Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

(Hoàn thành) Ở chung ký – Tát Không Không – Phần 3


Trải qua một vòng cố gắng tranh thủ kịch liệt, Trần Tiểu Muội cuối cùng cũng hoàn tất việc vẽ tranh, đúng hạn giao cho nhà xuất bản. Cuộc sống hàng ngày đều do Lý Hoán lo lắng chu đáo từng bữa ăn giấc ngủ khiến cho cô vô cùng thoải mái. Đang lúc vui mừng như vậy thì bỗng nhận được điện thoại của cha mẹ báo là sẽ đến thăm cô.

       Trần Tiểu Muội biết ba mẹ mình đều là người nóng nảy, nếu biết con gái bị Ngô Thiên Hạo đối xử như vậy chắc sẽ liều thân già lấy mạng gã nên để tránh cho mọi việc trở nên rắc rối, cô chỉ có thể nhận lỗi về mình.

Vì vậy, ngày cha mẹ tới, Trần Tiểu Muội và Lý Hoán tay trong tay đứng ở phi trường nghênh đón. Ngày hôm trước nói chuyện qua điện thoại cô đã nói chuyện mình bỏ Ngô Thiên Hạo và theo đuổi Lý Hoán từ mấy tháng trước với cha mẹ. 

Quả nhiên, ai cũng hiểu lầm là cô muốn bắt cá hai tay.

Cha mẹ Trần Tiểu Muội là người đàng hoàng nên đối với việc Trần Tiểu Muội "bội tình bạc nghĩa" rất không vui, lại còn thấy kẻ thứ ba đáng ghét Lý Hoán nên giọng nói, cử chỉ đều tỏ ra lãnh đạm.

May mắn là Lý Hoán cũng không phải là loại người thích giao thiệp nên không để ý mấy chuyện đó. Hắn tạm thời đáp ứng giả làm bạn trai Trần Tiểu Muội  là vì muốn bồi thường chuyện làm thương tay cô trước đó.

Nhưng hắn không ngờ tới chính là sau khi nói chuyện, ăn cơm, buổi tối cha mẹ Trần Tiểu Muội ngủ giường của cô, còn Trần Tiểu Muội, tất nhiên là ngủ chung một giường với Lý Hoán. Tất cả chỉ tại Trần Tiểu Muội nhiều chuyện nói hai người ở chung cũng đã nửa năm rồi, do đó cha mẹ cô nghiêm chỉnh để hai ‘vợ chồng son’ tách ra ngủ riêng.

Ngay đêm đó, Trần Tiểu Muội rất ý thức nằm co ro ở một bên giường, cố gắng chiếm phần diện tích nhỏ nhất đồng thời hứa: "Ngày mai tôi nhất định sẽ mua chăn gối mới đổi cho anh "

"Biết là tốt rồi." Nguyên tắc bất di bất dịch của Lý Hoán là một khi đồ riêng tư của mình bị người khác đụng qua thì sẽ ngay lập tức vứt bỏ thay đồ mới.

Mặc dù bị coi như "Ở chung" nửa năm nhưng đây cũng là lần đầu tiên hai người nằm chung trên giường nên vô cùng khó ngủ, Trần Tiểu Muội chỉ có thể nhắm mắt lại nói chuyện phiếm: "Thật ngại quá, cha mẹ tôi ở tới hai ngày"

Lý Hoán không trả lời.

"Thời gian này làm phiền anh thật ngại quá." Trần Tiểu Muội lại nói.

Một lát lau sau mới nghe tiếng Lý Hoán trong bóng tối: "Không lẽ cô muốn dọn ra ngoài?"

"Không có. Tôi đang sống tốt, sao lại muốn ra ngoài ở chứ?" Trần Tiểu Muội trả lời mà không hiểu gì cả.

"Vậy cô nói cái gì mà cám ơn với chiếu cố." Không biết vì sao, Lý Hoán dường như thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là nói lịch sự khách sáo mà." Trần Tiểu Muội giải thích.

"Khách sáo cái đầu cô." Lý Hoán lật người lại, không để ý tới cô nữa.

Nhưng thực sự tim có đập nhanh hơn một chút. Hắn cũng không biết vì sao, chỉ nghĩ tới việc Trần Tiểu Muội muốn dọn ra ngoài thì trong lòng đột nhiên trầm xuống. Lý Hoán thật sự không biết rõ mình đang nghĩ cái gì, thực tế đây là nhà của hắn mà hắn cũng chưa từng cầm tới một đồng tiền thuê nhà của Trần Tiểu Muội. Bình thường hai người tranh đấu chết đi sống lại, hắn lúc nào cũng có thể đuổi cô đi nhưng ý nghĩ này chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Phải chăng vì hắn ngại chị gái buồn lòng? Không phải, có nhiều lúc hắn cũng đâu có nghe lời chị. Hay vì Trần Tiểu Muội làm tốt việc nhà? Cũng không phải, người giúp việc tốt hơn cô có ở khắp nơi.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu nổi suy nghĩ phức tạp của chính mình khiến Lý Hoán đau cả đầu. Trần Tiểu Muội bên cạnh đã ngủ say mà hắn vẫn còn tỉnh như sáo, không biết làm gì đành đến phòng khách lấy sữa tươi uống, có ngờ đâu lại gặp Trần ba ba đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.

Lý Hoán chào hỏi xong định bưng ly sữa tươi trở về phòng thì bị Trần ba ba gọi lại: "Lý Hoán, cháu qua đây ngồi, chúng ta nói chuyện một chút."

Lý Hoán cảm thấy mình thật là xui xẻo nửa đêm canh ba phải ngồi cùng một ông già tán gẫu cuộc sống nhưng không biết tìm cách nào khác để thoái thác một người vừa là trưởng bối, vừa là khách, nên dù không cam tâm tình nguyện cũng phải ở lại ngồi xuống.

Trần ba ba đang xem một tiết mục của thiếu nhi, trên màn hình các em nhỏ đều linh động đáng yêu, mắt đen tròn xoe khiến lòng người mềm như nước. Xem một lúc Trần ba ba chợt nói: "Tiểu Muội của chúng tôi lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, bế ra ngoài ai cũng muốn sờ lên má nó."

            Trong nháy mắt Lý Hoán mơ màng tưởng tượng điệu bộ lúc nhỏ của Trần Tiểu Muội, quả thật, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn nà, nếu không muốn chạm vào thì phải xin lỗi tay mình rồi.

"Đứa nhỏ này không để tâm cái gì, khi còn bé tự mình leo cây hái quả táo, không cẩn thận té xuống gãy xương nằm hơn nửa năm. Sau khi vết thương hồi phục lại tiếp tục trèo cây, bị chúng tôi la một trận mới dám nói thật là hái táo cho hai mẹ con côi cút ngoài phố ăn."

Lý Hoán hơi nhướng mày không ngờ tới, Trần Tiểu Muội còn là một cô gái có long hào hiệp như thế.

"Khi lớn lên, đối với bạn bè nó cũng vô cùng chân thành, dù xui xẻo gặp phải người không tốt thì cũng chẳng coi là quan trọng, vẫn coi họ như bạn tốt."

Lý Hoán gật đầu một cái, Trần Tiểu Muội đối với bạn bè chân tình nếu không Tần Thanh cũng sẽ không giúp cô như vậy.

"Sau này gặp rồi yêu Ngô Thiên Hạo, không quan tâm hắn có tiền hay không để lo cho cuộc sống của mình, bỏ tất cả theo hắn tới nơi này. Kết quả là bị tổn thương..."

Trong mắt Lý Hoán thoáng qua một tia kinh ngạc, thì ra Trần ba ba đã biết những chuyện này.

"Nó là con gái của bác nên bác rất hiểu, chỉ có người khác phụ nó mà thôi chứ nó không bao giờ làm những chuyện như thế. Chẳng qua nó sợ chúng ta đi làm khó dễ Ngô Thiên Hạo nên mới nhận hết lỗi về mình."

Lý Hoán trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: "Thật ra thì bây giờ Tiểu Muội sống rất vui vẻ, đó mới là quan trọng."

Ngay cả chính Lý Hoán cũng không có nhận ra đây là lần đầu tiên hắn gọi cô là Tiểu Muội.

Trần ba ba nhìn Lý Hoán cười: "Cậu cũng là một thanh niên tốt. Bác biết cậu và Tiểu Muội chỉ là bạn bè bình thường nhưng vì giúp nó mà giả bộ trước mặt chúng ta. Được lắm, nếu có được một con rể tốt như vậy, bác cũng có thể yên lòng."

Dưới ánh đèn ti vi, má của Lý Hoán đỏ lên. Cuộc đời hắn đã từng được khen rất nhiều nhưng cái mà Trần ba ba khen là lần đầu tiên, sau khi nói chuyện xong trở về phòng ngủ vẫn thấy trên mặt nóng rực.

Trần ba Trần mẹ ở chưa đầy hai ngày thì trở về thành phố A. Chân trước hai người vừa đi thì chân sau Trần Tiểu Muội liền trở về phòng của mình. Không có hơi thở ấm áp bên cạnh cùng hương thơm thoang thoảng kia, Lý Hoán mất ngủ mấy đêm.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra nhưng Trần Tiểu Muội dần dần cảm thấy mình và Lý Hoán càng ngày càng ăn ý. Cô làm đúng món ăn mà hắn đang nghĩ tới, hắn chuyển tới tiết mục ti vi đúng lúc cô muốn xem, mọi việc cứ thế diễn ra vô cùng tự nhiên. Tối tối hai người, một thì viết luận văn, một thì viết phê bình, mệt mỏi thì giúp nhau pha coffee, đói bụng thì cùng nhau đi ra ngoài ăn khuya.

Có lần ăn no quá, anh bảo vệ ở lầu dưới nhìn thấy cười híp mắt nhìn bụng Trần Tiểu Muội hỏi: "Ô, hai vị mới kết hôn mấy ngày mà đã có rồi. Chúc mừng nha."

Trần Tiểu Muội tức đến nỗi không thở được còn Lý Hoán bên cạnh thì lại cười sung sướng giống như con mèo ăn vụng cá.

Họ đi tiếp chưa được mấy bước thì gặp một bác gái ở lầu ba cũng cười chào rồi chỉ vào bụng Trần Tiểu Muội nói: "Ừm, nhìn hình dáng bụng này chắc chắn là con trai rồi."

Trần Tiểu Muội quả thực khóc không ra nước mắt, còn Lý Hoán bên cạnh lại cười như hoa cúc mùa xuân.

Trần Tiểu Muội rút kinh nghiệm xương máu, quyết định tìm hướng ít người mà đi nhưng lại quên mất ngay bên cạnh mình có một kẻ chuyên nói lời ác độc: "Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu hai chúng ta có con thì cực kỳ nguy hiểm."

Trần Tiểu Muội không hiểu bèn hỏi vì sao, Lý Hoán cũng vui vẻ giải thích: "Mặc dù có thể giống tôi một nửa nhưng còn nửa kia có thể giống cô. Vậy còn chưa đủ nguy hiểm sao?"

Lần này, Trần Tiểu Muội giận đến không tức nổi nữa, cô quyết định chút nữa nấu cơm sẽ cho cát vào để lấy hết hàm răng của Lý Hoán.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét