Mỗi khi lòng ta phiền muộn, Tô Mộ Hàn sẽ hạ giọng thì thầm: "Tĩnh tâm lại, không lâu nữa sẽ tốt thôi."
Ba năm, đúng là không ngắn.
Mà việc Tô Mộ Hàn dạy ta, không chỉ nói trong dăm ba câu là đủ.
Ba năm, đủ để cho ta thoát thai hoán cốt.
Ngày hôm đó, lúc nha đầu đến nói Cố Khanh Hằng tới, ta đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm ngắm nhìn dung nhan của mình.
Thanh lịch, tự nhiên.
Nha đầu nói líu ríu một chuỗi dài ở bên tai, đơn giản là đừng có ngồi ngây ngốc như thế, trang điểm mau một chút, chớ để Cố thiếu gia chờ lâu...
Ta im lặng đứng lên đi ra ngoài.
Thấy ta ra, Cố Khanh Hằng đang đứng ở xa lớn tiếng gọi: "Tam nhi!"
Cũng như ba năm trước, hắn vẫn gọi ta là "Tam nhi", vô cùng ôn nhu thân thiết.
Ta vẫy tay với hắn, nhấc váy chạy tới. Hắn đã rất cao, hơn ta một cái đầu, chỉ là nụ cười của hắn vẫn như trước, rạng rỡ như ánh nắng khiến cho ai thấy cũng phải cười theo.
Đối với hắn, ta lúc nào cũng thoải mái cười nói: "Hôm nay có chiêu mới gì?"
Hồi đó ta dạy hắn trò ném bao cát, hắn chơi không được. Nhưng sau khi trở về mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, thậm chí mỗi lần gặp ta đều bắt ta chơi trò này với hắn
Cố Khanh Hằng chỉ cười thần bí, nói: "Hôm nay không chơi bao cát, ngươi đi theo ta." Hắn nói rồi muốn kéo tay ta. Ta lại nhẹ tránh, cười nói: "Ta không đi cạnh, ta muốn đi trước ngươi!" nói xong, cười khẽ một trận vòng qua hắn, đi lên trước.
Hắn không buồn không giận, cười đi theo sau ta.
Ra khỏi cổng Tang phủ, có người tiến lên hỏi: "Thiếu gia muốn hồi phủ sao?". Người tới một thân trang phục sang trọng, chắc do Cố đại nhân phái tới bảo hộ Cố Khanh Hằng.
Hồi bé ta thường ghẹo hỏi hắn vì sao không tự mình học công phu, đỡ phải có người theo sát phía sau, nếu là ta, nhất định sẽ cảm thấy khó chịu. Hắn chỉ cười, lắc đầu nói cho ta biết, hắn ghét nhất là dùng đao kiếm.
Vì thế, ta trêu hắn giống nữ nhân.
Hắn lại dùng ngôn từ lẫm liệt nói cho ta biết, có công phu cũng chưa có nghĩa là lợi hại. Nam nhân, không chỉ dựa vào sức mạnh tay chân để phân biệt mạnh yếu.
Ta cười không phủ nhận.
Cố Khanh Hằng khoát tay một cái nói: "Không về phủ."
"Dạ" Người nọ kính cẩn nghe lời lui tới bên cạnh. Chúng ta đi, hắn theo xa ở phía sau.
Chúng ta đi vào chợ vô cùng náo nhiệt, trên đường ngựa xe như nước, thấy rõ cảnh phồn hoa đô hội.
Cha mặc dù không ngăn cản ta ra phủ, ta cũng ít đi dạo phố. Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn cần làm. Mà chuyện này chủ yếu là dành cho các tỷ tỷ của ta, mỗi khi hoàn tất một khóa học sẽ đi vãn phố.
Ta đi tới, thấy Cố Khanh Hằng dừng bước trước một quầy hàng.
"Khanh Hằng." Ta gọi hắn, nhưng hắn lại không trả lời.
Ta liền đi tới chỗ hắn, thấy hắn dấu đi một đồ vật thật nhanh. Theo bản năng ta nhìn vào quầy hàng, thấy trên mặt bày đầy những đồ vật màu sắc rực rõ nhưng cũng không đoán được hắn giấu cái gì.
Hắn nheo mắt cười, không chờ ta mở miệng, nói: "Tam nhi, nhắm mắt lại."
Thấy ta không chịu, hắn lại nói: "Mau nhắm lại."
Ta nhẹ nhàng cười, nghĩ chắc là hắn muốn mua trâm cài tóc cho ta, nên không chọc nữa, nghe lời nhắm mắt lại.
Cảm giác ngón tay thon dài của nam nhân chạm vào trán ta, nhẹ nhàng vén tóc, lấy thứ trong tay hắn cài lên đỉnh đầu. Sau đó, ta nghe thấy hắn cười khẽ: "Tam nhi của ta, rốt cục trưởng thành."
Ta chấn động mạnh mẽ. Ta biết. Hắn cài trên tóc ta, không phải là trâm cài tóc. Đó nhất định là cây lược gỗ.
Hắn đã cho ta một lễ cập kê!
Nữ nhân thiên triều đến tuổi cập kê, sẽ lấy tóc che trán, đến ngày cập kê dùng lược vén tóc. Lúc đó, mới chính thức là thiếu nữ.
Ba năm, đúng là không ngắn.
Mà việc Tô Mộ Hàn dạy ta, không chỉ nói trong dăm ba câu là đủ.
Ba năm, đủ để cho ta thoát thai hoán cốt.
Ngày hôm đó, lúc nha đầu đến nói Cố Khanh Hằng tới, ta đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm ngắm nhìn dung nhan của mình.
Thanh lịch, tự nhiên.
Nha đầu nói líu ríu một chuỗi dài ở bên tai, đơn giản là đừng có ngồi ngây ngốc như thế, trang điểm mau một chút, chớ để Cố thiếu gia chờ lâu...
Ta im lặng đứng lên đi ra ngoài.
Thấy ta ra, Cố Khanh Hằng đang đứng ở xa lớn tiếng gọi: "Tam nhi!"
Cũng như ba năm trước, hắn vẫn gọi ta là "Tam nhi", vô cùng ôn nhu thân thiết.
Ta vẫy tay với hắn, nhấc váy chạy tới. Hắn đã rất cao, hơn ta một cái đầu, chỉ là nụ cười của hắn vẫn như trước, rạng rỡ như ánh nắng khiến cho ai thấy cũng phải cười theo.
Đối với hắn, ta lúc nào cũng thoải mái cười nói: "Hôm nay có chiêu mới gì?"
Hồi đó ta dạy hắn trò ném bao cát, hắn chơi không được. Nhưng sau khi trở về mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, thậm chí mỗi lần gặp ta đều bắt ta chơi trò này với hắn
Cố Khanh Hằng chỉ cười thần bí, nói: "Hôm nay không chơi bao cát, ngươi đi theo ta." Hắn nói rồi muốn kéo tay ta. Ta lại nhẹ tránh, cười nói: "Ta không đi cạnh, ta muốn đi trước ngươi!" nói xong, cười khẽ một trận vòng qua hắn, đi lên trước.
Hắn không buồn không giận, cười đi theo sau ta.
Ra khỏi cổng Tang phủ, có người tiến lên hỏi: "Thiếu gia muốn hồi phủ sao?". Người tới một thân trang phục sang trọng, chắc do Cố đại nhân phái tới bảo hộ Cố Khanh Hằng.
Hồi bé ta thường ghẹo hỏi hắn vì sao không tự mình học công phu, đỡ phải có người theo sát phía sau, nếu là ta, nhất định sẽ cảm thấy khó chịu. Hắn chỉ cười, lắc đầu nói cho ta biết, hắn ghét nhất là dùng đao kiếm.
Vì thế, ta trêu hắn giống nữ nhân.
Hắn lại dùng ngôn từ lẫm liệt nói cho ta biết, có công phu cũng chưa có nghĩa là lợi hại. Nam nhân, không chỉ dựa vào sức mạnh tay chân để phân biệt mạnh yếu.
Ta cười không phủ nhận.
Cố Khanh Hằng khoát tay một cái nói: "Không về phủ."
"Dạ" Người nọ kính cẩn nghe lời lui tới bên cạnh. Chúng ta đi, hắn theo xa ở phía sau.
Chúng ta đi vào chợ vô cùng náo nhiệt, trên đường ngựa xe như nước, thấy rõ cảnh phồn hoa đô hội.
Cha mặc dù không ngăn cản ta ra phủ, ta cũng ít đi dạo phố. Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn cần làm. Mà chuyện này chủ yếu là dành cho các tỷ tỷ của ta, mỗi khi hoàn tất một khóa học sẽ đi vãn phố.
Ta đi tới, thấy Cố Khanh Hằng dừng bước trước một quầy hàng.
"Khanh Hằng." Ta gọi hắn, nhưng hắn lại không trả lời.
Ta liền đi tới chỗ hắn, thấy hắn dấu đi một đồ vật thật nhanh. Theo bản năng ta nhìn vào quầy hàng, thấy trên mặt bày đầy những đồ vật màu sắc rực rõ nhưng cũng không đoán được hắn giấu cái gì.
Hắn nheo mắt cười, không chờ ta mở miệng, nói: "Tam nhi, nhắm mắt lại."
Thấy ta không chịu, hắn lại nói: "Mau nhắm lại."
Ta nhẹ nhàng cười, nghĩ chắc là hắn muốn mua trâm cài tóc cho ta, nên không chọc nữa, nghe lời nhắm mắt lại.
Cảm giác ngón tay thon dài của nam nhân chạm vào trán ta, nhẹ nhàng vén tóc, lấy thứ trong tay hắn cài lên đỉnh đầu. Sau đó, ta nghe thấy hắn cười khẽ: "Tam nhi của ta, rốt cục trưởng thành."
Ta chấn động mạnh mẽ. Ta biết. Hắn cài trên tóc ta, không phải là trâm cài tóc. Đó nhất định là cây lược gỗ.
Hắn đã cho ta một lễ cập kê!
Nữ nhân thiên triều đến tuổi cập kê, sẽ lấy tóc che trán, đến ngày cập kê dùng lược vén tóc. Lúc đó, mới chính thức là thiếu nữ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét