Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 34 : Hạ Hầu Tử Khâm


Ẩn nấp nhưng ta hiếu kỳ.

Lặng lẽ nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy một cung tỳ đi tới, bộ dáng sợ hãi. Khẽ cười nhìn nàng, có can đảm làm chuyện này thì còn biết sợ sao? Một bụi cây lớn che khuất nam nhân nên ta chỉ nghe thấy giọng hắn.

"Buông ta ra!" Cung tỳ khẽ kêu.

Hắn không buông, một lát hỏi: "Ngươi là ai?" ngữ khí lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận.

Cung tỳ kia sắc mặt ngày càng khó coi, run rẩy đáp: "Như... Như Mộng."

"Như Mộng là ai?" Hắn hỏi lại

Ta cười thầm ngạc nhiên, chuyện gì đây?

Cung tỳ kia cũng ngơ ngác. Nàng không trả lời mà hỏi lại: "Vậy ngươi là ai?"

Hắn cười một tiếng, rốt cuộc buông tay nàng ra: "Hạ Hầu Tử Khâm"

Nếu như ta không nghe lầm, hắn nói—— Hạ Hầu Tử Khâm.

Bỗng nhiên kinh hãi, đây chính là...

Cung tỳ kia cũng khiếp sợ không nguôi, vội quỳ xuống, đầu chạm đất: "Nô tỳ không biết là hoàng thượng, nô tỳ đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng thượng thứ tội!". Như Mộng dập đầu liên tục, ngôn ngữ lộn xộn

Ta run lên. Hạ Hầu Tử Khâm tức giận? Hắn tức giận thì thế nào?

Chỉ tiếc, ta không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lại không dám tùy tiện đi ra.

"Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.

Như Mộng hai vai run rẩy, chần chừ, cuối cùng chậm rãi ngẩng mặt lên.

Hạ Hầu Tử Khâm bước tới. Ta mơ hồ có thể thấy long bào màu vàng sáng trên người hắn. Trong ánh đèn mông lung rọi xuống, có vẻ uy nghiêm đặc biệt. Mái tóc cột cao lay động trong gió lạnh. Tóc mai rủ xuống lòa xòa cạnh má nhưng ánh mắt hắn ẩn hiện sắc bén.

Hắn im lặng, Như Mộng không dám động, ta cũng không dám.

Thậm chí, không tự chủ được nén hô hấp lại.

Ta không đoán được hắn sẽ làm gì.

Cứ như vậy, hắn nhìn nàng một lúc lâu bỗng nhiên đảo người, tay nắm cằm nàng lạnh lùng nói: "Chắc ngươi mất không ít công sức để biết được trẫm sẽ đến chỗ này?"

Ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn nghiêng người, thế nhưng khi nghe được lời hắn nói, không thể tránh khỏi rùng mình một cái. Lời hắn là ý gì? Chẳng lẽ cung tỳ này muốn...

Che miệng lại, câu dẫn hoàng đế, tội danh này chắc chắn nặng hơn tư thông với thị vệ.

Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: "Ưm, để ta đoán xem ngươi là cung tỳ của cung nào."

Xem ra, hắn thực cho rằng nàng cố ý tới đây

"Cảnh Thái cung, Ngọc Thanh cung, hay là..."

"Hoàng thượng." Như Mộng cố lấy dũng khí mở miệng, "Nô tỳ không phải..."

"Chủ tử của ngươi đâu?" Hắn cũng không để ý lời nàng, quay đầu lại nhìn khiến ta sợ đến mức rụt ngay đầu lại. Chỉ nghe giọng hắn truyền tới "Ngươi không sợ nếu chủ tử của ngươi biết sẽ không buông tha ngươi sao?"

"A, trẫm hiểu rồi, ngươi muốn hóa thành phượng hoàng."

Giọng hắn đầy vẻ trào phúng, ta nhịn không được lại nhìn ra. Như Mộng nhíu mày nhăn mặt, chắc nàng đau do tay hắn siết quá mạnh nhưng cũng không dám kêu một tiếng.

"Trẫm đang nghĩ, nếu đem ngươi giao cho chủ tử của ngươi, thì kết quả sẽ thảm thế nào?". Thấy ánh mắt Như Mộng hiện lên vẻ hoảng sợ không giấu giếm, Hạ Hầu Tử Khâm lại nói, "Nhưng trẫm, cũng không tính làm thế."

Ánh đèn soi vào gương mặt tái nhợt của Như Mộng, nàng cắn môi, vẻ như hạ quyết tâm thật lớn, nói: "Hoàng thượng nghĩ sai rồi, nô tỳ cũng không biết hoàng thượng ở đây." Nàng nói, nàng vô ý tới.

Ta không biết nên tin hay không, dù sao, ta cũng như thế, vô ý đến đây.

"Trẫm không tin."

Hắn hời hợt nói nhưng giọng đầy kiên quyết

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 33 : Bị ta bắt gặp


Đêm khuya, ta nằm trên giường trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Trời chớm đông, tuy đã có mưa nhưng không khí vẫn khô nóng vô cùng.

Trong phòng có tiếng thì thầm, chắc các nàng cũng không ngủ được như ta.

Ta thường vô tình chạm vào túi gấm của Tô Mộ Hàn. Cảm nhận được nó tồn tại, lòng ta cũng thấy an tâm. Hắn nói khi nào ổn thỏa có thể mở ra. Ta hiểu ý của hắn, bây giờ chưa đến lúc.

Cũng vô tình chạm tới một vật cứng rắn, đó là cây lược gỗ Cố Khanh Hằng tặng. Trong lòng cảm thấy bi thương. Đối với hắn, ta áy náy, nợ hắn kiếp này không thể trả.

Khẽ than một tiếng, chỉ hy vọng hắn có thể quên ta, sau đó tìm được một nữ nhân thương hắn và tốt hơn ta gấp bội.

Lòng đầy lo nghĩ, ta đứng dậy rón rén ra ngoài.

Mới vừa bước ra cửa liền nghe thấy tiếng hỏi: "Đi đâu?", giọng lạnh lùng không một chút cảm xúc

Ta kinh hãi, nhìn kỹ lại thấy là một thái giám, chắc là canh đêm, đành phải nói: "Ta cần đi nhà cầu."

Trên mặt thái giám lộ ra vẻ xấu hổ, hắng giọng nói: "Vậy nhanh đi."

Ta gật gật đầu, đi vài bước lại nghĩ tới: "Công công, xin hỏi đường nào?". Ta không phải muốn đi nhà cầu, nhưng đã nói dối thì phải nói dối đến cùng.

Thái giám tỏ vẻ không kiên nhẫn chỉ vào phía trước nói: "Đi thẳng, quẹo phải."

Ta cám ơn, rồi nhanh chóng rời đi. Đến khi quay đầu nhìn không còn thấy hình ảnh của thái giám mới dừng lại, quay người bước ra ngoài.

Lúc tiến cung vì sợ bị người khác nhận ra, ta vẫn luôn cúi đầu chưa hề nhìn qua khung cảnh xung quanh của chốn thâm cung đáng sợ này. Lúc này, mặc dù được đèn trong cung chiếu sáng nhưng trong đêm tối cũng chỉ thấy mơ hồ ẩn hiện.

Chỉ biết, đây là một nơi cực kỳ rộng lớn.

Đi trên đường, thỉnh thoảng gặp phải ngự lâm quân soi đuốc kiểm tra ta chỉ yên lặng đứng nép sang một bên. Trên người ta mặc y phục nô tì nên cũng không ai quá chú ý đến.

Không mục tiêu, ta chỉ đi lung tung, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh

Lúc định thần lại thì không biết mình đã đi đến nơi nào. Ta hơi hoảng hốt muốn quay trở lại theo đường cũ.

Có điều khi muốn quay lại mới ngẩn người. Vừa rồi cứ đi, nghĩ nếu bị trách tội sẽ lấy lý do lạc đường giải thích nhưng không ngờ, lần này lạc đường thật. Bây giờ, tìm làm sao ra đường cũ trở về?

Ta lắc lắc đầu, nhưng lại cười rộ lên. Có lẽ trong thâm tâm ta, cũng không muốn trở về nơi đó.

Đi tiếp một đoạn đường, ta có cảm giác mình đang đi ngược hướng nhưng cũng vẫn tiến tới, thậm chí trong lòng có chút hưng phấn bởi vì ta biết chỉ có lúc này ta mới có thể tranh thủ tìm hiểu.

Người khác vào đây đều nghiêm cẩn tuân theo quy định, còn ta, lại chỉ muốn phá vỡ nó.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vội vã truyền đến.

"Ngươi đã đến rồi."

Một giọng nam nhân cất lên đầy vui mừng.

Ta giật mình, phản ứng đầu tiên là nghĩ thị vệ cùng cung tỳ trong cung có quan hệ, không ngờ bị ta gặp được. Cung tỳ cùng thị vệ quan hệ là tử tội. Nghĩ đến đó trong lòng hoảng hốt, vội chuyển mình tới sau cột trống núp vào.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 32 : Điều kiện đủ


Lúc chúng ta thay y phục xong vẫn thấy Phương Hàm yên lặng đứng ở trong viện. Thái giám bên người nàng cười, ghé vào tai nàng nói gì đó, mà nàng cũng chỉ cười lạnh lùng không nói gì.

Bọn nha đầu đứng thành một hàng theo quy củ, Phương Hàm hài lòng nhìn qua một lần, mới hắng giọng nói: "Đó là y phục của các ngươi sau này, y phục ngoài cung không cần dùng đến nữa. Nếu y phục không vừa, phủ nội vụ sẽ đổi."

Ta hơi hiếu kỳ, nàng sẽ dạy chúng ta cái gì. Nếu nói là lễ nghi hoàng thất thì quá phô trương rồi. Đó là việc của các tiểu chủ, còn chúng ta cùng lắm chỉ là nha đầu mà thôi.

Phương Hàm sau khi nói xong cũng không nói thêm gì, chỉ dặn nếu có việc cũng không được đi lung tung rồi quay người rời đi.

Phương Hàm vừa đi, nét mặt thái giám kia cũng trở nên lạnh lẽo: "Mọi người đều nghe Phương Hàm cô cô dặn gì rồi. Giờ hãy trở về phòng." Hắn hừ nhẹ một tiếng, chuyển động thân người đuổi theo hướng Phương Hàm đi.

Bọn hắn vừa đi, tiếng ồn trong viện sôi lên. Bọn nha đầu líu ríu thảo luận: "Cô cô thật lợi hại"

"Đó là nữ quan hàm ngũ phẩm trở lên, ngay cả những tiểu chủ mới vào cũng phải kiêng nể đôi chút"

"A, thật chứ?"
...
Các nàng nói liên tiếp, tựa hồ càng ngày càng hưng phấn.

Cúc Vận không tranh luận cùng mà đi về phía ta, khẽ gọi : "Tam tiểu thư."

Ta nhìn nàng, cười nói: "Gọi Tang Tử."

Nàng ngẩn người, ta lại nói: "Tang Phủ có Tam tiểu thư sao? Ta chẳng qua chỉ là một ngoại nhân mang họ Tang. Ngươi tưởng lúc ở Tang phủ, ta không biết trong đầu các ngươi nghĩ gì sao"

Nàng bị ta chặn lời một câu cũng nói không ra. Ta hít một hơi, tiếp tục: "Mà thôi, quên đi."

Quên quá khứ Tang Tử, quên ký ức Tang Tử đã từng bị bọn họ lãng quên, khi dễ.

Ta bước đi, trở về phòng nghỉ. Cúc Vận bỗng chạy tới hỏi: "Nhưng .. sao ngươi... sao ngươi có thể tiến cung?"

Làm sao tiến cung? Ta cười khẽ: "Có người không muốn tiến cung, mà ta muốn. Vậy là đủ."

Cúc Vận cười: "Ngươi không quên lời tiên đoán kia."

Nàng không nói cụ thể nhưng ta hiểu. Chỉ là nói như vậy, cũng có phần đúng. Ta không cam lòng, vì sao các nàng là phượng thân, mà ta chỉ có thể làm thiếp!

Mỗi khi nhớ tới chuyện đó bao nhiêu uất ức tức giận sẽ dồn tới.

Cúc Vận không nhìn thấy thái độ khác lạ của ta nói tiếp: "Nếu các tiểu thư biết, nhất là đại tiểu thư, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Vấn đề này, sao ta lại không nghĩ đến chứ? Nhưng cùng lắm chỉ là làm khó dễ. Mười lăm năm đã như thế, bây giờ ta sợ sao? Huống chi, bây giờ đang ở trong cung, không phải ở Tang phủ, rất nhiều chuyện Thiên Phi có muốn cũng không thể làm gì.

Ta hừ một tiếng, không thèm nói chuyện nữa tiến về phòng nghỉ

"Kỳ thực làm tiểu thiếp của Cố thiếu gia cũng tốt, có vài người... muốn còn không được, mà ngươi lại ..."

Ta không nghe thấy câu nói kế tiếp của Cúc Vận nhưng ta hiểu được ý của nàng
Ta cũng đã tiến cung rồi, rất nhiều chuyện đã không thể quay đầu lại, càng không thể hối hận

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 31 : Ngã dưới chân nàng


"Ngẩng đầu lên". Giọng Phương Hàm rõ ràng, ta thấy nàng nhẹ nhàng vẫy chiếc khăn trên tay, động tác vô cùng uyển chuyển.

Bọn nha đầu nghe lời đều ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân Phương Hàm này.

Nếu như nói Tô Mộ Hàn dạy ta biết cuộc sống chốn hậu cung thì Phương Hàm chính là người dạy ta cách sinh tồn ở đây.

Nhớ lúc nàng mặc y phục màu xanh, tóc giản dị búi trên đầu, không có một vật trang sức nào, chỉ có bên tai lộ ra nửa chiếc khuyên màu xanh ngọc, nhìn thoáng qua cũng biết là ngọc tốt.

Ta lặng yên ngắm dung mạo của nàng, thanh lịch nhẹ nhàng rất giống với tưởng tượng của ta. Nàng còn trẻ, thần sắc đạm mạc, nhìn tổng thể mang lại cho người khác cảm giác đặc biệt

Riêng có một vết sẹo dài nổi bật trên má trái, kéo dài từ tai đến cổ.

Nhìn đến đó, ta không khỏi sợ hãi, cuống quít đưa mắt nhìn chỗ khác.

Quả nhiên, rất nhiều người cũng chú ý đến, đây đó phát ra thanh âm luyến tiếc khe khẽ

Phương Hàm tựa hồ cũng chẳng để ý, liếc mắt nhìn các nha đầu, nói: "Các ngươi đều là nha đầu do các vị tiểu chủ mang đến từ nhà mẹ đẻ, quy củ trong cung này sợ là chưa rõ. Hôm nay hoàng thượng phân phó ta đến để dạy các ngươi cách giữ nghiêm cung quy. Từ nay các ngươi cứ gọi ta là cô cô "

"Vâng, cô cô." Bọn nha đầu đồng thanh trả lời.

Phương Hàm lại nói: "Mấy ngày nay, sẽ có ma ma khác giáo dục lễ nghi cho các vị tiểu chủ, vì thế các ngươi không cần đến hầu hạ."

Cúc Vận nhẹ "A" một tiếng. Ta nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể là do nàng chưa kịp báo cho các tỷ tỷ chuyện của ta.

Hừ, kỳ thực nàng không cần để ý bởi vì căn bản ta không quan tâm.

Lúc này, một thái giám tiến tới, chỉ huy người phía sau đang cầm đồ gì đó trong tay, giọng the thé: "Đây là y phục do phủ nội vụ đưa tới, các ngươi đều trở về phòng thay đổi, sau một nén nhang lại tập hợp ở đây, nhanh lên!"

"Dạ." Nghe giọng thái giám không thân thiện, bọn nha đầu đều vội đi lên lấy y phục.
Ta vừa bước lên trước một bước, không biết bị ai đụng mạnh vào vai, ta kêu một tiếng, lảo đảo té ngã ngay dưới chân Phương Hàm. Phương Hàm như thể kinh hãi, lui về sau nửa bước, cúi đầu nhìn ta chằm chặp.

Ta thầm kêu không tốt, vội bò dậy quỳ xuống, cúi đầu: "Cô cô thứ tội."

Phương Hàm chưa mở miệng thì đã có thái giám tiến lên, vẫy phất trần trên tay, thanh âm lạnh lẽo: "Không có mắt sao?", nói rồi muốn đánh xuống.

Ta sợ đến nhắm mắt lại, nhưng phất trần trên tay thái giám cũng không rơi xuống, chỉ nghe tiếng Phương Hàm truyền tới: "Bây giờ xúc động một chút cũng không sao, nhưng sau này không được như vậy nữa."

Nói vậy là không truy cứu ta nữa.

Ta vội vàng gật đầu ‘Vâng’. Phương Hàm lại nói: "Đi đổi y phục đi"

Ta ngồi dậy lấy y phục, xoay người đi đến phòng nghỉ. Cúc Vận hồ nghi nhìn ta, ta biết, nàng nhất định không hiểu. Cho dù không được ưu ái, ta cũng là chủ nhân ở Tang gia, thân phận so với nha đầu chắc hẳn lớn hơn

Ta cười trong bụng, nàng làm sao hiểu nổi chuyện của ta?

Đóng cửa phòng, ta cùng bọn nha đầu nhanh chóng tay y phục. Ta để quần áo trên giường, bắt đầu cởi áo.

Một nha đầu nhìn ta, rồi quay sang người bên cạnh: "Thì ra người trong cung cũng không đáng sợ như vẫn thường nghe nói. Ta thấy Phương Hàm cô cô kia cũng không nghiêm khắc lắm đâu!"

"Ưm. Nhưng chúng ta đều là hạ nhân, không nên đắc tội người khác thì hơn"

Ta tiếp tục thay quần áo, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Các nàng nhất định là thấy tình cảnh vừa rồi nên cho rằng như thế, nhưng lòng người trong cung này sao có thể hời hợt như vậy chứ?

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 30 : Phương Hàm cô cô


Các tú nữ đều được bố trí ở Tương Tú viện. Nghe nói ba ngày sau tuyển tú mới chính thức bắt đầu.

Các mama sẽ dạy các tú nữ cung quy trong thời gian này. Ngôn ngữ, hành vi, trật tự, người nào cũng phải tuân theo. Về phần kết quả, ai có thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Ngồi trong tiểu viện cùng bọn nha đầu, ta tiện tay bẻ mấy nhành cây, trong lòng thầm nghĩ mấy mama bất quá chỉ là mượn cớ dạy dỗ chứ thực ra muốn nhân cơ hội này kiếm chút tiền bất hợp pháp mà thôi.

Các tú nữ này, ai lại không muốn tạo mối quan hệ tốt với các thái giám, mama. Tất cả đều trông ngóng trong đợt tuyển tú 3 ngày sau quan hệ đó phát huy tác dụng nên cho dù chỉ là chút ít cũng dốc hết sức ra làm.

Tuy nhiên chuyện này cũng chẳng đến lượt ta lo. Chắc hẳn trước khi Thiên Phi và Thiên Lục tiến cung, cha và Cố đại nhân cũng đã lo liệu chu toàn.

Vứt cành cây kia đi, ta quay người lại, nhìn thấy một người đứng sừng sững sau lưng. Thấy ta, ánh mắt nàng lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ vào ta, run run nói: "Ngươi... Ngươi là... Tam tiểu thư!"

Ta phải sớm nghĩ ra, là Cúc Vận, nha đầu của Thiên Lục.

Nàng có phải là nha đầu tâm phúc của Thiên Lục hay không ta không biết. Có thể đúng, mà cũng có thể không. Bây giờ là tâm phúc, sau này ai biết được.

Nàng cùng ta đều là nha đầu hồi môn, được bố trí trong cùng một viện là bình thường. Ta cũng biết, sẽ không giấu giếm mãi được. Nghĩ như vậy, liền bình thường trở lại. Nhìn nàng cười, nói yếu ớt: "Ngươi nhận sai rồi, ta không phải là tam tiểu thư." Nói xong, cũng không nhìn nàng nữa, bước đi qua người nàng.

Ta nói vậy không phải là phủ nhận. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, từ nay về sau tam tiểu thư Tang phủ đã không còn, ta chỉ đơn giản là Tang Tử.

Trong mắt Cúc Vận hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không gọi ta

Ta nghĩ, Thiên Phi cùng Thiên Lục rất nhanh sẽ biết chuyện này. Nhưng ta không sợ. Cũng đã tiến cung, cho dù biết, các nàng có thể làm gì? Chẳng lẽ đuổi ta ra khỏi cung? Hừ, cho dù các nàng muốn, cũng chưa chắc có thể làm được.

Xuất cung, đâu phải chuyện dễ dàng như thế?

Trở về phòng, ta nằm xuống giường. Đột nhiên lại nhớ tới cái gì, bàn tay thò vào trong áo đến khi chạm vào một thứ mềm mại mới thở phào nhẹ nhõm. Đồ Tô Mộ Hàn đưa cho ta, đều ở đây.

Nằm trong phòng một lúc thì có người chạy vào lớn tiếng gọi: "Mọi người ra ngoài, Phương Hàm cô cô có lời muốn nói!"

Nghe vậy, ta giật mình một cái ngồi dậy mà bọn nha đầu ở cùng ta cũng đứng hết lên. Ta chỉnh trang lại y phục, mở cửa đi ra ngoài.

Trong một chốc, khắp nơi đều là tiếng mở cửa. Bọn nha đầu rất nhanh đứng trước cửa phòng mình, trên mặt có chút ngơ ngác

Ta đứng cúi đầu, không biết Phương Hàm cô cô kia rốt cuộc là ai.

Cúc Vận nhìn ta một cái thật nhanh nhưng cũng đứng nghiêm

Sau đó, ta nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng đi tới, tiếp theo là thanh âm nữ nhân: "Đều đi qua đây." Tiếng nàng không lớn, lại rất rõ ràng. Nghe âm sắc biết là còn rất trẻ.

Ta cùng mọi người tiến đến giữa sân viện tự giác xếp thành hàng

Phương Hàm đi tới trước mặt của ta thì dừng lại. Ta cúi đầu, chỉ nhìn thấy mũi hài tinh xảo thêu hình chim quyên, hương thơm tinh khiết tỏa ra. Chân nàng xinh xắn khiến ta rất muốn thấy khuôn mặt nàng. Ta còn nghĩ rằng, con người nàng chắc chắc cũng xinh đẹp như thế.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 29 : Vào cung (2)


Ta cúi đầu xông tới, chăm chú theo sát bên kiệu của Thiên Phi

Không có ai hỏi ta vừa làm cái gì, không ai để ý đến ta.

Lúc rèm kiệu hơi hé ra, ta nhìn thấy Thiên Phi đang cười, trong ánh mắt chỉ ngập tràn một vẻ dịu dàng.

Kiệu của Thiên Lục theo phía sau, ta nhìn thấy Cúc Vận lẳng lặng đi bên kiệu, không nhìn ra nét mặt là gì.

Đi khá lâu mới mơ hồ nhìn thấy cửa cung cao vút.

Nhìn bức tường hoàng cung thẳng tắp thâm nghiêm trước mặt, ta âm thầm cắn răng. Cửa cung sâu quá. Ta không biết thế giới bên trong nó sẽ xa hoa tàn nhẫn cỡ nào.

Mưa đã ngưng nhưng mặt trời vẫn ẩn đâu đó chưa chịu ló ra. Mái lưu ly chỉ nhuộm chút sáng, vẻ trầm mặc làm cho lòng người hoảng hốt không yên.

Tú nữ các nơi đã lục tục tới. Bên ngoài cửa cung, cỗ kiệu, xe ngựa, đoàn người rộn ràng, thanh âm nhốn nháo tựa như vẽ ra một bức tranh đặc biệt trên sân.

Cửa cung chưa mở, màn kiệu chưa vén.

Tú nữ các nơi đều rụt rè ngồi trong kiệu, chỉ thỉnh thoảng nói với nha đầu bên cạnh.

Ta may mắn vì Thiên Phi vẫn chưa nói gì với ta.

Một lúc sau, cửa cung đỏ tươi nặng nề mới chậm rãi, từng chút mở ra. Tiếng cổng mở cổ kính trang nghiêm.

Lập tức, một đoàn người từ trong đi ra.

Ai cũng nhìn lại, chỉ thấy một thái giám dẫn đầu, tay cầm phất trần, đội mũ có tua cờ hai bên. Ta sớm đã biết thái giám là người bị cắt "Căn" nên không thể coi là nam nhân. Bọn họ, giống nữ nhân.

Hôm nay được chứng kiến tận mắt, thấy hắn bước đi tha thướt trông rất nực cười.
Theo sau hắn là một đoàn tiểu thái giám cùng cung nữ, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm, tựa như một dãy máy móc đi tới.

"Đến rồi a?" Ta đang nhìn, Thiên Phi đột nhiên hỏi ta một câu.

Ta giật mình, mới hoàn hồn, đáp: "Vâng."

Thiên Phi như còn muốn nói điều gì nhưng đã nghe thái giám kia cao giọng nói: "Mời các vị tiểu thư theo chúng ta tiến cung."

Hắn vừa nói, không khí bên dưới lập tức nóng lên, âm thanh ríu ran không ngớt.

Ta vội vén mành, bàn tay Thiên Phi vịn bên kiệu, người chuyển tới. May mắn là nàng chỉ chú ý tới hoàng cung, vẫn chưa nhìn ta.

"Tỷ."

Thiên Lục bước tới.

Ta vội né sang bên cạnh, cúi đầu.

Tú nữ khắp nơi tiến đến, đứng thành hàng. Ánh mắt thái giám nhìn tất cả, tỏ vẻ hài lòng. Hắn lắc chiếc phất trần trên tay, nói "Trong cung này không thể so với quý phủ của các tiểu thư, ta nhắc nhở mọi người không nên tò mò mà hại đến bản thân"

Lời của hắn vô cùng cao ngạo.

"Hừ, nô tài chó dựa hơi chủ!" Thiên Phi bất mãn mắng

Thiên Lục lập tức che miệng nàng lại, hạ giọng nói: "Tỷ, chớ nói lung tung!"

Trong lòng ta cười thầm, chó dựa hơi chủ? Nhưng chủ đây là Hoàng thượng a. Nếu để người ta nghe thấy, cuộc sống sau này của nàng thật khó mà sống nổi.

Thấy thái giám kia đã quay người đi, các tú nữ vội vã đi theo.

Thiên Phi cũng đi theo, Thiên Lục ngoái đầu nhìn lại, nói với gia đinh phía sau: "Các ngươi trở về đi, nói cho cha nương ta, không cần lo lắng."

"Dạ"

Bọn hạ nhân đáp lời, Thiên Lục mới bước đi.

Ta cũng chậm rãi đi tới, bỗng nhiên nghe Cúc Vận gọi: "Ngọc nhi?" Ta nghe được trong giọng nói của nàng mang theo nghi ngờ. Tâm trạng không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ là do không cẩn thận để nàng nhìn thấy?

Nhưng, ta rõ ràng rất cẩn thận, vẫn luôn cúi đầu mà!

Nghĩ như vậy, ta cố tình không để ý tới nàng, chân bước nhanh

"Ngọc nhi!" Nàng lại gọi thêm một tiếng.

Ta như trước không để ý tới.

Lúc này đã qua cửa cung, Cúc Vận cũng không dám quá lớn tiếng, rốt cuộc thôi không gọi nữa.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 28 : Vào cung (1)


Lúc ta trở lại Tang phủ, mưa vẫn chưa dừng.

Ta yên lặng đi vào từ cửa hông, trở về phòng ngủ. Nhìn thấy một thân ảnh đang đứng chờ ở cửa, ta kéo ô lại tiến tới gọi "Ngọc nhi?"

Ngọc nhi hơi hoảng sợ, quay đầu lại thấy là ta, vội chạy tới nói: "Tam tiểu thư, ngươi đã đi đâu? Nô tỳ còn tưởng rằng..."

"Ngươi cho là ta nuốt lời?" Ta khẽ cười một tiếng, đẩy cửa phòng ra, Ngọc nhi theo vào. Ta hỏi "Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?"

Nàng mạnh dạn gật đầu, cẩn thận đưa một bọc đồ cho ta, nói: "Nô tỳ đã hỏi qua, kiệu chờ 2 vị tiểu thư xuất phát đúng giờ tỵ. Đồ đạc đều ở chỗ này, nô tỳ còn có việc xin ra ngoài trước. Lúc đó, tam tiểu thư chờ ở chỗ quẹo trước cổng chính là được." Nàng nói xong, liền vội vã rời đi.

"Giờ Tỵ." Ta thầm thì, nhẹ nhàng cười.

Tay cởi bọc đồ ra, cười nhẹ. Nha đầu này cũng giỏi thật, chỉ có hai ngày mà có thể làm ra bộ y phục giống y như của nàng. Nhưng cũng đành vậy, đây chính là cơ hội duy nhất để nàng khỏi phải tiến cung.

Ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn lên, mắt chạm vào chiếc lược gỗ cài trên tóc. Tay chạm khẽ vào, nhớ tới hình dáng Cố Khanh Hằng lúc cài chiếc lược cho ta ngày ấy, nụ cười ấm áp rạng rỡ. Chỉ là, ngày sau có thể gặp lại không?

Khẽ than nhẹ một tiếng, ta và hắn là hai thế giới cách biệt.

Chần chờ một hồi ta cũng lấy cây lược gỗ xuống, cất cẩn thận cùng với túi gấm Tô Mộ Hàn đưa.

Nhìn vào gương, thấy mái tóc đen của mình buông uyển chuyển.

Sắc trời còn sớm, hơn nữa trời vẫn còn mưa. Ánh sáng trong phòng mỗi lúc ảm đạm. Nhẹ sờ lên mặt mình, nhất định ta sẽ làm hai tỷ tỷ phải giật mình

Trong phòng một lúc lâu, bên ngoài mới dần dần náo nhiệt lên.

Ta tính toán thời gian thấy đã gần đến giờ mới đứng dậy thay y phục mới do Ngọc Nhi đưa rồi đi ra từ cửa hông. Hôm nay là ngày trọng đại của Tang phủ. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai vị tỷ tỷ, chẳng ai để ý đến ta.

Trước cổng chính, cha cùng phu nhân tiễn Thiên Phi cùng Thiên Lục, dặn dò gì đó. Vì ở quá xa nên ta không nghe thấy gì. Chỉ thấy trên mặt họ là những nụ cười tươi như hoa. Ta bỗng nghĩ, sau này không thấy ta, cha sẽ thế nào?

Có lẽ, chỉ thất vọng thở dài một tiếng? Ông sẽ chỉ tiếc vì một nữ nhi không thể làm dâu Cố phủ thôi.

Không tự chủ cười lạnh, quay người đi tới.

Đứng dưới mái hiên, chờ.

Lúc đoàn người đi đến chỗ này, mưa đã tạnh.

Ta khẩn trương nhìn, thấy một đội ngũ rất dài, ồn ào đi tới. Sau đó, ta thấy Ngọc nhi đi bên cạnh chiếc kiệu đầu tiên. Ta nghĩ, nhất định là Thiên Phi ngồi trong đó. Lúc này, Ngọc nhi đã thấy ta từ rất xa, ta dường như thấy khóe miệng nàng thoáng nét cười.

Đội ngũ đi qua trước mặt ta, Ngọc nhi đột nhiên chậm lại, nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư, mau tiến lên!"

Ta cúi đầu chạy mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, hướng nàng nói: "Giúp ta nói cùng Cố thiếu gia một tiếng, mong hắn quên ta đi."

"Tam tiểu thư..."

Ngọc nhi nói gì tiếp, ta cũng không có nghe thấy. Có lẽ nàng nói nàng sẽ không trở lại Cố phủ, có thể nàng chỉ là muốn nói cám ơn? A, ai biết được.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 27 : Hai túi gấm


Hắn nói rất xấu, sẽ làm ta sợ.

Nhưng một giây đó, ta lại cười. Đây là lần đầu tiên ta thấy Tô Mộ Hàn như vậy. Ta tất nhiên không tin lời hắn. Chẳng qua hắn không muốn cho ta thấy nên thuận miệng nói dối mà thôi. Có điều, ta chưa bao giờ nghĩ tới, vị tiên sinh vẫn bình tĩnh trí tuệ kia, khi nói dối, cũng ấu trĩ và buồn cười như vậy.

Thời khắc đó trong tâm lý của ta Tô Mộ Hàn đã giảm bớt vẻ thần bí, trở nên giống như mọi nam nhân bình thường khác. Có lo lắng, có quan tâm một vài điều, tỷ như hắn không muốn bị ta thấy hình dáng.

Ta nhẹ lắc đầu, cho dù thực sự rất xấu, cũng dọa không được ta. Ngoại trừ sợ sấm, lá gan ta vẫn rất lớn.

Nhưng ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa. Tô Mộ Hàn, ta hiểu hắn rất rõ.

Ta nghĩ, ngày mai tiến cung, ta khó có thể gặp lại hắn. Không gặp cũng tốt. Chí ít, đỡ đi những ràng buộc.

Lại đợi một lát, nhớ lại trong lời hắn có chút ủ rũ, ta cũng hơi mệt, liền đứng lên: "Ta đi nghỉ, tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Vừa quay người, Tô Mộ Hàn bỗng nhiên nói: "Ta có vài thứ cho ngươi."

Ta ngẩn ra, kinh ngạc xoay người lại. Rốt cuộc là cái gì mà phải chờ đến lúc ta định đi mới lấy ra?

Thấy hắn lấy ra thứ gì đó từ trong tay áo, đưa qua.

Ngón tay nhẹ vén màn trướng, mờ ảo cũng trở nên rõ ràng. Bàn tay hắn vẫn như 3 năm trước lúc nhận tờ giấy viết tên của ta, ngón tay trắng, thon dài. Trong tay hắn là 2 túi gấm tinh xảo, trên mặt còn thêu chữ.

Nghe hắn nói: "Đây là hai túi gấm, sau khi ngươi thuận lợi vào cung thì mở túi thứ nhất."

"Vậy túi thứ hai thì sao?" Ta nhịn không được hỏi.

Hắn cười: "Ngươi xem cái thứ nhất, thì sẽ biết ngay khi nào phải mở cái thứ hai". Hắn nói chắc chắc, tựa như đã dự đoán hết mọi chuyện. Ta không biết hắn chuẩn bị hai túi gấm cho ta từ khi nào, trong lòng chỉ có rung động sâu sắc

Đưa tay qua cầm túi gấm, cũng trong nháy mắt đó, ta đột nhiên rất muốn nắm tay hắn, có lẽ ấm áp, có thể băng lạnh. Chỉ là, cuối cùng ta không làm.

Tay hắn rút về, màn trướng hơi đung đưa, lại ngăn cách chúng ta

Tô Mộ Hàn lại nói: "Trong cung không thể so với ngoài cung, ngươi một mình phải cẩn thận, phải nhẫn nhịn, quan sát mọi thứ. Quan trọng nhất là, phải biết đi trước người khác một bước"

Ta gật đầu, âm thầm ghi nhớ.

"Vậy về nghỉ ngơi đi." Tô Mộ Hàn nói.

Ta quay người đi vài bước, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Tiên sinh còn nhớ đã từng dạy ta Tam tự kinh?"

Tô Mộ Hàn hơi ngẩn người, ta cười nói: "Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tiên sinh, ngươi tin tưởng người khác tính bản thiện sao?"

Vậy ta thì sao? Từ lúc nào mà ta học được mưu mô, học được tính toán trong mắt người? Thậm chí là, mỗi việc làm đều không để lại dấu vết.

Người trong trướng cúi đầu cười, nhẹ đáp: "Thiện ác không phân biệt, khác chỉ do con người."

Đêm đó Tô Mộ Hàn kỳ thực vẫn chưa nói cho ta biết lý do của hắn là gì. Ta chỉ là nhớ hắn đã từng nói, của ta là hận. Khi đó ta phủ nhận thật nhanh, ta cho rằng là ta không cam lòng, không phải hận.

Hắn cũng chỉ cười.

Trời chưa sáng như ta vẫn trằn trọc không ngủ được. Lúc mở cửa ra thấy bên ngoài mưa rất lớn. Ta thu thập xong liền đi ra cửa. Lúc ngang qua phòng Tô Mộ Hàn ta hơi chần chờ nhưng cuối cùng không vào.

Mưa lộp độp rơi xuống ô giống như ba năm trước đây. Chỉ là, không có tiếng sấm.

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 26 : Tiên sinh, ta muốn thấy người


Đây là lần thứ hai, ta không hỏi qua Tô Mộ Hàn tự ý đi vào.

Lần trước, chính là buổi tối đầy giông tố cách đây ba năm.

Chẳng biết tại sao, ta đi vào vô cùng nhẹ nhàng giống như một tên trộm. Cách màn trướng, mơ hồ nhìn thấy Tô Mộ Hàn nằm ở trường kỷ, dường như đang ngủ. Ta muốn tiến lên, bỗng nhiên thấy phía trên bên phải án kỷ, trải một bức tranh. Nước mực đã sớm khô, nghĩ đã vẽ được một lúc. Ta nhịn không được tiến lên, thình lình thấy trên tranh vẽ một cây Tử.

Ta giật mình, nhìn xuống mặt giấy, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ, nét chữ tinh tế,: trúc bạch sở tái, đan thanh bất du. (Ý tạm: Vĩnh viễn khắc ghi, mãi không thay đổi)

Không tự chủ được, ta vươn tay, chạm vào nét vẽ, trong lòng ngơ ngác.

Chân khẽ nhúc nhích, vô tình phát ra một âm thanh rất nhỏ. Mà người trong trướng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, lạnh lùng hỏi: "Ai?"

Thanh âm kia, cực kỳ giống ba năm trước lúc ta đường đột xông vào phòng của hắn, lạnh lùng mà sắc bén.

Ta giật mình, nhưng không thốt ra được một câu.

Tô Mộ Hàn cuối cùng cũng thấy rõ ta, không khí khẩn trương xung quanh lập tức giảm đi, âm sắc hòa hoãn lại: "Thì ra là Tử nhi."

Hắn không hề hỏi ta vì sao đột nhiên xuất hiện ở trong phòng hắn. Ta có một chút lúng túng rút tay về, lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: "Tiên sinh muốn tặng cho ta tranh này sao?". Không biết vì lý do gì, lúc nói những lời này, ta bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ: Tâm này ta ghi khắc, sợ chi chàng đổi thay.

Mà tay của ta, trong lúc lơ đãng, đã yên lặng nắm chặt.

Tô Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng, nhưng nhanh chóng phủ nhận: "Không phải."

Không phải.

Tự trong đáy lòng, có một chút thả lòng, lại cũng có ít nhiều thất vọng. Một khắc đó, ta không hiểu nổi đến tột cùng là cảm giác gì. Câu trả lời của hắn, giống như ta hy vọng, nhưng lại cũng không giống.

Mâu thuẫn, phức tạp.

Chợt hoàn hồn, ta rất nhanh quên mất sự xấu hổ, nói: "Tử nhi tới từ biệt tiên sinh, ngày mai ta sẽ tiến cung "

Một lúc lâu, hắn mới nhàn nhạt "Ư" một tiếng.

Ta lại nói: "Mấy năm nay, đa tạ tiên sinh dạy dỗ, Tử nhi ghi khắc trong tâm khảm."
Tô Mộ Hàn bỗng nhiên cười, lắc đầu nói: "Ngươi là một nữ nhân thông tuệ như vậy, nếu không có ta cũng sẽ không mai một"

Ta im lặng, không biết lời của hắn đến tột cùng là ý gì.

Thanh âm trong màn trướng cũng đã im ắng.

Một lúc sau, hắn mới nói: "Sắc trời không còn sớm, mau trở về đi."

"Không." Ta nói thật nhanh "Hôm nay ta không muốn trở về." Ngày mai đã vào cung, ta không muốn hồi ức sau cùng khi thức dậy chỉ là một không khí quạnh quẽ lạnh lùng của Tang phủ.

Tô Mộ Hàn tựa như run lên, nhưng cũng không kiên trì đuổi ta đi, chỉ nói: "Vậy hãy tới phòng ở hậu viên nghỉ ngơi đi"

Ta gật đầu.

Cùng hắn mặt đối mặt, lần đầu tiên, ta cố lấy dũng khí nói: "Tiên sinh, có thể cho ta nhìn thấy người không?". Bộ mặt sau màn trướng kia, không biết sẽ chấn động lòng người thế nào?

Ngay lúc đó ta chẳng biết tại sao lại nghĩ tới bốn chữ "Chấn động lòng người", chỉ đơn giản nghĩ tới.

"Không được."

Quả nhiên, hắn cự tuyệt không chút do dự.

"Vì sao?" Ta không cam lòng. Có lẽ, kiếp này sẽ không còn cơ hội mà hắn cũng không chịu?

Lần này, hắn im lặng một hồi mới đáp: "Rất xấu, sẽ làm ngươi sợ."

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 25 : Tự ý vào

Làm thiếp cũng không chấp nhận...

Ông ta cho rằng, ta muốn sao?

Tay nắm chặt, một giây đó, ta thiếu chút nữa không nhịn được.

Đúng lúc này, một nha đầu ở bên ngoài kêu lên: "Cố đại nhân! Cố đại nhân!"

Cố đại nhân nhìn ta, rời bước đi, còn không quên bỏ lại một câu: "Ngươi nhớ kỹ cho ta!"
Ta chậm rãi ngồi dậy, nhịn không được bật cười.

"Ta không thèm!"

Nghiến răng nghiến lợi nói, tay xoa mặt nóng rát vì bị đánh, tức giận cắn môi. Một ngày nào đó, ông ta sẽ phải trả giá thật nhiều vì hành động hôm nay! Ta Tang Tử không phải sinh ra để người khác vũ nhục! Sẽ không bao giờ như vậy!

Buổi tối, nha đầu đến gọi ta ăn cơm.

Ta mới phát hiện, Cố đại nhân vẫn chưa rời đi. Cha ân cần mời ông ta, tự mình rót rượu gắp thức ăn, cười vô cùng nịnh nọt. Cố đại nhân thấy ta đi ra, ánh mắt chỉ liếc ta một cái rồi không để ý đến nữa, chỉ cùng cha nâng cốc chúc mừng.

Cha nhìn ta cười nói: "Tang Tử a, Cố đại nhân nói, sẽ chấp nhận ngươi vào cửa. Mấy ngày nay, Cố thiếu gia chuẩn bị hôn sự nên không đến Tang phủ. Ngày mai Thiên Phi cùng Thiên Lục sẽ vào cung, ngươi cũng không cần ra bên ngoài nữa."

Ta cúi đầu im lặng.

Ta tất nhiên không tin Cố Khanh Hằng không đến Tang phủ vì chuẩn bị hôn sự, có lẽ bị Cố đại nhân giam lỏng thì đúng hơn. Nghĩ đến đây, không khỏi có chút áy náy, cuối cùng là ta làm khổ Khanh Hằng.

Ta máy móc cầm đũa gắp gắp, ăn đã chẳng thấy ngon.

Thiên Phi rất phấn khích, kéo Thiên Lục nói gì đó. Thiên Lục cũng không còn vẻ lo lắng hôm qua, tỏ ra cao hứng. Phu nhân càng cười đến toe toét. Hai nữ nhi của bà sẽ nhanh chóng thành nữ nhân của hoàng đế, đương nhiên bà càng cao ngạo thêm mấy phần.

Ta vẫn cúi đầu im lặng. Thiên Phi thỉnh thoảng nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ cùng trào phúng. Ta cũng chẳng thèm để ý, chỉ âm thầm cắn răng

Dùng bữa xong, cha và Cố đại nhân có chuyện quan trọng thương lượng, liền đi thư phòng.

Phu nhân muốn Thiên Phi cùng Thiên Lục nghỉ ngơi thật tốt, lập tức dẫn các nàng rời đi
Lúc ta đứng dậy mới phát hiện bên ngoài đã có ánh đèn, thì ra bữa cơm này thật là dài.
Ta chưa về phòng, nhìn bốn bề vắng lặng liền một mình đi xuống cổng hậu viện rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài. Mặc dù cha nói những ngày này không nên đi ra ngoài, nhưng tối nay là đặc thù, sẽ không ai để ý ta.

Lúc đi đến cửa chính, nhìn thấy xe ngựa Cố đại nhân phía xa, ta chỉ liếc mắt một cái, liền quay người chạy đi.

Sắc trời chưa khuya lắm, trên đường lớn thỉnh thoảng còn người qua lại. Ta chỉ lặng lẽ đi qua, chẳng ai chú ý tới.

Ánh trăng không phải rất sáng, mây mỏng mơ hồ kéo bóng trăng thành một quầng sáng dài. Ta tiến tới phía trước, bước chân ngày càng nhanh. Ta bỗng nhiên tự hỏi, tại sao ta nhất định phải tiến cung? Muốn so cùng Thiên Phi cùng Thiên Lục sao?

Còn có nguyên nhân nào khác hay không?

Than thở một hồi, đột nhiên nhớ tới Tô Mộ Hàn.

Ba năm qua nam nhân cùng ta sớm chiều gặp gỡ, nhưng lại chưa từng thấy mặt.
Nhớ tới khi đó ta đã nói, một ngày kia nếu ta được hoàng thượng ưu ái, nhất định mời thái y tốt nhất trị liệu cho hắn.

Đi tới cửa miếu, vẫn là trụ trì kia mở cửa cho ta.

Đứng trước cửa phòng Tô Mộ Hàn, ta hơi chần chừ. Có lẽ, đây cũng là lần cuối ta đến đây, lần cuối cùng thấy hắn.

"Tiên sinh." Ta gõ cửa.

Không có thanh âm.

"Tiên sinh." Ta lại gọi một tiếng.

Vẫn im lặng như trước.

Ta im lặng, tay hơi run dùng lực đẩy cửa. Cánh cửa kêu ‘két’ một tiếng mở ra.
 

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 24 : Không muốn làm thiếp

Ta quay người nhìn nàng, cười nói: "Thế nào, ngươi thay đổi chủ ý?"

"Ta..." Ngọc nhi cúi đầu, bỗng nhiên quỳ xuống "Cầu tam tiểu thư giúp nô tỳ nghĩ biện pháp, nô tỳ nhất định vô cùng cảm kích!"

Tâm tư đang căng thẳng chậm rãi buông lỏng. Như vậy, sẽ dễ hơn nhiều. 

Ta ngồi xuống nhẹ giọng: "Biện pháp không phải là không có, chỉ là không biết ngươi có nguyện ý nghe ta hay không."

Nghe ta nói như thế, nàng lập tức ngẩng đầu lên: "Nô tỳ nguyện ý!"

"Tốt lắm, từ nay trở đi chính là cuộc sống tiến cung." Ta nhìn nàng, vẫy tay bảo nàng tới gần, ở bên tai nàng thì thầm một phen. Con mắt nàng mỗi lúc một mở lớn, một lát mới run run nói: "Tam tiểu thư, thế này... Này..."

Ta không để ý tới nàng, đứng dậy đi ra cửa, tay chạm đến then cửa, hơi ngừng lại, nói: "Chỉ còn hai ngày, nên cố gắng nhịn đi, đừng vội vã!". Lúc nói lời này, ta cố tình nhìn vào tủ quần áo bên cạnh, nghĩ đến Ngọc nhi dù cho ngốc, cũng biết ta nói gì.

Nàng há hốc miệng, một câu cũng không nói nên lời. Tay, không tự chủ được, kéo lại quần áo mình. Ta mỉm cười, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, nghe được thanh âm náo động bên ngoài, ta biết cha đang kêu người chuẩn bị đồ cho Thiên Phi cùng Thiên Lục tiến cung. Ta không đi ra, mở cửa sổ, ngồi ở trước án kỷ.

Nhìn án kỷ trống rỗng, ta lạnh lẽo cười.

Người Tang phủ, chẳng ai biết ta đã không còn là Tang Tử của 3 năm trước. Không ai nghĩ rằng đứa nhỏ không biết chữ năm xưa nay đã có một bụng kinh luân.

Tô Mộ Hàn nói, nếu ta đã ẩn nhẫn cả mười hai năm qua thì thêm vài năm cũng chẳng là gì.

Đầu ngón tay chấm nước trong bồn hoa thủy tiên bên cạnh, tinh tế viết xuống mặt bàn hai chữ "Tang Tử". Vẫn là nét bút ấy, nhưng so với ba năm trước thì khác nhiều lắm. 

Nét chữ đẹp, bút pháp sắc sảo.

Nhìn nhìn, cười ngây ngốc 

"Khụ."

Ái đó ho một tiếng bên ngoài, ta kinh hãi, vội xóa đi nét chữ viết trên bàn, đi ra mở cửa. Bên ngoài là Cố đại nhân.

Hắn một thân y phục quan quý giá đối lập với vẻ ngoài xoàng xĩnh của ta, ánh mắt nhìn thấy ta trở nên sắc nhọn khiến lòng ta run lên, chưa kịp cho ta hoàn hồn hắn bước vào phòng.

"Cố đại nhân." Ta hướng hắn hành lễ. Ta không rõ hắn tới tìm ta làm gì. Cho tới nay, hắn đến Tang phủ cũng chỉ quan tâm hai tỷ tỷ. Mà dã nha đầu ta, hắn chưa bao giờ chú ý tới.

Hắn vẫn im lặng. Ta chần chờ, định tiến lên mời trà thì hắn đột nhiên mở miệng: "Ngươi tốt nhất nên tự mình hiểu, hãy nhớ kỹ thân phận của chính mình là gì!"

Ta hoảng sợ, bật thốt lên hỏi: "Cố đại nhân có ý gì?"

"Ý gì?" Hắn hỏi lại giống như ta đang cố ý cùng hắn tranh cãi. Cười lạnh nói "Ta cũng không ngại nói rõ cho ngươi biết, ngươi chỉ là con thiếp thất ở Tang phủ. Ta đã cùng cha ngươi bàn bạc, miễn cưỡng có thể cho ngươi làm thiếp của Khanh Hằng. nếu ngươi dám có tư tưởng khác, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Thì ra, là vì Cố Khanh Hằng.

Ta đứng thẳng người, thong dong nói: "Cố đại nhân cho rằng ta quan tâm vị trí thiếu phu nhân Cố phủ sao?"

"Ba —— "

Ta không nghĩ tới hắn đánh ta, thân thể va mạnh vào bàn, đau đến gập người lại. Cố đại nhân nhìn ta từ trên xuống, lạnh lùng nói: "Thiếu phu nhân Cố phủ là việc cả đời ngươi cũng không thể làm! Ngươi đừng bao giờ có ý nghĩ này! Bằng không, làm thiếp ta cũng không chấp nhận!"

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 23 : Mất kiên nhẫn


"Nhị tỷ." Ta cúi đầu gọi nàng.

Thiên Lục bước tới, quay đầu lại nhìn hướng Cố Khanh Hằng đi nói: "Cố thiếu gia chân thành như vậy, sao ngươi không đáp ứng? Tang Tử." Nàng nhìn ta "Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?"

Đây là lần đầu tiên ta thấy Thiên Lục thiếu kiên nhẫn như vậy.

Thì ra ở Tang phủ, người hiểu được phải che giấu tâm tư của mình thế nào, hiểu được ẩn nhẫn thế nào, không chỉ có mình ta.

Mà ta, cười nhẹ.

Ta nói, gằn từng chữ: "Ta muốn cái gì, ngày sau ngươi sẽ thấy." Nói xong, không để ý đến nàng, bước ngang qua.

Cũng trong nháy mắt đó, ta nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của nàng nhưng chỉ hiện rất nhanh liền biến mất. Ta hừ khẽ một tiếng, không thèm để ý.

Tô Mộ Hàn đã đúng. Vẻ ngoài càng vô hại, bên trong càng nguy hiểm. Chỉ là ta không hiểu, nàng đã che giấu lâu như vậy, sao hôm nay lại phát tác?

Thiên Lục không gọi ta, chỉ đứng im.

Ta cầm khăn trên tay, dần dần bước nhanh hơn.

Đêm lạnh như băng.

Ta đứng lặng bên cửa sổ dưới ánh trăng sáng tỏ, vầng mây mỏng như dải lụa. Trong không gian, sương lạnh lượn lờ như khói.

Ta nhớ tới lời Tô Mộ Hàn nói, nhớ tới chuyện Ngọc nhi cùng nam nhân kia, bỗng nhiên, có chủ ý.

Quay người đi ra khỏi phòng, đến chỗ ở của bọn hạ nhân trong phủ.

Đêm còn chưa khuya lắm mà trong phòng Ngọc nhi lại không thấy ánh đèn. Tự thấy có chút kỳ quái, ta nhìn xung quanh, không thấy người nào, bèn tiến lại gần gian phòng kia.

Nghe trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng nữ nhân rên rỉ thở dốc. Ta chỉ cảm thấy trái tim nhảy dựng lên, cắn chặt răng. Ngọc nhi này thật to gan, hạ nhân quý phủ tư thông sẽ bị phạt, sao bọn họ dám...

Ta đang ngẫm nghĩ, không biết phải làm sao bỗng nhiên nghe thấy thanh âm bên trong nhỏ xuống, sau đó tiếng một nam nhân truyền đến: "Chờ một chút, bên ngoài có người phải không?". Đang nói chuyện, đã có tiếng người xuống giường.

Ta lui một bước, ngẫm nghĩ, lại đứng lại.

Biết rõ cửa phòng bị khóa, hít một hơi thật sâu, giơ tay lên gõ cửa.

Cạch cạch cạch

"Ai?" Tiếng Ngọc nhi run run.

Nam tử trong phòng im lặng, chỉ có tiếng gì đó chạm vào nhau. Ta cười lạnh, hiện giờ biết sợ rồi sao?

Ta nói: "Tang Tử."

Người ở bên trong kinh hãi kêu một tiếng, lại lúng túng hỏi: "Tam... Tam tiểu thư, đã trễ thế này, ngươi có việc..."

"Có chuyện tìm ngươi." Ta cắt ngang lời nàng, lại nói thêm một câu "Hiện tại không có ai, ngươi mở cửa nhanh lên". Tâm trạng bỗng trở nên khẩn trương lo sợ nếu ta đi vào, bọn họ có thể vì tự bảo vệ mình mà giết người diệt khẩu hay không?

Chỉ là, ta nghĩ đánh cuộc một lần.

Một lát, Ngọc nhi mới ra mở cửa. Cơ bản, nàng vốn chẳng coi ta là gì. Nhưng hôm nay, trong lòng nàng có quỷ nên mơ hồ lộ ra một chút hoảng sợ

Ta không nhìn nàng, đi thẳng vào.

"Tam tiểu thư!" Nàng muốn ngăn cản ta, lại bị ta chiếm lối tiến vào trước.

Quả nhiên, là nấp rồi.

Như thế, ta cũng không nói ra.

Ta bảo nàng đóng cửa lại rồi ngồi xuống, nhìn nàng. Nàng tỏ ra hoảng sợ, cuống quít cúi đầu, hai tay xoắn lại.

Ta cũng không muốn quanh co cùng nàng, trực tiếp nói: "Ngươi không muốn theo đại tiểu thư tiến cung phải không?"

Nàng "A" lên một tiếng, vội hỏi: "Tam tiểu thư sao ngươi biết?"

Ta không đáp, chỉ nói: "Có phải hay không?"

Nàng trầm mặc một lát, nhưng vẫn muốn che giấu: "Sao được? Ta là nha đầu của tiểu thư, tất nhiên là muốn theo nàng vào cung"

Ta cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: "Như vậy cũng không sao, ta vốn định giúp ngươi suy nghĩ biện pháp không phải tiến cung nhưng ngươi nói thế thì..."

Thấy ta đứng lên, nàng tựa còn đang chần chờ. Ta làm như vô tình, liếc mắt nhìn tủ quần áo trong phòng rồi đi ra.

"Tam tiểu thư, ngươi... Ngươi chờ một chút!"

Nàng cuối cùng không chống cự được.