"Ồ,
quả là rất thoải mái. Chúng ta làm quen nhé, tôi là Khang Bách." Nam nhân chìa tay
về phía tôi. Đầu óc tôi còn chưa kịp trở về bình thường nhưng theo bản năng
cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, sau đó thốt ra một câu mất lịch sự đến nỗi
chính tôi cũng không chấp nhận được: "Sao tên ngươi lại giống tên công ty
máy tính vậy?"
Khang
Bách mỉm cười: "Ta cũng thấy vậy, cũng may cha mẹ ta không có ý tưởng đột
phá nên tên của ta cũng chỉ đơn giản như thế. Nếu lấy họ Đỗ của mẹ rồi thêm cái
tên Bác nữa thì còn ghê gớm hơn."
Tôi
cười ha ha cảm thấy người này thật thú vị. Khang Bách nói: "Chúng ta quen
biết nhau bằng phương thức độc nhất vô nhị thế này, nói không có duyên phận thì
không đúng. Hay là vậy đi, hôm nay ta mời ngươi ăn một bữa cơm, chúng ta kết
giao bằng hữu."
Tôi
chẳng suy nghĩ nhiều, chuyện này đơn giản có gì mà không được, vì thế chúng tôi
đến quán lẩu gần đó. Tuổi trẻ thật tốt, tự tin sôi nổi, lớn đến giờ tôi chưa
từng sợ người lạ.
Khang
Bách gọi hai chai bia, tôi và hắn mỗi người một chai vừa ăn uống vừa chuyện.
Hắn
hỏi ngươi vẫn là sinh viên sao?
Tôi
nói ừ, ta đang học năm thứ 3 đại học, hai năm nữa sẽ tốt nghiệp.
Hắn
nói còn những hai năm nữa mới tốt nghiệp cơ à, lẽ ra ta không nên cho ngươi
uống rượu mới phaỉ.
Tôi
nói sợ cái gì, bia cũng không phải rượu, ta không tin ta không thể uống rượu.
Hắn
lại hỏi vậy ngươi đã từng uống rượu sao?
Tôi
nói không có nhưng bây giờ không phải đang uống sao?
Hắn
không được thoải mái, nói ngươi xem tội của ta nặng không, lại bắt được một
quái vật kỳ lạ ở bờ biển.
Tôi
bắt đầu cười ha ha nói ngươi không bắt được quái vật mà là một con khủng long,
một con khủng long biết gào thét.
Hắn
cũng cười ha ha, nói ta nhặt được một con khủng long biết khóc.
Tôi
sờ mặt mình, mới phát hiện nước mắt đang chảy xuống. Tôi vội lấy tay xoa mặt
cười nói ta không say, nóng quá.
Khang
Bách nói ngươi muốn khóc thì khóc đi, không cần ngại ai. Ngươi xem, ta cũng
thất tình rồi. Chúng ta quen nhau từ trung học đến đại học, tình cảm vô cùng
tốt đẹp. Đến khi tốt nghiệp, ta nói muốn kết hôn thì nàng lại theo thủ trưởng
sang Mỹ. Nàng bỏ cả quốc tịch mà đi.
Tôi
lấy ly của mình đụng mạnh vaò ly của hắn, sau đó kêu to thất tình vạn tuế rồi
ngửa cổ uống ừng ực đến cạn ly. Uống xong tôi nói với hắn, vừa rồi có rất nhiều
người nhìn chúng ta nhưng ta không quan tâm, ta đang thất tình, ta còn sợ gì
chứ?
Hắn
cũng nói, đúng vậy ta cũng bị nữ nhân bỏ rơi, ta cũng sợ gì nào?
Hai
chúng tôi lại bắt đầu hi ha nói cười, một bên cười một bên sờ mặt, một bên cốp
cốp cụng ly.
Lúc
mười hai giờ, Khang Bách nói với tôi: Giao thừa vui vẻ! Cô bé lọ lem, qua mười
hai giờ ngươi sẽ biến thành công chúa, hy vọng cuộc sống sau này sẽ vui vui vẻ
vẻ, đừng đau buồn nữa.
Tôi
quẹt mặt lung tung một hồi, sau đó nói lớn không có! Khang Bách ngươi cũng cố
lên!
Khang
Bách cũng nói, cố lên! Sau đó chúng tôi uống cạn ly cuối cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét