Tôi
phát hiện Khang Bách cố tình lẩn tránh tôi. Lòng tôi hoang mang và tức giận.
Một
ngày, tôi bắt gặp hắn đến quán lẩu.
Uống
cạn một ly bia tôi hỏi Khang Bách sao lại có thái độ không bình thường như vậy.
Khang
Bách không đáp lời, uống cạn tiếp một ly.
Tôi
tức giận đến vỗ bàn hỏi hắn, nói Khang Bách ta có lỗi gì với ngươi mà ngươi lại
coi ta như không tồn tại, quen biết hai năm mà nói trở mặt là trở mặt sao?
Khang
Bách vẫn im lặng uống rượu.
Tôi
nói Khang Bách ta sắp tốt nghiệp rồi, rốt cục ngươi còn muốn ta làm việc ở chỗ
ngươi không, ta sẽ không tìm việc khác đâu, nếu ngươi không cho ta đi làm ta
phải sống thế nào đây?
Khang
Bách lại uống một chén rượu, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, sâu kín nói: "Hai
năm trước, ở bờ biển ta nhặt được một tiểu khủng long biết gào biết khóc. Nàng
có thể theo ta uống rượu, cùng ta tranh cãi, tâm sự với ta. Nàng khiến ta tỉnh
ra từ cơn mộng, để ta cảm nhận cuộc sống này thật vui vẻ. Nhưng vì nàng còn nhỏ
nên ta đã quyết định chờ nàng hai năm sau
khi tốt nghiệp. Bởi vì ta sợ giẫm lên vết xe đổ, sợ tình yêu chưa đủ mạnh mẽ.
Hai năm qua, ta đã thật cẩn thận bảo vệ nàng, ta nghĩ đợi sau khi nàng tốt
nghiệp tình cảm chín chắn sẽ nói cho nàng biết ta thích nàng biết bao. Nhưng
ngày đó ở trường học chờ nàng ta lại phát hiện, tiểu khủng long của ta đã bị
nam nhân khác đoạt đi rồi, khi nàng ở bên hắn sao lại cười ngọt ngào vui vẻ như
vậy!"
Tôi
run lên nghe hắn nói, tay đưa lên mặt lau mãi cũng không ngăn được nước mắt
đang chảy giàn dụa. Tôi chỉ có thể lớn tiếng nói với Khang Bách: "Ngươi ngốc
quá, là đại ngốc!"
Khang
Bách thấy tôi khóc rấm rức, hoảng hốt, tay luống cuống giúp tôi lau nước mắt.
Tôi kéo lấy tay hắn, vùi mặt vào, khóc lớn lên nói: "Khang Bách, sao bây
giờ ngươi lại ngốc như vậy! Ngươi không biết ta thích ngươi nhiều thế nào sao!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét