Đưa tay lên sờ vào tóc mình, ta nhìn nam tử trước mặt đang dịu dàng cười. Thì ra, dù cho chẳng ai nhớ rằng ta đã cập kê thì vẫn còn Cố Khanh Hằng nhớ.
Hắn chạm nhẹ cây lược gỗ trên đầu ta, lại nói nhỏ một câu: "Tốt quá, Tam nhi trưởng thành rồi."
Ta đang muốn nói thì đột nhiên thấy một đội nhân mã chạy qua. Sau đó, người dẫn đầu quan binh nhảy xuống ngựa thật nhanh, cẩn thận lấy một xấp giấy từ trong ngực ra, kính cẩn mở dán lên tường.
Minh hoàng, đó là hoàng bảng.
Trong lúc bất ngờ, đám người ào tới vây xung quanh. Thông báo kia chẳng mấy chốc bị người vây chật như nêm cối. Ta hơi hiếu kỳ nhưng cũng không dám chen vào xem
Lúc này, trong đám đông có người hô: "Hoàng thượng tuyển tú ! Hoàng thượng tuyển tú !"
Ta chỉ cảm thấy toàn thân run lên, đại tuyển, cuối cùng đã tới!
Tựa như ba năm qua, ta chỉ chờ giờ phút này.
Phượng thân.
Nghĩ lại thấy lòng run lên.
Không sợ hãi mà là một loại đấu tranh, ta đấu cùng các nàng, ta đấu cùng số phận.
Quay đầu lại hỏi Cố Khanh Hằng: "Muốn đại tuyển sao?" Hắn là con trai đại học sĩ, không thể không biết tin tức này.
Cố Khanh Hằng nhìn đoàn người đông nghịt phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, hoàng thượng đăng cơ ba năm, trong cung cũng có mấy vị phi tần. Chỉ là lần này, sợ là sẽ phải phong hậu ."
"Phong hậu?" Ta thấp thỏm hỏi, "Tang gia có sự tình phượng thân, hoàng thượng biết không?"
Cố Khanh Hằng điểm nhẹ trán của ta, cười nói: "Ngươi lo lắng cái gì? Tự nhiên là không biết. Tin tức này đã sớm bị chặn lại. Nếu bị hoàng thượng biết vậy thì nguy rồi?"
"Hoàng thượng không tin?"
Hắn không cười nữa, nghiêm mặt nói: "Bất luận hoàng thượng tin hay không, đều không phải là việc tốt."
Ta im lặng không nói. Nếu hoàng thượng không tin, như vậy Tang phủ là khi quân. Nếu hoàng thượng tin, phía sau kia có rất nhiều người nhìn vào ngôi vị hoàng hậu, lại cam tâm sao?
Người xem ngày càng nhiều. Thông báo là chuyện thường, thế nhưng hoàng bảng lại là chuyện hiếm. Huống chi, là đại sự tuyển tú như vậy.
Cố Khanh Hằng dang tay bảo vệ ta, hạ giọng nói: "Chúng ta đi."
Ta có một chút không yên lòng gật gật đầu, tay đã bị hắn nắm kéo đi.
Thanh âm ầm ĩ phía sau dần dần xa, chỉ là lòng của ta đã không còn an bình nữa.
"Tam nhi..."
"Khanh Hằng..."
Hai người cùng nhau nói đều giật mình. Hắn cười: "Ngươi nói trước đi." Gương mặt hắn lộ ra vẻ hồng không tự nhiên, hắn cười ôn thuần khiến trái tim của ta khẽ run lên.
Rất nhiều năm sau, nhớ tới giờ phút đó ta chỉ buồn bã cười. Nếu khi đó, hắn nói trước thì mọi sự có khác đi không?
Chỉ là, không có nếu như.
Ta chần chờ hồi lâu, mới hạ quyết tâm hỏi: "Lần này tuyển tú, có yêu cầu gì không?"
Cố Khanh Hằng không nghĩ tới ta đột nhiên hỏi như vậy, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, lúng túng nói: "Bởi vì hoàng thượng lần đầu tiên đại tuyển, tự nhiên đều là danh môn quyền quý. Cũng có thể do người tiến cử."
Ta vội hỏi: "Tang phủ chúng ta có danh ngạch không?". Ta hỏi cũng như không, Tang phủ tự nhiên là có danh ngạch. Ta kì thực muốn hỏi, Tang phủ có mấy danh ngạch.
Bày tay nắm tay ta run lên, hắn đột nhiên ngoái đầu nhìn thẳng vào mắt ta. Thông minh như hắn, sớm đã đoán được ta muốn hỏi cái gì. Môi hắn khẽ động, nhưng lại mỉm cười, tỏ vẻ lãnh đạm: "Đương nhiên, có hai danh ngạch."
Hắn quả nhiên là hiểu ta, ta chỉ hỏi phân nửa vấn đề, hắn đã đáp đủ. Nhưng nụ cười của hắn, có phải do chỉ có hai danh ngạch kia không?
"Tam nhi, kỳ thực ta..."
"Có thể... Có thể xin thêm một danh ngạch nữa được không?" Lời của hắn chưa xong, liền bị ta vội vã cắt ngang.
Ta chỉ biết là, chỉ có hai, tuyệt đối sẽ không có phần ta. Đây là cơ hội duy nhất của ta, duy nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét