Đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy cha đi ra, từ xa thấy ta gọi: "Tang Tử!"
Ta đứng lại, nhẹ đáp: "Cha, tìm con có chuyện gì?"
Tâm tình ông rất tốt, cười nói: "Hai tỷ tỷ của ngươi rất nhanh sẽ vào cung, ngươi cũng nên suy nghĩ hôn sự cùng Cố thiếu gia."
Ta chấn động mạnh một cái, hỏi: "Khanh... Không, Cố thiếu gia nói gì sao?"
Cha ngơ ngẩn, một lát mới lắc đầu: "Vẫn chưa", thấy vẻ mặt ông lúc nói lời này, hơi có vẻ thất vọng cùng phiền muộn.
Nghe vậy, ta cũng yên lòng gật gật đầu lấy lệ. Ta chỉ tò mò, nếu ông biết danh ngạch của Tang phủ đột nhiên thêm một suất nữa sẽ có cảm tưởng thế nào?
Cha nhìn ta, nói thêm: "Cố gắng ở chung cùng Cố thiếu gia" sau đó, phất tay áo rời đi.
Ta cười lạnh không ngừng. Ông vẫn coi ta giống như Tang Tử năm xưa sao?
Sắc trời tối dần xuống, không khí ngày càng lạnh. Ta hít một hơi, xoay người về phòng nghỉ. Đi ngang qua phòng Thiên Phi, mơ hồ nghe thấy ở bụi cây trước viện có tiếng lào xào. Ta hiếu kỳ, rón rén trở lại, nhìn thấy một nam một nữ ôm nhau thật chặt khiến ta mặt đỏ tía tai.
Ta dù chưa hiểu việc đời, nhưng vẫn biết.
Ta định rời đi thì thấy rõ nữ nhân kia là Ngọc nhi, nha đầu thiếp thân của Thiên Phi, còn nam nhân ta không rõ tên nhưng cũng là gia đinh trong phủ.
Ngọc nhi vừa nói, vừa khóc nức nở: "Làm sao đây, tiểu thư muốn vào cung, chúng ta sau này..."
"Này... Có thể van cầu tiểu thư hay không, đừng mang ngươi tiến cung?"
"Ô, tiểu thư nhất định là không chịu "
Ta hừ khẽ một tiếng bỏ đi. Với tính của Thiên Phi, tự nhiên là không chịu. Ngọc nhi là nha hoàn từ nhỏ của nàng, làm sao nàng không mang theo tiến cung chứ?
Ta bỗng nhiên nhớ tới lời Tô Mộ Hàn, thì ra thật sự cũng có người không muốn tiến cung như vậy!
Buổi tối lúc ăn cơm, Thiên Phi cười đến toe toét như thể nàng đã là hoàng hậu. Cha cùng phu nhân cũng rất hài lòng. Trên bàn ăn đều là những món Thiên Phi cùng Thiên Lục thích.
Nhưng Thiên Lục, lần đầu tiên không nói lời nào, chỉ cúi đầu ăn.
Ta không thích sự đắc ý của bọn họ, vội vã ăn một chút rồi mượn cớ rời đi. Cha cũng không phản đối. Ta nghĩ bọn họ cũng muốn ta mau mau tránh đi. Như vậy, chẳng ai cản trở cho cả nhà họ cùng nhau chia sẻ chuyện đại hỉ kia.
Ta đang đi một mình, đột nhiên nghe phía sau có người gọi: "Tang Tử!"
Ngoái đầu nhìn lại, là Thiên Lục. Nàng đứng xa xa, ánh đèn nhợt nhạt chiếu trên người của nàng, trông mờ ảo. Thấy ta đứng lại, nàng tiến tới. Ta mới phát hiện, nàng chỉ đi một mình, Cúc Vận không đi theo.
Không khỏi cau mày: "Chuyện gì?"
Thiên Lục hạ giọng nói: "Ngươi cũng biết việc hoàng thượng tuyển tú, Tang gia có hai danh ngạch."
"Không phải dành cho ngươi cùng đại tỷ sao?". Ta không kiên nhẫn cắt ngang lời của nàng.
Nàng run lên, làm như hạ quyết tâm thật lớn, ngước mắt hỏi: "Nếu như... Nếu như ta đem danh ngạch của ta tặng cho ngươi, ngươi muốn không?"
"Không" Ta không chút suy nghĩ, lập tức cự tuyệt lời của nàng.
"Ngươi không muốn tiến cung sao?" Nàng không cam lòng hỏi lại.
"Không muốn." Ta lạnh lùng nói.
"Vậy..." Thanh âm của nàng hạ xuống, đầu cũng cúi. Ta nhìn không ra thần sắc của nàng, trong lòng nghĩ ngợi rốt cục nàng có ý gì? Hay là, nàng không hiểu lời của ta?
Ta nhìn nàng một cái rồi quay người bỏ đi. Ta sẽ không để các nàng biết ta đang nghĩ gì. Làm sao biết được, các nàng ở sau lưng, sẽ không tính kế với ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét