Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Tình yêu gào thét - Hồng Cửu (Hoàn thành) Chương 4


Lên năm thứ 4 bài học đã giảm nhiều, tôi mỗi ngày rảnh rỗi nên nhờ Khang Bách giúp tìm việc làm. Một điều may mắn là cái tên Khang Bách cùng với công việc của hắn lại vô cùng phù hợp, hắn chính là kỹ sư phần mềm máy tính. Hắn nhờ quan hệ xin cho ta làm nhân viên trong công ty.

Công việc hàng ngày của tôi là tiếp đãi khách nhân, hỏi thăm xem họ có ý kiến gì với phần mềm công ty đang sử dụng, sau đó làm báo cáo trình cho bộ phận phát triển. Thấy tôi làm việc khá thuận buồm xuôi gió, Khang Bách nói, hay là sau khi tốt nghiệp ngươi đến đây làm việc đi, ta tăng them tiền lương cho ngươi.

Tôi liền cười ha ha nói tốt, ngươi không biết bây giờ tìm việc khó cỡ nào sao, nếu bạn học biết ta có cơ hội tốt như vậy, chắc ghen tị chết mất.

Khang Bách nói, vậy chịu rồi, ai bảo tiếng họ không lớn, tên cũng không hay.

Tôi không nhớ rõ lúc ấy tôi cầm vật gì trong tay, chỉ nhớ tôi cáu tiết ném mạnh nó về phía Khang Bách, chắc là ném mạnh nên còn nghe rõ cả tiếng “vèo”. Một giây sau, chỉ thấy Khang Bách kêu "ái" một tiếng rồi tay che cái trán ngồi bệt xuống đất.

Tôi nhìn thấy máu chảy ra từ ngón tay của hắn. Tôi kinh hoảng vội vã ngồi xuống bên hắn nói, Khang Bách ngươi không sao chứ có đau lắm không, ta không phải cố ý!

Tôi nghe giọng mình như sắp khóc.

Khang Bách ngẩng đầu nhìn tôi, nhe răng trợn mắt nói, tiểu nha đầu ngoan độc, suýt nữa thì ta mù rồi, may là bây giờ vẫn thấy ánh sáng.

Tôi vẫn nghẹn ngào hỏi: ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?

Khang Bách dùng một bàn tay ôm trán, tay kia chạm vào mặt ta, cười nói: "Sao nữ Kim cương vô địch, đánh người xong lại khóc vậy?"

Tôi mới phát hiện tôi đã khóc. Ta đành lau mặt qua loa, nói: "Tốt quá ngươi không có việc gì, làm ta sợ muốn chết."

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, ta không sao, khóc vì lo cho ta à?"

Giọng hắn rất ôn nhu dịu dàng, giống như một khu vườn êm ả khiến tôi muốn nằm xuống mà ngủ. Tôi muốn đứng lên nhưng cả người yếu ớt như không có sức lực, cả kinh đẩy hắn ra nói: "Đi chết đi, ai lo lắng ngươi!" sau đó chạy trối chết.

Đòi mạng rồi, tôi còn chưa tốt nghiệp, tuy đã từng kinh qua luyến ái, nhưng làm sao nói chuyện yêu đương với một nam nhân vừa ôn nhu vừa thành đạt thế kia?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét