Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

(Hoàn thành) Ở chung ký – Tát Không Không – Phần 2


Mâu thuẫn của hai người phát triển đỉnh điểm là sau 3 tháng sống chung. Ngày đó Lý Hoán bị bệnh cảm rất nặng, sai Trần Tiểu Muội hầm canh gà cho hắn. Trần Tiểu Muội không cam tâm bị hắn sai khiến nên lúc nấu cháo gà cho vào hai muỗng muối lớn, dù sao đang bị bệnh nặng, Lý Hoán có ăn cũng không cảm nhận được mùi vị. Sau khi Lý Hoán ăn xong trong vòng một giờ đồng hồ uống tám ly nước, tám lần chạy vào nhà cầu chỉ thiếu chút nữa thì mệt đến chết. Trần Tiểu Muội lén núp ở phòng bên, nhìn bước chân hắn yếu ớt, dáng vẻ khổ sở chạy ra chạy vào nhà cầu thì cười sung sướng như con mèo ăn vụng.

Học đến nghiên cứu sinh nên trí thông minh của đồng chí Lý Hoán cũng không phải là vừa, hắn chỉ suy nghĩ một chút thì hiểu ra ngay tất cả là âm mưu của Trần Tiểu Muội. Do đó sau khi lành bệnh, nhân cơ hội Trần Tiểu Muội không để ý, lấy một con nhện lớn từ phòng thí nghiệm đặt lên chân cô. Lúc ấy Trần Tiểu Muội đang cầm chày đập hồ đào, thấy vậy giật mình một cái, chiếc chày đập vào tay khiến cho tay bị sưng lên như một cái bánh bao đã lên men. Lý Hoán vội vàng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, may mắn là chỉ tổn thương phần mềm, không bị gãy xương nhưng tay sưng thế này thì cũng phải nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng.

Trần Tiểu Muội vô cùng tức giận. Cô là hoạ sỹ vẽ tranh minh hoạ, bình thường nhận việc làm ở nhà, bây giờ thì đúng là tai hoạ rồi vì trước mắt không thể hoàn thành bản thảo. Cô không muốn thất hẹn nên chỉ có thể cắn răng nhịn đau thức đêm từ từ vẽ.

Cố nhịn đau và thức khuya đến nửa đêm thì một ly cà phê nóng hổi bỗng nhiên xuất hiện ở trên bàn, cô ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt của Lý Hoán. Có điều nhìn thế nào cũng không thấy hắn có chút thành ý nào, cô hừ lạnh một tiếng đẩy ly cà phê ra tiếp tục vẽ.

"Bản nháp à, cũng không tệ." Trong lòng Lý Hoán đang ân hận nên cố gắng vô cùng, khó khăn nặn ra được một câu khen ngợi.

Đáng tiếc Trần Tiểu Muội ngẩng đầu, nhìn hắn oán độc một cái: "Đây là bản chính thức."

      Thấy mình không cẩn thận lại tổn thương cô một lần nữa, Lý Hoán cũng bắt đầu bội phục lực sát thương của chính mình.

"Uống đi, đừng giận dỗi, vẽ tranh cho hoàn tất quan trọng hơn, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, làm xong đi thì về sau muốn trả thù cái gì tôi sẽ phụng bồi đến cùng." Lý Hoán lại đem ly cà phê đặt trước mặt cô.

"Tôi bị thương nặng như vậy, anh phải bồi bổ cho tôi." Trần Tiểu Muội cò kè mặc cả: "Tôi muốn ăn bánh trẻo rán cùng sò biển nướng, đúng rồi còn có hoành thánh, đi mua về nhanh."

"Ăn nhiều như vậy cô không sợ chết vì bội thực sao?" Lý Hoán khinh khỉnh nhìn khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Trần Tiểu Muội.

"Hại chết tôi chẳng phải anh càng vui vẻ sao?" Đối với tâm lý học, Trần Tiểu Muội cũng hiểu được đôi chút.

"Cũng đúng." Lý Hoán dừng một lát thì lại kiếm cớ khác xoay chuyển tình thế: "Nhưng trời tối như vậy rồi, tôi sợ đi ra ngoài gặp nguy hiểm."

"Ách, nam nhân đại danh như anh mà sợ gặp sắc lang, nữ cuồng sao?" Trần Tiểu Muội cau mày.

"Hay là cô đi cùng tôi, lỡ có gặp sắc lang, nữ cuồng thì tôi sẽ cho bọn họ thấy cô, hù doạ họ chạy." Trình độ ác độc trong lời của Lý Hoán lại tăng thêm một cấp.

Trần Tiểu Muội không cách nào khác đành phải mặc thêm áo khoác đi cùng hắn.

Lúc này chính là thời điểm lạnh nhất trong năm, lại đang đói bụng nên nhìn màn tuyết trắng rơi như lông ngỗng bên ngoài lòng Trần Tiểu Muội rất thoải mái, do đó đến quán nướng nóng hổi, cô nhiệt tình ăn uống đến bụng no kềnh ra.

Đang ăn, cô bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc dáng vóc cao ráo, khí chất thành thục thì mím chặt môi lại, hắn có hóa thành tro Trần Tiểu Muội cũng nhận ra chính là gã bạn trai cũ bắt cá hai tay Ngô Thiên Hạo. Cô muốn quay đi tránh gã nhưng không kịp, Ngô Thiên Hạo mắt tinh nhìn thoáng là thấy cô. Tâm trí Trần Tiểu Muội hoảng hốt, cô còn nhớ rõ lúc xách hành lý rời đi đã nói một câu: "Trong vòng một tháng, ta sẽ tìm được một nam nhân hơn ngươi gấp vạn lần!"

Lời đã nói, chẳng lẽ bây giờ Ngô Thiên Hạo tới kiểm tra sao? Không kịp nghĩ nhiều, Trần Tiểu Muội vội vàng kéo Lý Hoán bên cạnh, nói: "Mau ôm lấy vai tôi!"

Lý Hoán cau mày: "Tôi cũng có nguyên tắc của mình, đâu phải dạng người đói thì vơ quàng vào bụng, có giết chết tôi tôi cũng sẽ không đụng vào cô."

Mắt Trần Tiểu Muội trở nên đỏ au: "Anh có thể thử xem."

Ngay cả một người mạnh mẽ như Lý Hoán cũng cảm thấy, giờ phút này Trần Tiểu Muội tức giận khiến cho người khác run rẩy, bất đắc dĩ, hắn đưa tay choàng qua vai Trần Tiểu Muội. Thấy hình ảnh đó, Ngô Thiên Hạo đang đứng phía xa tiến lại.

Lý Hoán cũng không ngốc, từ sự run rẩy của Trần Tiểu Muội cùng hành động của Ngô Thiên Hạo thì cảm nhận được ngay có gì đó bất ổn: "Sao, chính là người bỏ rơi cô?"

Trần Tiểu Muội gật đầu một cái, cầu mong được an ủi.

"Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt ."

Trần Tiểu Muội lại gật đầu, ừ, an ủi cũng không tồi.

"Nhưng so với gã cô được lợi hơn rồi."

Trần Tiểu Muội lệ rơi đầy mặt, cô cầu mong an ủi chứ không có cầu mong đả kích đâu.

"Đừng suy nghĩ nhiều, gã không phải là người thích hợp với cô." Nhìn Trần Tiểu Muội mũi đông lạnh đỏ bừng, Lý Hoán tháo khăn choàng cổ của mình xuống choàng lên vai Trần Tiểu Muội, ngón tay của hắn chạm vào mặt cô ấm áp khác thường.
 
Ấm đến nỗi làm dịu cả trái tim Trần Tiểu Muội.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét