Đúng vào lúc này, một tiếng sấm lại đánh xuống. Ta kinh hãi kêu một tiếng, ngồi xổm xuống tay ôm lấy đầu.
"Sao vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi, nhưng không đi tới. Thậm chí tay kéo màn trướng cũng không thấy thả lỏng chút nào.
Ta thở hổn hển: "Ta sợ... sợ sét đánh."
Ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thanh âm bình thản truyền đến: "A, tiểu nha đầu." Hắn nói rồi buông lỏng đề phòng, xoay người đi vào bên trong ngồi.
Cũng chẳng biết tại sao, hắn nói một câu "Tiểu nha đầu" làm sự sợ hãi của ta tan rất nhiều, ta chỉ là không phục. Nhìn xuyên qua màn trướng, ta mơ hồ có thể nhìn ra được thân hình gầy gò, thậm chí còn có thể đoán tuổi của hắn. Hắn chắc hẳn cũng chỉ là một thiếu niên hơn ta mấy tuổi mà thôi.
Qua màn trướng, ta rất muốn nhìn thêm một chút, nhưng không dám. Hắn tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng ta, nhẹ giọng nói: "Không được bước vào." Trong lời nói của hắn, tuy nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị cảnh cáo.
Ta biết hắn chỉ nói miệng chứ chẳng làm gì ta. Nhưng dẫu sao ta cũng sợ hắn giận, đem ta đuổi đi. Ban đêm có sấm sét, ta lại không biết trốn ở đâu
Chúng ta cứ như vậy, ngồi đối diện nhau qua một bức màn che.
Ta cũng phát hiện, giày của ta để lại dấu ướt trên nền vẫn còn chưa khô, tựa có thể ngửi thấy được vị nước mưa. Ta không tự chủ rụt chân lại, hai tay ôm mình chặt hơn.
Gian phòng được dọn ngăn nắp sạch sẽ. Ta mặc dù còn nhỏ nhưng cũng biết nơi này giống như có người thường xuyên ở
Ngước mắt, hắn không hỏi ta nữa, ta lại tự nói: "Ta tới tránh mưa"
Hắn chỉ ưm một tiếng, cũng không có trả lời. Thấy hắn xoay người, dường như cầm thứ gì đó. Một lát, ta nghe thấy tiếng mở sách, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, xem ra hắn không tính nói chuyện với ta. Thế nhưng, ta lại không dám đi ra một mình, lúc sấm đánh, chỉ cần bên cạnh có người thì ta sẽ không sợ như vậy. Ở một mình, ta thực sự không dám.
Ta không tự chủ nhích lại gần khiến vết thương phía sau lưng nhói đau, đến nỗi ta lập tức kêu lên. Mà Tô Mộ Hàn, ngay cả đầu cũng không quay lại. Thoáng có chút tức giận, ta lại cố ý hét to mấy tiếng. Mắt liếc vào, thấy hắn vẫn đang cúi đầu xem sách. Nghĩ nghĩ, ta đứng lên, tay vừa động, liền nghe hắn lạnh lùng nói: "Sấm sét hết rồi, đi ra đi "
Ta sợ run lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn chưa hết đâu."
Người trong trướng không nói thêm một lời.
Ta cảm thấy hơi xấu hổ, liều mạng muốn kiếm chuyện nói. Vừa mới mở miệng, đột nhiên nghe được "Ba" một tiếng, giống như âm thanh sách rơi trên đất. Lấy làm kinh hãi, lại nghe người trong trướng ho khan kịch liệt.
Hắn cúi xuống rất thấp, ta không thể trông thấy mặt của hắn, chỉ có thể thấy mái tóc dài của hắn rơi lả tả phía trước.
Chân vừa mới động, hắn liền cảnh giác nói: "Khụ khụ, ngươi đứng lại!"
"Ta... Ta chỉ là..."
Ta chỉ muốn làm cái gì? Ta cũng không biết ta muốn làm gì.
Hắn có vẻ lo lắng, ta như thấy khuôn mặt tái nhợt luống cuống của hắn.
"Ta... Ta giúp ngươi tìm đại phu." Nghĩ đến chắc hắn bị bệnh, chỉ là, vừa mới nói ra ta liền hối hận. Trễ như thế, muốn đi đâu tìm đại phu?
Hắn vẫn không nói gì. Ta lại nói: "Hay để ta tìm trụ trì."
Mới xoay người đi, Tô Mộ Hàn bỗng nhiên nói: "Khụ... Ngươi không sợ sét đánh sao?"
"Sợ." Vừa nói ra, ta mới nhớ tới, bên ngoài tiếng sấm vẫn chưa ngừng. Ta không phải thật có lòng tốt, ta vẫn nhớ hắn vừa mới đuổi ta ra.
Xoay người lần nữa, hắn lại nói: "Đừng ra!"
Ta không biết vì sao, cảm thấy trong lời nói của hắn, ta tựa như nghe ra một ý tứ khác.
Đừng ra...
Yên lặng nhìn hắn, kỳ thực ta sợ muốn chết, nếu hắn nói đừng ra, sự mạnh mẽ vừa rồi đã sớm tan thành mây khói, vậy ta lại không dám ra.
Một lúc lâu tiếng ho khan trong trướng mới dần dần biến mất. Mà lúc này, bên ngoài tiếng sấm cũng đã dừng lại lúc nào không biết. Ta khoanh tay đứng, không biết phải làm sao.
"Ngươi tên là gì?" Đúng lúc này, Tô Mộ Hàn lần đầu tiên mở miệng hỏi ta.
Ta vốn tưởng rằng hắn chẳng quan tâm, đang tính nói với hắn ta đi ra ngoài, nghe được hắn hỏi vậy, trong lòng lại có chút cao hứng bèn hạ giọng đáp: "Tang Tử."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét