Lương Lâm cầm chiếc kính gọng đen trong tay ngắm đi ngắm lại, nàng khẽ mím môi rồi đặt nó vào trong hộp, cất sâu trong ngăn kéo đóng lại.
Chiếc kính này nàng đã giữ ba năm. Nàng không bị cận nhưng nàng vẫn đeo vì gọng kính này cùng một kiểu với kính của hắn. Vừa tốt nghiệp xong, nàng xúc động vội vã đi kiếm khắp thành phố để tìm bằng được một chiếc kính giống với kính của hắn. Nàng cũng không biết vì sao mà trong lòng nhớ mãi không quên như thế.
Có thể chỉ vì hắn là mối tình đầu tiên của nàng. Cũng không đúng, tình cảm này nàng chôn giấu trong lòng nên gọi là thầm mến mới chính xác, lần đầu tiên thầm mến, hơn nữa cũng là tình cảm duy nhất cho đến lúc nàng 24 tuổi
Tận ba năm sau, ngày hôm qua nàng gặp lại hắn Chu Thụy Thần, nam nhân đã khiến cho nàng và người bạn gái thân thiết Tiếu Đình cùng yêu mến. Ngày đó, ai thổ lộ trước người đó thắng, Tiểu Đình tiết lộ tình cảm này trước cho nên nàng đành phải chôn giấu tình yêu của mình, vẫn âm thầm giấu đến bây giờ
Chu Thụy Thần đã đổi kính, còn nàng vẫn giữ chiếc kính giống y như của hắn.
Tình cảnh hai người gặp lại cũng không có gì đặc biệt. Hắn dường như cao hơn một chút nhưng vẫn là nước da trắng, phong thái lịch sự, giữa đám đông Lương Lâm chỉ nhìn một cái liền nhân ra ngay. Hắn không biết nàng đã từng yêu hắn. Nàng càng không biết hắn cũng có thể không nhớ nàng, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Hắn quay người, ánh mắt vừa vặn gặp mắt nàng, sau đó cười nhẹ, nụ cười vẫn ấm áp như ngày xưa.
"Thật là trùng hợp, đã lâu không gặp." Hắn nói.
Lương Lâm khẩn trương, ngón tay theo bản năng sờ sờ lên mũi kính. Đó cũng là động tác quen thuộc của hắn. Nàng hơi mất tự nhiên chỉ sợ hắn nhìn ra điều gì đó nên cố gắng giữ nét mặt thoải mái, tâm tình thả lỏng đáp: "Đúng vậy, thật là trùng hợp."
"Mấy năm nay có tốt không?"
"Cũng tốt."
"Đang đi dạo phố sao?"
"Không, đi phỏng vấn, thuận đường ngang qua đây."
"Ô, tốt không?"
"Cũng không biết."
Nói chuyện như vậy không có chút thú vị nào nên nàng cố gắng tìm cách trả lời: "Dù sao cũng phải chờ thôi"
"Ừ." Hắn vẫn nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu dịu dàng khiến trái tim nàng nhảy loạn lên. Có lẽ bệnh cận thị của hắn tạo nên ảo giác, nàng tự nhắc nhở chính mình.
Gặp lại cũng chẳng mang lại nhiều thân thiết, nàng chưa nói được mấy câu liền vội vã tạm biệt, hắn không hỏi nàng cách liên lạc lại, nàng cũng không hỏi hắn. Lúc nàng quay đi, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng nàng khó chịu thì được gì? Hai người cùng lắm cũng chỉ là hai kẻ đã từng quen biết, giữa biển người mênh mông vô tình gặp lại nhau, lần sau vô tình gặp lại cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Chiếc kính này nàng đã giữ ba năm. Nàng không bị cận nhưng nàng vẫn đeo vì gọng kính này cùng một kiểu với kính của hắn. Vừa tốt nghiệp xong, nàng xúc động vội vã đi kiếm khắp thành phố để tìm bằng được một chiếc kính giống với kính của hắn. Nàng cũng không biết vì sao mà trong lòng nhớ mãi không quên như thế.
Có thể chỉ vì hắn là mối tình đầu tiên của nàng. Cũng không đúng, tình cảm này nàng chôn giấu trong lòng nên gọi là thầm mến mới chính xác, lần đầu tiên thầm mến, hơn nữa cũng là tình cảm duy nhất cho đến lúc nàng 24 tuổi
Tận ba năm sau, ngày hôm qua nàng gặp lại hắn Chu Thụy Thần, nam nhân đã khiến cho nàng và người bạn gái thân thiết Tiếu Đình cùng yêu mến. Ngày đó, ai thổ lộ trước người đó thắng, Tiểu Đình tiết lộ tình cảm này trước cho nên nàng đành phải chôn giấu tình yêu của mình, vẫn âm thầm giấu đến bây giờ
Chu Thụy Thần đã đổi kính, còn nàng vẫn giữ chiếc kính giống y như của hắn.
Tình cảnh hai người gặp lại cũng không có gì đặc biệt. Hắn dường như cao hơn một chút nhưng vẫn là nước da trắng, phong thái lịch sự, giữa đám đông Lương Lâm chỉ nhìn một cái liền nhân ra ngay. Hắn không biết nàng đã từng yêu hắn. Nàng càng không biết hắn cũng có thể không nhớ nàng, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Hắn quay người, ánh mắt vừa vặn gặp mắt nàng, sau đó cười nhẹ, nụ cười vẫn ấm áp như ngày xưa.
"Thật là trùng hợp, đã lâu không gặp." Hắn nói.
Lương Lâm khẩn trương, ngón tay theo bản năng sờ sờ lên mũi kính. Đó cũng là động tác quen thuộc của hắn. Nàng hơi mất tự nhiên chỉ sợ hắn nhìn ra điều gì đó nên cố gắng giữ nét mặt thoải mái, tâm tình thả lỏng đáp: "Đúng vậy, thật là trùng hợp."
"Mấy năm nay có tốt không?"
"Cũng tốt."
"Đang đi dạo phố sao?"
"Không, đi phỏng vấn, thuận đường ngang qua đây."
"Ô, tốt không?"
"Cũng không biết."
Nói chuyện như vậy không có chút thú vị nào nên nàng cố gắng tìm cách trả lời: "Dù sao cũng phải chờ thôi"
"Ừ." Hắn vẫn nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu dịu dàng khiến trái tim nàng nhảy loạn lên. Có lẽ bệnh cận thị của hắn tạo nên ảo giác, nàng tự nhắc nhở chính mình.
Gặp lại cũng chẳng mang lại nhiều thân thiết, nàng chưa nói được mấy câu liền vội vã tạm biệt, hắn không hỏi nàng cách liên lạc lại, nàng cũng không hỏi hắn. Lúc nàng quay đi, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng nàng khó chịu thì được gì? Hai người cùng lắm cũng chỉ là hai kẻ đã từng quen biết, giữa biển người mênh mông vô tình gặp lại nhau, lần sau vô tình gặp lại cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét