Đêm trước giao thừa năm 2004, người người đang vui mừng chào đón năm mới, riêng tôi cô độc trên bờ biển đen thẳm, gào thét một mình.
Tôi thất tình rồi.
Ngày hôm qua, bạn trai nói với tôi hắn phát hiện hắn yêu thích người bạn tốt của tôi hơn thích tôi, sau đó bình thản bỏ đi trước ánh mắt ngỡ ngàng không tin của tôi.
Hôm nay tôi gặp hai người bọn họ tôiy nắm tôiy cười vui vẻ đi bên nhau, coi tôi như gió mây chẳng tồn tại trên đời.
Tôi cực kỳ đau khổ nhưng không có cách nào phát tiết đành đến bờ biển này gào lên thật lớn. Tôi la hét, tôi ca hát, tôi chửi rủa, tôi cười điên cuồng. Trong mắt người bên cạnh tôi biến thành một kẻ mắc bệnh tâm thần.
Rốt cục không chấp nhận được một đêm đẹp trời như vậy bị người điên là tôi phá hỏng, người bên cạnh đến gần, nhẹ giọng khuyên tôi bình tĩnh lại. Giữa tiếng hét cao vút lanh lảnh của tôi, hắn cố nói thật to: "Tiểu thư, ngươi kêu lớn như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình người khác, ngươi có thể giảm bớt âm lượng một chút không?"
Tôi nghiêng đầu nhìn vào mặt biển tối sẫm nói, tôi đang thất tình, đừng có chọc giận tôi, sau đó bỏ mặc hắn tiếp tục thét thật to.
Tôi nói xong cũng không thấy hắn trả lời, rất lâu quay sang thấy hắn vẫn còn đứng bên cạnh bèn nói: "Ngươi đứng đây cũng bằng thừa. Trong lòng tôi đang bức bối nên phỉ kêu lên cho thoả, dù ngươi coi tôi là bệnh nhân tâm thần tôi cũng chẳng quan tâm. Dù sao tôi muốn thét thì thét."
Tôi nghĩ rằng nói thế hắn sẽ phản đối, chúng tôi sẽ có một trận cãi vã ầm ĩ hay ho. Đó chính là mục đích của tôi. Một mình gào cũng đã rồi, lúc này nếu có thêm người cho náo nhiệt thì lòng tôi càng them thoải mái.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, nam nhân đã từng khuyên tôi nên giảm bớt âm lượng cũng hướng ra biển lớn tối đen như mực thét lên.
Đây là tình huống gì? Tôi như người đang mơ.
Mà trong tình cảnh hỗn loạn đó, tôi quen Khang Bách.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét