thành công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét