Hoa Nguyệt - Hoàn
Cái mũi hơi ngứa, dường như bị ai bóp lại...
Mở mắt ra thì nhìn thấy một gương mặt nam nhân trẻ tuổi dọa Thanh Trúc không chút nghĩ ngợi liền đánh ra một quyền.
Người nọ rất dễ dàng nắm được tay nàng, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười quen thuộc: "Tiểu Trúc ngốc, ta cứu ngươi mà ngươi báo đáp ta như vậy sao?"
"Hoa Nguyệt!" Thanh Trúc vừa mừng vừa sợ nhảy lên.
"Ta và ngươi cũng thật có duyên" Hoa Nguyệt buông nàng ra hỏi "Tại sao lại chạy trốn?"
Đối với việc hắn đưa mình trở về, ban đầu Thanh Trúc vốn hạ quyết tâm muốn mắng hắn một trận, ai ngờ giờ phút này lại đột nhiên hết giận, nàng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Ta làm vậy, có phải là có lỗi với Hoa công tử không? Nếu y thật sự có bệnh bất trị mà lại nghe bên ngoài đồn đãi như vậy, y có đau lòng hay không ...?"
Hoa Nguyệt đi đến bên nàng: "Nếu ai cũng nói y có bệnh bất trị, ngươi cũng không nên gả."
"Lời đồn đãi không thể tin, chỉ là người khác nói loạn, ta trốn không phải vì chuyện này" Thanh Trúc tức giận "Ta cũng không biết gì cả, ta không cố ý!"
Hoa Nguyệt nói: "Hay là ngươi cũng muốn gả cho y?"
Thanh Trúc lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ là... Ta không biết y, không biết y là người thế nào."
Hoa Nguyệt ôm lấy nàng cười nói: "Vậy gả cho ta đi?"
Lời còn chưa dứt thì cả người hắn bị đẩy ngã xuống đất.
"Tối độc phụ nhân tâm, ta cứu ngươi mà ngươi lại trả cho ta như thế sao?"
"Ngươi cũng không phải người tốt lành gì " Thanh Trúc hừ một tiếng đứng lên "Nhất định ngươi có mưu đồ muốn cướp sắc."
Hoa Nguyệt kinh ngạc "Ngươi có sắc để ta cướp sao?"
Thanh Trúc nghẹn họng, nhớ tới dung nhan tuyệt thế của biểu tỷ Đan Vân bất giác hết lo lắng: "Dù sao nhất định ngươi đã sớm theo dõi ta và biết đó là hắc điếm, hừ còn cố ý xem ta bị mắc bẫy nữa!"
Hoa Nguyệt nói: "Không dạy dỗ ngươi một chút thì chẳng phải mỗi ngày ngươi đều muốn trốn ra ngoài hay sao?"
Thanh Trúc không phản bác, ngồi xuống bên cạnh hắn chống má: "Ngươi là người của Huyết Nguyệt giáo, tuy rằng giáo chủ của các ngươi rất xấu nhưng ngươi cũng phải người giết người mà không có nguyên do, vì vậy trong tình thế này ta tạm tha cho ngươi."
Hoa Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi muốn tha ta nhưng bọn họ thì không."
"Bọn họ?" Ngay khi Thanh Trúc còn chưa hiểu hắn nói gì thì trước cửa sổ xuất hiện mười mấy bóng người, ai nấy đều cầm vũ khí trong tay, không biết bọn họ vào bằng cách nào.
Người đứng đầu cười lạnh: "Nguyệt Hoa Sinh, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Nguyệt Hoa Sinh, là giáo chủ của Huyết Nguyệt giáo đáng sợ kia? Thanh Trúc giật mình: "Hắn ở trong này sao?"
Người nọ không để ý nàng: "Hắn đã trúng thuốc của nha đầu kia, mọi người xông lên!"
Thanh Trúc kinh hãi, vội vàng ngăn lại nói: "Hắn không là Nguyệt Hoa Sinh, hắn là Hoa Nguyệt."
"Tên có thể đổi, nhưng lệnh bài giả thì không thể!" Người nọ dùng kiếm chỉ vào bài tử đeo bên hông Hoa Nguyệt, hung hăng nói "Nha đầu ngươi coi như có đại ân với chúng ta nên tha mạng ngươi, đi mau đi bằng không đừng trách chúng ta không hạ thủ lưu tình!"
Hắn thật là Nguyệt Hoa Sinh? Thanh Trúc ngây người nhìn chiếc lệnh bài lại nhìn sang Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt vẫn hết sức bình thản tự nhiên: "Các ngươi cho rằng có thể giết ta?"
Mọi người dường như cũng kiêng dè, từ từ siết vòng vây lại.
Hoa Nguyệt cuống lên: "Làm sao bây giờ, ngươi hại chết ta rồi."
Trong lúc vô ý lại làm hại tính mạng hắn, Thanh Trúc khóc: "Ta chỉ muốn đùa ngươi, ai bảo ngươi trêu cợt ta!"
Hoa Nguyệt nói: "Thôi, ngươi mau chạy đi."
Nhìn vòng vây sát thủ ngày càng siết lại, vũ khí sáng lóe trên tay, Thanh Trúc vô cùng sợ hãi nhưng không hiểu sao chân vẫn chậm chạp không muốn đi chút nào.
Hoa Nguyệt thấy thế nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn cùng chết với ta?"
"Ai cùng chết với ngươi " Thanh Trúc run rẩy cãi "Ta chỉ là... Là do ta hại ngươi như vậy, ta … ta... hối hận."
Hoa Nguyệt nheo đôi mắt đẹp lại: "Vậy ngươi hãy lại đây nghe ta nói một câu, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
Thanh Trúc hơi chần chờ rồi cũng tiến đến trước mặt hắn.
Hoa Nguyệt bảo: "Gần chút nữa."
Thanh Trúc vừa ghét sát mặt vào thì bất thình lình bị hắn hôn lên môi khiến nàng nhất thời ngẩn ra, trên mặt nóng rực.
Hoa Nguyệt cười nói: "Đây mới là nương tử biết nghe lời."
Thanh Trúc tức giận mắng to: "Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ! Đáng chết!"
"Ta là tiểu nhân hèn hạ cho nên nhất định không chết được" Hoa Nguyệt nói "Ngươi không nghe nói câu này sao? Người tốt chết sớm, kẻ xấu sống ngàn năm."
Hắc y nhân bên ngoài kia cười lạnh: "Kẻ xấu sống ngàn năm, đáng tiếc lúc này ngươi nhất định phải chết!"
"Xông lên!" Bọn sát thủ không bày trận nữa, ào ào xông tới.
Thanh Trúc sợ tới mức thét chói tai, nhắm mắt lại.
"Vút", "phập" vài tiếng động vang lên, lát sau trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Không chút đau đớn, ý thức nàng dần dần khôi phục.
Chẳng lẽ mình còn sống? Thanh Trúc quả thực không thể tin nổi, cũng không dám mở mắt ra. Hoa Nguyệt đâu? Hắn còn sống hay đã chết?
Một lát lâu sau nghe tiếng người run run nói: "Ngươi... Ngươi là..."
"Cảm ơn ngươi." Tiếng Hoa Nguyệt.
"Giả bộ!" Một giọng nói lạnh lùng nhưng có chút quen thuộc.
Hắn không chết? Thanh Trúc lập tức mở to mắt, không khỏi bị cảnh trước mắt làm cho kinh hãi đến ngây người - - tất cả sát thủ đều nằm trên mặt đất, cổ họng bị cắt, chỉ còn 1 người không chết đang nằm giãy dụa, hít thở khó khăn.
Một công tử áo lam đứng giữa đám thi thể, vẻ mặt bình thản chính là công tử mặt lạnh đã bị nàng ăn trộm túi tiền ở trà lâu!
"Có ngươi ở đây, dù thế nào ta cũng không chết được" Hoa Nguyệt hoàn hảo không chút thương tích từ dưới đất đứng lên dáng vẻ chẳng có chút nào sợ hãi!
Công tử mặt lạnh không thèm để ý hắn, quay sang hỏi tên sát thủ còn sống: "Ai phái các ngươi tới?"
"Nguyệt Hoa Sinh! Ngươi mới là Nguyệt Hoa Sinh!" Tên sát thủ hoảng sợ trừng hai mắt, một lát sau thì không động đậy nữa, gã đã bị hù chết tươi.
Thanh Trúc lặng lẽ trốn ra sau Hoa Nguyệt: "Các ngươi... Rốt cuộc ai mới là Nguyệt Hoa Sinh?"
Công tử mặt lạnh thản nhiên nói: "Giáo chủ Huyết Nguyệt giáo có thể là một người nhưng cũng có thể là hai người, chuyện này rất kỳ quái nhỉ."
Thanh Trúc kinh ngạc: "Các ngươi đều là Nguyệt Hoa Sinh?"
"Đương nhiên" Hoa Nguyệt ôm nàng vào trong lòng "Đây là bằng hữu của ta Diệp Sương Giang, nếu không có hắn báo tin, làm sao ta chạy đến đây cứu ngươi được chứ?"
Thanh Trúc giãy giụa nói: "Ai cho ngươi ôm!"
"Ngươi là nương tử của ta, vì sao ta không ôm được?"
"Ai là nương tử của ngươi!"
"Hôm nay mùng hai là ngày đại hỷ của chúng ta, sao ngươi quên rồi à?"
Thanh Trúc chấn động: "Ngươi... Ngươi là..."
"Ta là Hoa Sinh" Hoa Nguyệt nâng cằm của nàng lên "Nương tử ngốc, kể từ hôm nay ngàn vạn lần phải nhớ kỹ phu quân đấy."
Mắt mở to chớp chớp giống như hai quả nho đen xinh đẹp Thanh Trúc nhìn gương mặt đó hồi lâu nói: "Nhưng mẹ ta kể rằng người mà ta gả cho không tuấn tú."
Hoa Nguyệt mỉm cười: "Thật là trùng hợp, mẹ ta cũng nói như vậy, tìm nương tử không thể tìm mỹ nhân cho nên ta quyết định cưới ngươi."
"Thật nhàm chán." Diệp Sương Giang lạnh lùng nói "Ta đi trước, các ngươi cứ tiếp tục."
Hoa Nguyệt cười khổ: "Ta thành thân mà ngươi cũng không ở lại uống chén rượu mừng sao?"
Diệp Sương Giang không nói gì, tiện tay lấy bầu rượu trên bàn rót một chén uống cạn rồi quay người rời đi. Ngay sau đó, một đám hắc y nhân tiến vào nhanh chóng khiêng mấy thi thể đi.
Thanh Trúc ngạc nhiên: "Y vốn như vậy sao?"
Hoa Nguyệt nói: "Ta đã quen rồi."
Bỗng nhiên Thanh Trúc nheo mắt lại cười rộ lên: "Ta vẫn biết ngươi sẽ không giết người tùy tiện, bọn họ nói Nguyệt Hoa Sinh giết người, chính là y phải không?"
Hoa Nguyệt nói: "Có ta ở đây, hắn sẽ phải giết rất nhiều người."
"Đây là đâu?"
"Hoa gia."
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Suốt cả một ngày" Hoa Nguyệt ôm nàng đi ra ngoài, "Giờ lành đã đến, khách nhân đều chờ ở bên ngoài, chúng ta phải đi ra bái đường."
"Ngươi không tức giận chuyện ta đào hôn sao?"
"Tức giận chứ, cho nên đêm nay ta sẽ trừng phạt ngươi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét