Phu nhân ư nhẹ một tiếng rồi không nói với ta nữa. Bà nhìn sang người bên cạnh nói: "Đến lấy số đo của nó đi."
"Vâng" Người bên cạnh gật đầu.
Lúc này ta mới nhìn rõ y.
Ta nhận ra y là Trần sư phụ, người chuyên môn may y phục cho các quý phủ. Y rất khéo tay, có thể may được rất nhiều xiêm y đẹp. Ta hâm mộ mong có một ngày cũng có thể mặc xiêm y do y may. Nhưng ta biết rõ, đây tuyệt đối không phải xiêm y may cho ta. Ba ngày sau là sinh nhật Thiên Lục, xiêm y này chắc chắn là làm cho nàng, gọi ta tới để làm bản mẫu mà thôi. Bởi vì mỗi ngày nàng và Thiên Phi đều phải chăm học cầm kỳ thư họa, không có nhiều thời gian đến đo y phục như vậy.
Từ sau khi thần toán đến, cha có yêu cầu ngày càng cao đối với các nàng, vô luận cái gì cũng đều mời sư phụ tốt nhất trong thành đến dạy. Còn ta bắt đầu cảm thấy hối hận. Cho tới bây giờ ta không được coi trọng nên cam chịu, không ai dạy ta cái gì, ta cũng không muốn học.
Thậm chí ta không biết một chữ. Ta chính là một dã nha đầu.
Về sau nghĩ lại, khi đó cũng không thể trách cha. Ta là người như vậy, sao có thể mang mệnh hoàng hậu được? Thế nhưng ta vẫn không cam lòng. Thần toán kia chỉ nói phượng thân ở Tang gia. Ta cũng là con gái Tang gia, chưa đến kết cục sao biết được.
Ta một câu cũng không nói, ngoan ngoãn để vị kia đo tới đo lui trên người. Phu nhân tiếp tục cúi đầu uống trà, trước mặt người khác, ta vẫn rất ngoan bởi vì chọc họa sẽ phải chịu đòn. Ta rất nhớ.
Nha hoàn mang vải vóc đưa tới cho sư phụ, cũng không ai để ý tới ta nữa
Mười hai năm, lần đầu tiên ta đến gần gian phòng kia. Đó là chỗ học tập của các tỷ tỷ.
Ta rón rén đi vào viện, trong phòng vọng tới tiếng cười đùa. Ta nhẹ tiến vào gần thì nghe thấy tiếng của một nam nhân vọng tới: "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Câu này ý nghĩa gì, ta cũng không rõ. Đang nghĩ ngợi chờ nghe người nọ giải thích, đột nhiên một tiếng kêu kinh hãi: "Này, Tang Tử, ngươi ở đây làm cái gì?"
Ta kinh ngạc ngước mắt, thấy Thiên Phi trừng mắt nhìn ta.
Cho tới bây giờ nàng đều gọi ta bằng tên. Nhưng chẳng biết có là may mắn hay không, nàng cũng chưa quên ta cũng mang họ Tang.
Thiên Lục cùng nam nhân kia cũng nhìn qua. Ta thấy nam nhân kia có một chòm râu ngắn, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy là một người nho nhã.
Chỉ nghe y hỏi: "Nàng là nha hoàn quý phủ sao?"
Nghe được hai chữ "Nha hoàn", Thiên Phi khẽ che miệng cười rộ lên, tùy tiện nói: "Tiên sinh nói cái gì thì là cái đó!" Lời của nàng đầy vẻ châm chọc.
Ta và các nàng, đừng nói vẻ ngoài, riêng cái tên đã kém nhiều như vậy, trách không được sẽ bị người khác tưởng lầm là nha hoàn. Thiên Phi, Thiên Lục đều là tên dễ nghe. Chỉ có ta gọi là Tang Tử! Nghe lão quản gia nói, cha không muốn đặt tên cho ta , tên ta là do mẹ ta đặt.
Ta nắm chặt tay lại, ta không phục nhưng ta không thể tranh cãi với nàng. Lúc còn rất nhỏ, ta đã hiểu được phải như thế nào ẩn nhẫn. Ta chỉ cúi thấp đầu không nói một lời.
Thiên Phi nhất quyết không tha nói: "Còn đứng đó làm cái gì? Không nhìn thấy ngươi quấy rầy chúng ta nghe tiên sinh giảng bài? Còn không đi!"
"Ngươi mau trở về đi thôi." Thiên Lục khẽ nói.
Ta khẽ cắn môi rốt cuộc xoay người chạy đi.
Nghĩ tới nghĩ lui ta đến thư phòng tìm vài cuốn sách, nhưng, một chữ đều không biết.
Ta thở dài, xem ra không có người dạy cơ bản ta học không được. Ta chưa từng có khát vọng được học như thế, bởi vì ta không bao giờ muốn bị người xem thường nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét