Ta nhất thời hiểu ý của bà, bà muốn nói là ta ăn trộm y phục.
Nắm chặt nắm tay, ta gượng ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Bà nói bậy, y phục này là Khanh Hằng cho ta!"
"Khanh Hằng?" Phu nhân nhíu mày, xem ra bà chưa từng nghe nói qua tên Khanh Hằng này.
Nhưng ở một bên Thiên Phi mặt biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ lừa ai đây? Cố thiếu gia làm sao cho ngươi quần áo? Kể cả như vậy, hắn làm sao biết số đo của ngươi?" Nàng nói lý lẽ rõ ràng, lại quay sang phu nhân nói "Nương, nếu không phải là ta cùng với Thiên Lục bắt gặp, còn không biết việc này đâu! Thiên Lục cũng thật là, còn muốn thay nàng giấu giếm! Hừ, nhưng ta không nhịn được!"
"Tỷ." Thiên Lục kéo ống tay áo Thiên Phi, nhẹ giọng nói, "Ta thấy việc này coi như xong đi. Cũng không phải đại sự gì."
"Không phải đại sự? Trong nhà có trộm , còn không là đại sự?" Thiên Phi kêu sợ hãi , "Bây giờ là vài món xiêm y, không chừng ngày sau là cái gì nữa! Nương, cần phải giáo huấn nàng cho tốt mới được!" Nàng phản đối thanh âm bén nhọn như muốn phá vỡ màng nhĩ của ta
"Tỷ..."
"Vì sao phải bỏ qua!" Lần này lại là ta rống lên cắt ngang lời Thiên Lục nói. Rõ ràng không phải ta trộm, nếu như bỏ đi, không phải là chính ta thừa nhận mình là trộm sao? Tàn bạo trừng mắt nhìn Thiên Lục một cái, xem ra nàng cũng không phải kẻ tốt gì! Y phục là của nàng, nàng chẳng lẽ không biết sao?
"Làm càn!" Phu nhân giận giữ đập bàn một cái, đứng lên nói, "Ngươi còn không biết sai?"
"Ta không sai!" Cho dù bà nổi giận, ta cũng chỉ nói câu nói kia, không phải ta làm, vì sao ta phải thừa nhận?
Phu nhân tức giận đến mặt mũi trắng bệch, gật gật đầu nói: "Ngươi không sai? Tốt!"
"Ba ba." Bà vỗ hai tay, một nha đầu ở bên ngoài tiến vào, trong tay đang cầm một bao quần áo. Ta liếc một cái liền nhìn ra, chính là bao quần áo Cố Khanh Hằng đưa cho ta!
Cư nhiên, lục soát phòng của ta!
Phu nhân đi lên phía trước, thô lỗ xả cái bọc trong tay. Do dùng sức mạnh mà toàn bộ y phục xoạt xuống, rơi vãi đầy trên đất. Bà cười lạnh, nói: "Nếu ngươi không trộm, sao y phục Lục nhi lại không cánh mà bay? Nếu ngươi không trộm, sao y phục ở trong phòng ngươi?”
Không cánh mà bay? Đầu óc của ta ông một tiếng, Sao lại có thể trùng hợp như thế? Ta tất nhiên là không tin.
Lắc đầu kêu to: "Các ngươi... Các ngươi muốn hãm hại ta! Ta không trộm ta không trộm ta không trộm!"
"Ngươi!" Phu nhân bị ta làm tức giận đến tay cũng phát run, cắn răng nói, "Xem ra hôm nay không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết hối cải ! Người tới, đánh cho ta!"
"Nương!" Thiên Lục kinh hãi kêu một tiếng, kéo tay bà nói, "Không nên đánh nàng! Có lẽ... Có lẽ là Cúc Vận quên mất để quần áo của con ở đâu , cho nên mới không tìm được! Y phục của nàng, có lẽ là Cố thiếu gia đưa!"
"Nhị tiểu thư!" Cúc Vận hoảng hốt kêu lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt Thiên Lục, rốt cuộc không tình nguyện cúi đầu.
"Lục nhi!" Ánh mắt phu nhân lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thiên Phi giật tay Thiên Lục lại nhìn ta cười nói: "Thực là do Cố thiếu gia đưa sao? A, vậy bây giờ cũng không thể đến Cố phủ hỏi được? Dù sao cũng không thể tiện nghi cho ngươi! Đánh đi!"
"Ngươi!" Ta hiểu được, là Thiên Phi giở trò quỷ, nhất định là nàng!
Tiếng roi rơi vào không khí nghe lạnh buốt
"A..." Ta cắn môi, che chỗ nào, roi sẽ tìm chỗ đó đánh. Muốn đứng lên, roi kia sẽ thẳng tắp đánh vào chân của ta.
Thiên Phi thấy còn chưa đủ. Nàng cười đi đến trước, nhặt lên y phục trên mặt đất, vừa vò, vừa cười: "Chỉ có Trần sư phụ mới có thể làm ra y phục này! Chính là làm y phục cho Thiên Lục!" Nàng như còn muốn tả lại việc ta trộm y phục.
Sau đó, bỗng nhiên trong mắt nàng hiện lên một tia tức tối. Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, y phục trong tay nàng trong nháy mắt bị xé thành hai nửa. Nàng đắc ý cười to: "Ha hả, bị ngươi lấy y phục, ta cùng Thiên Lục cũng chẳng ngạc nhiên!"
Nói, lại cúi người đi nhặt một chiếc khác. Ta đời nào chịu, bổ nhào tới hét lớn: "Không được xé! Không cho ngươi xé!" Đó là Khanh Hằng đưa cho ta , đó là quần áo hắn đưa cho ta!
"Ba ——" roi lại đánh xuống, đau đớn từ đầu ngón tay tràn tới bàn tay. Đau đón tràn vào lòng, cuốn cả vào tận sâu linh hồn ta.
Ô
Lần đầu tiên, ta khóc ở trước mặt các nàng. Trơ mắt nhìn quần áo mà Cố Khanh Hằng đưa cho ta bị biến thành một đống hỗn độn trước mắt, từng mảnh rơi vãi, lòng ta như cũng bị xé nát. Nước mắt thành dòng rơi xuống.
Tiếng cười của Thiên Phi quanh quẩn ở bên tai ta, thật lâu không tiêu tan.
Vì sao nàng đã có tất cả, còn muốn cướp chút quần áo của ta? Vì sao nàng cái gì cũng không muốn để lại cho ta? Vì sao...
Quyền lực, thân phận...
Tay ta càng nắm chặt mang theo sự căm hận khôn nguôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét