Đưa ta nhiều y phục đẹp?
Ta nghe, có chút vui vẻ, lại có chút tức giận.
Cố ý đẩy tay hắn ra, hơi giận nói: "Ngươi chê cách ăn mặc của ta sao?". Hỏi xong, ta không tự chủ cúi đầu liếc nhìn y phục của mình. Đích xác, đứng chung một chỗ với hắn thì
kém nhiều lắm bất giác trong lòng buồn bã.
"Không, không phải. Tang Tử, không phải. Ngươi hãy nghe ta nói..."
"Câm miệng!"
Hắn vẻ mặt sợ hãi, vội vã muốn cùng ta giải thích, thế nhưng, bị ta vô tình cắt ngang : "Sau này không được kêu ta là Tang Tử!"
Hắn gọi ta Tang Tử, sẽ khiến ta nhớ tới bộ dáng Thiên Phi gọi tên của ta, đầy vẻ trào phúng cùng hạ nhục.
Hắn ngẩn người, đáy mắt hiện lên một tia quang mang, rồi vừa cười, vừa nói: "Được, vậy ta ngày sau gọi ngươi là Tam nhi."
Tam nhi?
Chưa có ai gọi ta như vậy. Ta ngẫm nghĩ, rốt cuộc gật đầu.
"Vậy ta sẽ gọi ngươi là Khanh Hằng!"
"Ừ!" Hắn mạnh mẽ gật đầu.
Tiểu hài tử tóm lại là tiểu hài tử, lo lắng tới nhanh, đi cũng nhanh. Ta vẫy hắn, nghiêng đầu cười: "Đi chơi?"
"Được!" Hắn gật đầu đưa tay qua, đầu ngón tay sắp chạm vào tay của ta thì nghe thấy phía sau chúng ta có tiếng bước chân truyền đến gấp gáp. Cả hai cùng nhau quay đầu lại, kinh ngạc nhìn.
Chỉ thấy bọn gia đinh vội vã chạy tới, thở gấp nói: "Cố thiếu gia, Cố đại nhân có việc gấp phải về, kêu chúng tiểu nhân tới đón ngài."
"Ngươi họ Cố?" Ta hỏi.
Hắn gật gật đầu, thè lưỡi với ta: "Xem ra hôm nay không chơi được rồi, Tam nhi, ngày khác ta nhất định tới tìm ngươi, chờ ta!". Nói rồi xoay người theo gia đinh rời đi, thỉnh thoảng hắn còn quay đầu lại nhìn ta cười.
"Cố... Thì ra hắn là con trai Cố đại nhân." Nhìn bóng lưng của hắn, ta lẩm bẩm.
Tiệc tối chưa bắt đầu, Cố đại nhân đã vội vã rời đi. Cha không khỏi có chút không vui, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.
Hôm sau, ta đang một mình chơi ném bao cát ở trong viện, bỗng nghe phía trước gia đinh chạy vào kêu to: "Lão gia, lão gia, không xong! Hoàng thượng băng hà ! Hoàng thượng băng hà !"
Hoàng đế băng hà, chuyện xảy ra thật đột ngột. Hôm trước Cố đại nhân chắc nhận được tin tức từ trong cung truyền ra nên mới vội vàng rời đi. Ta cuống quít buông bao cát trên tay xông ra.
Cha kéo gia đinh lại la lên: "Vậy thái tử đâu? Thái tử đăng cơ có phải hay không?"
"Thái tử... Thái tử..." Gia đinh nhìn cha ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, "Tin tức của Cố đại nhân bên kia nói, đêm qua Đông cung cháy, thái tử... Thái tử đã..."
"Không đúng!" Cha hét lớn một tiếng, đẩy gia đinh ngã xuống đất.
Hoàng đế băng hà, thái tử cũng chết cháy.
Như vậy, các tỷ tỷ của ta thì sao?
Ta nhìn Thiên Phi cùng Thiên Lục đang đi tới nói khe khẽ mà che miệng lại cười.
Phượng thân, phượng thân.
Bây giờ ngay cả thiên tử cũng đã chết, chỗ nào còn có thể có phượng thân?
Thấy Thiên Phi cùng Thiên Lục đều cúi đầu nắm chặt chiếc khăn trên tay, cắn môi không nói một câu, không còn vẻ cao ngạo trước đây, trong lòng ta đột nhiên không còn một chút nào giận dữ. Ta chưa bao giờ biết, hoàng đế cùng thái tử đều chết hết, đối với ta lại là chuyện vui như vậy. Ta xoay người lén đi ra ngoài, không để cho bọn họ thấy vẻ mặt ta lúc này, ta nghĩ, ta nhất định cười tươi cực kỳ.
Ngày này trên dưới Tang phủ đều là không khí trầm lặng, ngoại trừ ta.
Thiên Phi cùng Thiên Lục lần đầu tiên không đi thư phòng học bài, mà ta lại trở lại trong viện như trước , một mình chơi bao cát. Một bên miệng hát bài ca dân gian, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Không có phượng thân, như vậy chí ít, khoảng cách giữa ta cùng với các nàng sẽ không xa như vậy.
Cha mặc dù mỗi ngày thất hồn lạc phách chờ Cố đại nhân tới cửa, thế nhưng vẫn biệt vô âm tín.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét