Trong
một hoàn cảnh kỳ lạ như thế, chúng tôi trở thành bạn bè.
Khi
Khang Bách lần đầu tiên gọi điện cho tôi ở ký túc xá mới phát hiện, tối hôm đó hắn
quên hỏi tên tôi. Hắn nói trong điện thoại là muốn tìm. . . . . . muốn tìm một
nữ nhân có giọng thật lớn. Tìm hú hoạ như thế mà cũng có người đem điện thoại
giao cho tôi.
Tôi
nhận điện thoại cười nói ngươi đúng là biết cách tìm một người có tính cách đặc
thù.
Hắn
nói nghe ngươi người như vậy thì biết ngươi đã tốt hơn rồi; nếu không bận thì
mời ngươi ăn cơm.
Tôi
nói được ngươi đến cổng trường học chờ ta đi.
Tôi
để điện thoại xuống, bạn gái giúp ta nghe điện thoại cười hì hì hỏi hắn là ai?
Tôi
cũng cười chỉ chỉ Laptop của nàng, sau đó nhân lúc nàng còn chưa kịp hiểu gì đã
nhanh chóng rời đi.
Lần
này cũng ăn lẩu.
Tôi
hỏi Khang Bách sao ngươi thích ăn lẩu như vậy?
Khang
Bách nói ngươi không biết, bạn gái của ta trước kia không thích ăn lẩu mà ta thích
ăn nhưng vì chiều nàng nên ta cũng không ăn. Bây giờ nàng đi rồi nên ta muốn ăn
thử món lẩu này.
Tôi
cười.
Hắn
nói đúng là con nít, đừng chỉ cười như thế, mau nói tên cho ta chứ không lẽ để
ta gọi ngươi là Đại Thanh sao.
Ta
nói tên của ta còn không dễ nghe bằng Đại Thanh đâu, hay là ngươi cứ kêu ta là
Đại Thanh đi.
Khang
Bách sống chết không chịu, nhất định muốn biết tên của tôi.
Cuối
cùng không lay chuyển được hắn, tôi nói, được, ta có thể cho ngươi biết tên
nhưng cấm ngươi cười.
Hắn
nói không, ta sẽ không cười nhưng lúc nói vậy vẻ mặt hắn đã muốn phá lên cười.
Tôi
nói ngươi xem, ngươi còn nói ngươi không cười, chưa nghe mà đã muốn cười rồi
kìa.
Khang
Bách vội vàng nói, đây không phải là do ngươi cứ làm ra vẻ thần bí hay sao;
ngươi nói đi, ta cam đoan không cười.
Tôi
nói nếu ngươi cười liền phạt ngươi mời ta ăn hai mươi bữa lẩu.
Khang
Bách nói không thành vấn đề.
Vì
thế tôi hắng giọng một cái, hít một hơi dài nói, ngươi hãy nghe cho kỹ, tuy
rằng ngươi không mang họ Đỗ nhưng ta thật sự họ Đỗ có điều tên ta không phải
Bác mà là Sophie.
Đầu
tiên hắn ngẩn người, sau đó nuốt cái đống thức ăn trong miệng đến nghẹn cả cổ,
vừa ho khan, vừa cười sặc sụa: Thì ra ngươi không phải bài, ngươi là băng vệ
sinh!
Tôi
tức giận vỗ bàn kêu to: Khang Bách ngươi không phải nói ngươi sẽ không cười
sao, ngươi không nghĩa khí chút nào!
Khang
Bách vội nén cười nói, ngươi đừng tức giận, ta chỉ là cảm thấy thì ra không chỉ
tên ta kỳ cục.
Tôi
trừng mắt liếc hắn một cái, căm giận nói: ngươi đúng là tệ, làm xấu tên đẹp của
ta.
Khang
Bách vẫn vụng trộm cười. Tôi nói cười đi cười đi, hai mươi bữa lẩu, ta ăn chết
ngươi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét