Hắc điếm
Đúng như lời đồn, Giang Nam là một đô thị phồn hoa, nhà cao cửa rộng, vô số quán rượu phòng trà ca múa suốt ngày đêm thật vô cùng náo nhiệt. Vùng này khí hậu nóng ẩm, mưa rơi tí tách mấy ngày đêm cũng chưa thấy trời quang mây tạnh. Nước trên núi chảy xuống cùng với mưa trùm lên cảnh vật, mỗi vẻ một kiểu kết hợp lại càng thêm mông lung tuyệt đẹp.
Trong trà lâu, Thanh Trúc ngồi ở trên ghế buồn rầu, nàng vội vội vàng vàng trốn đi, bây giờ tiền bạc trang sức đều xài gần hết, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chết đói mất.
Bàn bên cạnh hai khách nhân đang sôi nổi trò chuyện.
"Lão ca, gần đây có tin gì mới không?"
"Đại sự thì không nhưng có một chuyện không lớn cũng không nhỏ, ngươi có nghe nói tân nương của Hoa gia giữa đường chạy trốn hay không?"
"Hoa gia nào?"
"Ngoại trừ nhà ở Đông Thành kia, còn có nhà ai họ Hoa."
"Phải rồi, Hoa gia kia vốn cũng là danh môn, bây giờ mặc dù không thể so với lúc trước nhưng dù sao tổ tiên cũng toàn bậc công thần, được triều đình ân điển nên không ai dám trêu chọc, vì sao tân nương tử phải chạy trốn?"
"Nghe nói Hoa công tử kia thân mang bệnh tật không thể chữa trị, người ta cô nương sao lại chịu gả cho hắn?"
"Thiệt hay giả vậy?"
"Ngươi xem hắn chưa bao giờ xuất hiện, không phải do cơ thể yếu ớt bệnh tật thì vì sao chứ."
...
Lời đồn thật đáng sợ, giận nhất là mấy kẻ dám tung tin vịt! Thanh Trúc biết mình chạy trốn chẳng phải vì ghét bỏ gì Hoa công tử, trong lòng âm thầm hối hận, lần này chỉ lo đào hôn không ngờ ảnh hưởng đến danh dự Hoa gia.
Nhưng bây giờ phải làm sao?
Đúng vào lúc này, một người vội vã chạy vào cửa kêu lên: "Chuyện lớn, chuyện lớn rồi, hôm trước Huyết Nguyệt giáo đã lấy mất Lăng Tiêu kiếm của Kim Đạo Nhân Bộ Vân cung!"
Mọi người chấn động vội chạy tới vây lấy gã.
"Thật không?"
"Tin tức đã truyền ra lâu rồi, ai còn lừa các ngươi nữa!"
...
Nhất định là Hoa Nguyệt! Thanh Trúc nhớ tới việc này liền tức giận vô cùng, nàng bĩu môi dùng ánh mắt quan sát mọi nơi.
Gần cửa sổ có một công tử áo lam đang ngồi, dáng vẻ nổi bật giữa các thực khách. Lông mày nhíu lại, mũi cao thẳng biểu lộ nét kiên nghị. Có điều vẻ đẹp như thế lại mang theo vẻ cô độc, nếu so với sự hào hoa của Hoa Nguyệt thì có phong thái khác hoàn toàn.
Y ưu nhã uống rượu vẻ mặt lãnh đạm, dường như đối với mọi chuyện khác đều không có hứng thú.
Đai lưng khảm ngọc, chất vải cực tốt, nhất định là kẻ nhiều tiền rồi?
Thanh Trúc hạ quyết tâm, vừa uống trà vừa chờ, cuối cùng đợi đến khi vị công tử mặt lạnh kia đứng dậy tính tiền, nàng chạy nhanh tới trước một bước trả tiền rồi cố ý đụng y một cái, trong tay rất nhanh có túi tiền của y.
Không may, túi tiền vừa tới tay thì đồng thời tay cũng bị người ta bắt được.
Tiểu tặc? Công tử mặt lạnh hừ nhẹ, trên tay dùng sức.
Hoa Nguyệt ngoài miệng thì uy hiếp nhưng thực tế rất ít bắt nạt nàng, người này chẳng có chút nào sự đáng yêu của Hoa Nguyệt! Thanh Trúc bị đau, lại sợ mất mặt, đành phải hạ giọng cầu xin tha thứ: "Đại hiệp tha mạng, ta không phải trộm, ta chỉ mượn thôi."
Mượn? Công tử mặt lạnh nhận tờ giấy.
"Ta mượn tạm chút ngân lượng để dùng, sau này ngươi cầm tờ giấy này tới Thanh Phong môn, ta sẽ trả lại đầy đủ."
Công tử mặt lạnh xem xong hơi nhăn mày: "Tam tiểu thư đào hôn?"
Thanh Trúc vội la lên: "Ngươi đừng nói lớn!"
"Ngươi sợ hắn có bệnh?" Trong mắt công tử mặt lạnh hiện lên vẻ trào phúng, không hề để ý tới nàng bước đi rất nhanh. Thanh Trúc phản ứng kịp, tức giận đến đỏ lên mặt, hướng về phía bóng lưng của y lớn tiếng nói: "Ta không sợ chuyện đó!"
Công tử mặt lạnh dừng bước quay trở lại.
"Ai thèm tiền của ngươi!" Thanh Trúc vứt túi tiền của y xuống đất rồi quay người bỏ đi.
Lần này, Thanh Trúc đi suốt một ngày, tận đến khi trời tối mới dừng lại, trong lòng bắt đầu hối hận. Trên người nàng không còn tiền muốn ở trọ cũng không thể, thật sự hối hận nghĩ lúc ấy không nên tức giận với y. . .
. . .
Bóng đêm bao phủ khắp thành nhỏ, các cửa hàng lần lượt đóng cửa, trên đường lạnh lẽo vô cùng.
Thanh Trúc khoanh tay cúi đầu chậm rãi đi về phía trước.
Trong hẻm nhỏ lóe lên ánh đèn, có tiếng trẻ con lại không đóng cửa, bà chủ tiệm đứng ngoài cửa thấy Thanh Trúc, hai mắt nhất thời sáng lên chạy tới tiếp đón: "Cô nương, trời đã khuya thế này, sao còn một mình bên ngoài?"
Thanh Trúc chần chờ không biết trả lời sao.
Lão bản nương dò hỏi: "Chẳng lẽ cô nương có việc khó xử?"
Thanh Trúc hạ giọng hỏi: "Tiệm của bà có cho chịu không?"
"Thì ra là vậy " Bà chủ tiệm cười rộ lên, "Đi ra khỏi nhà ai lại không có chỗ khó xử chứ, một cô nương đi lang thang một mình trong đêm khuya thật đáng thương, mau vào đi."
Vị đại nương này tâm địa thật tốt! Thanh Trúc cảm động, luôn miệng cảm ơn.
Bà chủ tiệm nhiệt tình vô cùng, không chỉ an bài cho nàng căn phòng sạch sẽ nhất, chiếc giường thoải mái nhất mà còn làm cho nàng một bàn đồ ăn nóng hổi thơm ngào ngạt.
Thanh Trúc ăn no nê cho đến khi nằm dài trên giường mới đột nhiên nhớ tới những lời phụ thân đã từng nói.
Giang hồ hiểm ác, có rất nhiều kẻ chuyên mở hắc điếm, ngoài mặt bọn họ nhiệt tình vô cùng, đợi sau khi đã lừa được ngươi vào nhà, cho ngươi ăn no mới giết ngươi làm bánh bao nhân thịt...
Trên đời này có người tốt như vậy sao, cho mình ăn cơm ở trọ miễn phí?
Thanh Trúc cuối cùng cảnh tỉnh lại muốn đứng dậy nhưng lúc này nàng khiếp sợ phát hiện, toàn thân mềm nhũn không có một chút khí lực nào, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.
Không tốt, đúng là hắc điếm rồi, đồ ăn vừa rồi chắc chắn có hạ thuốc mê!
Biết không ai tới cứu mình, Thanh Trúc vừa hối hận vừa sợ hãi cố gắng bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Nàng vận hết nội lực, liều mạng muốn ép thuốc mê trong người ra nhưng công lực không thâm hậu, càng cố gắng thì ngược lại ý thức càng ngày càng mơ hồ.
"Người đâu?" Tiếng một nam nhân.
"Ở bên trong, là một tiểu cô nương, giá thì..." Tiếng bà chủ tiệm cười.
Nghe nói rất nhiều nữ nhân bị lừa đều bị bán đi thanh lâu, Thanh Trúc sợ hãi cuối cùng cũng mất đi tri giác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét