Lương Lâm vò đầu con gấu bông rồi rời khỏi giường, sau khi dọn dẹp xong xuôi nàng cầm túi xách đi ra ngoài. Thời gian này nàng chỉ làm việc bán thời gian nên có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Nàng chưa từng có quyết tâm như thế, đã một lần lại một lần bỏ qua nhau nên lần này nàng phải nắm cho thật chặt.
Lương Lâm trở lại nơi hôm qua nàng đã gặp Chu Thụy Thần. Nàng đứng ở đầu phố nhìn mọi thứ xung quanh. Khắp nơi đều là người. Nàng bước từng bước trên nền gạch được ghép những ô vuông như một bức tranh xinh đẹp, đột nhiên có cảm giác như mình trở lại khoảnh khắc đó, lúc nàng đi trên con đường nhỏ phủ đầy lá rụng, nghe tiếng lá vỡ dưới chân, vừa ngẩng đầu lên là nàng có thể nhìn thấy hắn.
Nàng ngẩng đầu, đáng tiếc không thấy hắn. Giữa biển người mênh mông, nàng thấy mình giống như một cô hồn đang không ngừng tìm kiếm, bất chợt nhớ tới bộ phim ‘Quẹo trái, rẽ phải’ nàng đã từng xem, trong đó hai nhân vật chính luôn xuất hiện trong cùng một khung cảnh nhưng họ lại luôn đi lướt qua nhau.
Lương Lâm quay đầu lại nhìn sau lưng không thấy hắn, nàng nhìn bên trái rồi quay sang phải cũng không thấy. Mấy người đi đường ngạc nhiên nhìn nàng. Lương Lâm làm mặt quỷ, họ coi nàng là người mắc bệnh thần kinh cũng được nhưng nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần nữa. Hai bốn năm qua, nàng đã nhút nhát, thiếu quyết tâm nên mới xảy ra bi kịch này, bây giờ dù thế nào nàng cũng phải tìm lại.
Lương Lâm điên khùng đi vòng vo trên con đường đó ba ngày liền. Nàng đi sớm về trễ, không lên mạng, không mở điện thoại, tinh thần tập trung đến mức nàng nghĩ nàng sắp phát điên mất. Nàng nhìn thấy chú chó nhớ tới hắn, thấy lá cây sẽ nghĩ về hắn, thấy người đeo kính cũng liên tưởng hắn, người đã từng đứng chỗ này nói với nàng đã lâu không gặp nhưng bây giờ lại không thấy chút bóng dáng nào.
Lương Lâm thở dài đếm từng viên gạch dưới chân vừa vặn một đám lá rụng xuống, nàng khẽ nhún người bước trên đám lá, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chú chó nhỏ tung tăng phía trước. Lương Lâm nhìn cô gái xinh đẹp dắt chó đi tới đang chuẩn bị than thở nhưng chưa kịp than gì thì nàng ngây dại.
Đó là một quán cà phê có cửa sổ nằm sát đất, cô gái cùng chú chó đi qua lộ ra khuôn mặt tươi cười của Chu Thụy Thần phía sau cửa kính. Lương Lâm dụi mắt nghiêm túc nhìn, đúng là hắn. Hắn vẫn cười nhìn nàng, sau đó vẫy vẫy tay với nàng.
Lương Lâm cảm giác mình không phải đi mà là bay tới. Nàng không biết làm sao mà đến được trước mặt hắn, Chu Thụy Thần nói nàng ngồi xuống, kêu người phục vụ mang cho nàng một ly cà phê. Lương Lâm không biết nên nói chuyện gì nhưng nàng cảm thấy lần này vì bất cứ lý do gì, nàng cũng phải là người chủ động, vì thế nàng nói: "Thật là trùng hợp nhỉ."
Chu Thụy Thần cười sáng lạn: "Không phải trùng hợp, tôi vẫn ngồi ở đây ngắm em nhìn đông ngó tây đi lòng vòng nãy giờ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét