Lúc Tần Thanh tìm thấy Trần
Tiểu Muội thì cô đang ngồi xổm trên vỉa hè một con đường lớn, bên cạnh là chiếc
va ly nằm chỏng trơ, tóc tai rối bời, hai con mắt sưng đỏ giống như hai quả đào
nhìn rất tội nghiệp.
"Thất tình thôi mà,
cũng không phải là phá sản hay chuyện to tát gì, có đến nỗi phải đau khổ vậy
không, thật chẳng mạnh mẽ chút nào!"
Nhìn người bạn thân ngày
thường sôi nổi đầy sức sống bây giờ mang bộ dạng thảm hại như vậy, Tần Thanh
vừa làu bàu trách cứ, vừa đau lòng khôn nguôi.
Trần Tiểu Muội vốn định kể
lại một hồi kinh tâm động phách của mình cho Tần Thanh nghe, chưa kịp nói gì
thì đã bị cô bạn thân tuôn ra một tràng bèn há mồm muốn cãi, nhưng không hiểu
vì lý do gì cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Tớ cho ôm miễn phí, còn boa
thêm hành lý nhưng dẫn tớ về nhà mau."
Còn giỡn được thì coi như
còn cứu được, Tần Thanh đưa Trần Tiểu Muội vớt được từ ven đường về nhà mình,
vội vàng bắt cô tắm rồi đi ngủ.
Nhưng Trần Tiểu Muội sao có
thể ngủ, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh sáng nay bạn trai mình là Ngô Thiên Hạo
cùng đồng nghiệp đang lăn lộn trên giường.
Ngô Thiên Hạo và Trần Tiểu
Muội yêu nhau 3 năm, ở chung nửa năm. Người này cũng từng rất ôn nhu dịu dàng chăm
sóc cô nhưng dạo gần đây Trần Tiểu Muội nhạy cảm nhận thấy Ngô Thiên Hạo đối
với mình tự dưng lãnh đạm, thường nửa đêm mới trở về. Trần Tiểu Muội rất ngốc
còn tưởng rằng do mình có gì đó không tốt nên mỗi ngày đều chăm chỉ dọn dẹp nhà
cửa, nấu đồ ăn ngon, thậm chí nhận việc về làm thêm để có tiền mua đồng hồ xịn cho
gã. Ai có thể đoán được Ngô Thiên Hạo chẳng hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt thờ ơ khiến
cho cô đau khổ chỉ biết âm thầm khóc trong đêm. Hai ngày trước bà ngoại bị bệnh
nằm viện, Trần Tiểu Muội vội vàng bay đến thành phố A thăm bà, sau đó cũng trở
về ngay mà không thông báo thời gian về cho Ngô Thiên Hạo. Cô muốn cho gã kinh ngạc
vui mừng, ngờ đâu lúc mở cửa ra, cô chết lặng nhìn thấy Ngô Thiên Hạo đang cùng
nữ nhân khác nằm ôm nhau trên chiếc giường mà họ đã từng ngủ chung nửa năm qua.
Khung cảnh lãng mạn ấy làm Trần
Tiểu Muội kinh hoàng.
Bị bắt gặp trong tình trạng
như vậy, nữ nhân kia cũng chẳng có chút nào xấu hổ, cực kỳ bình tĩnh chỉnh lại
y phục, ném cho Ngô Thiên Hạo chiếc áo sơ mi trắng, ngồi ở bên giường gác hai
chân trắng nõn lên nhau, ngón tay sơn đỏ tươi cầm điếu thuốc diệu nghệ:
"Thiên Hạo, tiện dịp cô ta ở đây, hãy nói rõ ràng đi."
Nữ nhân kia có lỗi vậy mà Trần
Tiểu Muội lại nước mắt ròng ròng, nhìn Ngô Thiên Hạo hỏi: "Rốt cuộc anh chọn
ai?"
Một bên là người mới đầy mê
hoặc, bên kia là tình cũ bao năm, Ngô Thiên Hạo cũng chẳng mất nhiều thời gian
suy nghĩ lựa chọn rất nhanh để Trần Tiểu Muội rời khỏi nhà. Chuyện đã đến nước
này thì chẳng còn gì tốt đẹp mà níu kéo, Trần Tiểu Muội cố gắng giữ chút tự tôn
cuối cùng, không nói thêm một lời thu thập hết hành lý rời khỏi nhà Ngô Thiên Hạo.
Giờ phút này, Trần Tiểu Muội
chỉ hận mình ngu ngốc, tốt nghiệp xong bỏ qua hết sự phản đối của gia đình theo
Ngô Thiên Hạo tới thành phố B, chịu muôn vàn cay đắng, kết quả bây giờ là bị
ruồng bỏ, thật sự là tự làm khổ mình đến không muốn sống nữa.
Nhưng cũng may, lý trí cô
mạnh mẽ nên sau hai đêm trốn trong chăn khóc lóc cũng mệt quá ngủ thiếp đi.
Thất tình thì đau khổ nhưng
cũng không thể bỏ qua chuyện cơm áo gạo tiền, có bị bạn trai ruồng bỏ thì cũng
phải tiếp tục sống thôi. Trần Tiểu Muội không dám về nhà, sợ làm kinh động
người cha đang bị bệnh nên quyết định tạm thời ở thành phố B nửa năm rồi từ từ
tính tiếp. Nếu quyết định ở lại thì chỗ ở cũng là một vấn đề khó khăn.
Tần Thanh mới kết hôn, cô
không thể ở nhà bạn mãi được mà ra ngoài thuê phòng thì giá cả quá cao, một
mình không chịu nổi. Chuyện này khiến Trần Tiểu Muội ăn không ngon, ngủ không
yên, trong lòng rất buồn bực. May quá cuối cùng Tần Thanh may mắn tìm được một
nơi khá tốt.
"Hắn là em trai của bạn
tớ, tới thành phố B làm nghiên cứu sinh. Hắn không quen ở trong ký túc xá nên
gia đình mua cho một căn hộ gần trường. Nhà hắn có hai phòng, một phòng hắn ở,
phòng kia để trống. Tớ nói cho cô bạn nghe chuyện của cậu, cô ấy rất thông cảm
nên hỏi ý em trai. Hắn đồng ý để cậu ở tạm phòng còn trống kia không lấy tiền
nhà nhưng nhờ cậu giúp hắn dọn dẹp phòng ốc, nấu chút cơm cho hắn." Tần
Thanh nói xong hỏi: "Sao, có chịu không?"
Trần Tiểu Muội cảm thấy hơi khó
khăn, một nam một nữ xa lạ ở chung một nhà, nhiều chuyện rắc rối không thể
tưởng tượng được. Tần Thanh thấy Trần Tiểu Muội băn khoăn đắn đo mãi thì nóng
nảy hét lớn: "Trần Tiểu Muội, cậu bây giờ là hổ dữ lạc xuống đồng bằng thì
phải nhớ câu ngộ biến ắt tùng quyền, phòng tốt như vậy lại miễn phí thì kiếm
đâu ra chứ? Có tin là tớ đá cậu ra đường hay không?"
Chọc ai cũng chớ chọc Tần
Thanh, Trần Tiểu Muội lập tức gật đầu như bằm tỏi.
Xế chiều hôm đó, Tần Thanh
cùng cô bạn đưa Trần Tiểu Muội đến nơi ở mới. Em trai kia không có nhà, Tần
Thanh giúp Trần Tiểu Muội dọn dẹp hành lý rồi kéo cả bọn đi ăn uống đến no say
mới về.
Sau khi mọi người về hết, Trần
Tiểu Muội mới xem xét cẩn thận căn hộ, khá rộng rãi lại được sửa sang đơn giản
nhưng đầy tính nghệ thuật, có điều nhìn đồ đạc hơi lộn xộn đúng kiểu nam nhân ở.
Dù sao cũng ở miễn phí nên vì cảm kích chủ nhà, Trần Tiểu Muội vén tay áo lên
bắt đầu tổng vệ sinh, dùng hơn hai tiếng cặm cụi chùi quét đến khi toàn thân
nhức nhối để được kết quả là một căn hộ sạch sẽ gọn gàng như mới.
Việc cuối cùng chính là giặt
quần áo, Trần Tiểu Muội đi tới máy giặt vừa mới phân loại quần áo thì lại bị
một chiếc quần lót làm khó.
Cái này mặc hay chưa đây?
Nếu mặc rồi thì nam nhân naỳ thật thiếu ý tứ, nếu chưa mặc mà để đây cũng khó
coi quá đi. Đang cầm chiếc quần lót phân vân không biết tính sao thì một thanh
âm vang lên: "Cô là ai?"
Trần Tiểu Muội kinh hãi, quay
người lại nhìn thấy một nam nhân tuấn tú, gương mặt góc cạnh đường nét rõ ràng,
thân hình cao gầy khí chất xuất chúng, nếu quả thật muốn tìm ra một điểm xấu
thì chỉ có thể là ánh mắt tối sầm tràn đầy địch ý kia.
Nhìn một cái là đoán ra hắn
là em trai chủ nhà rồi, thấy mình trên tay còn cầm quần lót của người khác, Trần
Tiểu Muội vội vàng giải thích: "Tôi không phải là trộm quần lót. . . . . .
Tôi là người bạn giới thiệu đến đây ở tạm "
"Tôi không nói cô trộm
quần lót." Hắn nói.
Trần Tiểu Muội thở ra một
hơi.
"Cô không phải giấu đầu
lòi đuôi chứ." Hắn nghi ngờ nhìn cô hỏi.
Trái tim Trần Tiểu Muội muốn
ngừng đập.
"Còn nữa..., vứt cái đó
đi, tôi thích sạch sẽ, không mặc được đồ của người khác." Ánh mắt hắn tinh
tế nhìn thứ ở tay cô theo đúng kiểu một nghiên cứu sinh.
Trần Tiểu Muội uất nghẹn,
muốn ói máu ra.
Đó chính là cảnh tượng lần
đầu tiên hai người gặp mặt.
Sau đó cô biết em trai chủ
nhà tên là Lý Hoán mà cách nói ác độc và tướng mạo hắn có quan hệ mật thiết,
thích sạch sẽ, kiêu ngạo, xem thường ưu khuyết điểm của người khác. Mới ở chung
nhà cùng hắn nửa tháng, cô đã ghi chép được một quyển sổ oán thù huyết lệ sử:
mỗi ngày nấu đồ ăn xong, hắn không chê nhạt thì nói mặn, thậm chí có lần còn
than nóng. Nếu không phải gần đây đang đề cao tính văn minh thì Trần Tiểu Muội thật
sự muốn hỏi cha mẹ hắn. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại Trần Tiểu Muội này cũng
không phải là chiếc đèn cạn dầu, trong lúc bị chèn ép cũng phản phản kháng được
đôi ba lần, lấy lại được chút mặt mũi. Đối mặt với kẻ địch mạnh như thế, mỗi
ngày cô đều nhất định tập trung tinh lực đối phó, dần dần thoát được khỏi nỗi
đau thất tình.
Có thể thấy được, liều thuốc
tốt nhất cho bệnh thất tình không phải là tìm ra niềm vui mới hay quên đi mà là
mỗi giây mỗi phút đối mặt cùng kẻ địch.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét