Ẩn nấp nhưng ta hiếu kỳ.
Lặng lẽ nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy một cung tỳ đi tới, bộ dáng sợ hãi. Khẽ cười nhìn nàng, có can đảm làm chuyện này thì còn biết sợ sao? Một bụi cây lớn che khuất nam nhân nên ta chỉ nghe thấy giọng hắn.
"Buông ta ra!" Cung tỳ khẽ kêu.
Hắn không buông, một lát hỏi: "Ngươi là ai?" ngữ khí lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận.
Cung tỳ kia sắc mặt ngày càng khó coi, run rẩy đáp: "Như... Như Mộng."
"Như Mộng là ai?" Hắn hỏi lại
Ta cười thầm ngạc nhiên, chuyện gì đây?
Cung tỳ kia cũng ngơ ngác. Nàng không trả lời mà hỏi lại: "Vậy ngươi là ai?"
Hắn cười một tiếng, rốt cuộc buông tay nàng ra: "Hạ Hầu Tử Khâm"
Nếu như ta không nghe lầm, hắn nói—— Hạ Hầu Tử Khâm.
Bỗng nhiên kinh hãi, đây chính là...
Cung tỳ kia cũng khiếp sợ không nguôi, vội quỳ xuống, đầu chạm đất: "Nô tỳ không biết là hoàng thượng, nô tỳ đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng thượng thứ tội!". Như Mộng dập đầu liên tục, ngôn ngữ lộn xộn
Ta run lên. Hạ Hầu Tử Khâm tức giận? Hắn tức giận thì thế nào?
Chỉ tiếc, ta không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lại không dám tùy tiện đi ra.
"Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.
Như Mộng hai vai run rẩy, chần chừ, cuối cùng chậm rãi ngẩng mặt lên.
Hạ Hầu Tử Khâm bước tới. Ta mơ hồ có thể thấy long bào màu vàng sáng trên người hắn. Trong ánh đèn mông lung rọi xuống, có vẻ uy nghiêm đặc biệt. Mái tóc cột cao lay động trong gió lạnh. Tóc mai rủ xuống lòa xòa cạnh má nhưng ánh mắt hắn ẩn hiện sắc bén.
Hắn im lặng, Như Mộng không dám động, ta cũng không dám.
Thậm chí, không tự chủ được nén hô hấp lại.
Ta không đoán được hắn sẽ làm gì.
Cứ như vậy, hắn nhìn nàng một lúc lâu bỗng nhiên đảo người, tay nắm cằm nàng lạnh lùng nói: "Chắc ngươi mất không ít công sức để biết được trẫm sẽ đến chỗ này?"
Ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn nghiêng người, thế nhưng khi nghe được lời hắn nói, không thể tránh khỏi rùng mình một cái. Lời hắn là ý gì? Chẳng lẽ cung tỳ này muốn...
Che miệng lại, câu dẫn hoàng đế, tội danh này chắc chắn nặng hơn tư thông với thị vệ.
Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: "Ưm, để ta đoán xem ngươi là cung tỳ của cung nào."
Xem ra, hắn thực cho rằng nàng cố ý tới đây
"Cảnh Thái cung, Ngọc Thanh cung, hay là..."
"Hoàng thượng." Như Mộng cố lấy dũng khí mở miệng, "Nô tỳ không phải..."
"Chủ tử của ngươi đâu?" Hắn cũng không để ý lời nàng, quay đầu lại nhìn khiến ta sợ đến mức rụt ngay đầu lại. Chỉ nghe giọng hắn truyền tới "Ngươi không sợ nếu chủ tử của ngươi biết sẽ không buông tha ngươi sao?"
"A, trẫm hiểu rồi, ngươi muốn hóa thành phượng hoàng."
Giọng hắn đầy vẻ trào phúng, ta nhịn không được lại nhìn ra. Như Mộng nhíu mày nhăn mặt, chắc nàng đau do tay hắn siết quá mạnh nhưng cũng không dám kêu một tiếng.
"Trẫm đang nghĩ, nếu đem ngươi giao cho chủ tử của ngươi, thì kết quả sẽ thảm thế nào?". Thấy ánh mắt Như Mộng hiện lên vẻ hoảng sợ không giấu giếm, Hạ Hầu Tử Khâm lại nói, "Nhưng trẫm, cũng không tính làm thế."
Ánh đèn soi vào gương mặt tái nhợt của Như Mộng, nàng cắn môi, vẻ như hạ quyết tâm thật lớn, nói: "Hoàng thượng nghĩ sai rồi, nô tỳ cũng không biết hoàng thượng ở đây." Nàng nói, nàng vô ý tới.
Ta không biết nên tin hay không, dù sao, ta cũng như thế, vô ý đến đây.
"Trẫm không tin."
Hắn hời hợt nói nhưng giọng đầy kiên quyết
Lặng lẽ nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy một cung tỳ đi tới, bộ dáng sợ hãi. Khẽ cười nhìn nàng, có can đảm làm chuyện này thì còn biết sợ sao? Một bụi cây lớn che khuất nam nhân nên ta chỉ nghe thấy giọng hắn.
"Buông ta ra!" Cung tỳ khẽ kêu.
Hắn không buông, một lát hỏi: "Ngươi là ai?" ngữ khí lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận.
Cung tỳ kia sắc mặt ngày càng khó coi, run rẩy đáp: "Như... Như Mộng."
"Như Mộng là ai?" Hắn hỏi lại
Ta cười thầm ngạc nhiên, chuyện gì đây?
Cung tỳ kia cũng ngơ ngác. Nàng không trả lời mà hỏi lại: "Vậy ngươi là ai?"
Hắn cười một tiếng, rốt cuộc buông tay nàng ra: "Hạ Hầu Tử Khâm"
Nếu như ta không nghe lầm, hắn nói—— Hạ Hầu Tử Khâm.
Bỗng nhiên kinh hãi, đây chính là...
Cung tỳ kia cũng khiếp sợ không nguôi, vội quỳ xuống, đầu chạm đất: "Nô tỳ không biết là hoàng thượng, nô tỳ đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng thượng thứ tội!". Như Mộng dập đầu liên tục, ngôn ngữ lộn xộn
Ta run lên. Hạ Hầu Tử Khâm tức giận? Hắn tức giận thì thế nào?
Chỉ tiếc, ta không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lại không dám tùy tiện đi ra.
"Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.
Như Mộng hai vai run rẩy, chần chừ, cuối cùng chậm rãi ngẩng mặt lên.
Hạ Hầu Tử Khâm bước tới. Ta mơ hồ có thể thấy long bào màu vàng sáng trên người hắn. Trong ánh đèn mông lung rọi xuống, có vẻ uy nghiêm đặc biệt. Mái tóc cột cao lay động trong gió lạnh. Tóc mai rủ xuống lòa xòa cạnh má nhưng ánh mắt hắn ẩn hiện sắc bén.
Hắn im lặng, Như Mộng không dám động, ta cũng không dám.
Thậm chí, không tự chủ được nén hô hấp lại.
Ta không đoán được hắn sẽ làm gì.
Cứ như vậy, hắn nhìn nàng một lúc lâu bỗng nhiên đảo người, tay nắm cằm nàng lạnh lùng nói: "Chắc ngươi mất không ít công sức để biết được trẫm sẽ đến chỗ này?"
Ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn nghiêng người, thế nhưng khi nghe được lời hắn nói, không thể tránh khỏi rùng mình một cái. Lời hắn là ý gì? Chẳng lẽ cung tỳ này muốn...
Che miệng lại, câu dẫn hoàng đế, tội danh này chắc chắn nặng hơn tư thông với thị vệ.
Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: "Ưm, để ta đoán xem ngươi là cung tỳ của cung nào."
Xem ra, hắn thực cho rằng nàng cố ý tới đây
"Cảnh Thái cung, Ngọc Thanh cung, hay là..."
"Hoàng thượng." Như Mộng cố lấy dũng khí mở miệng, "Nô tỳ không phải..."
"Chủ tử của ngươi đâu?" Hắn cũng không để ý lời nàng, quay đầu lại nhìn khiến ta sợ đến mức rụt ngay đầu lại. Chỉ nghe giọng hắn truyền tới "Ngươi không sợ nếu chủ tử của ngươi biết sẽ không buông tha ngươi sao?"
"A, trẫm hiểu rồi, ngươi muốn hóa thành phượng hoàng."
Giọng hắn đầy vẻ trào phúng, ta nhịn không được lại nhìn ra. Như Mộng nhíu mày nhăn mặt, chắc nàng đau do tay hắn siết quá mạnh nhưng cũng không dám kêu một tiếng.
"Trẫm đang nghĩ, nếu đem ngươi giao cho chủ tử của ngươi, thì kết quả sẽ thảm thế nào?". Thấy ánh mắt Như Mộng hiện lên vẻ hoảng sợ không giấu giếm, Hạ Hầu Tử Khâm lại nói, "Nhưng trẫm, cũng không tính làm thế."
Ánh đèn soi vào gương mặt tái nhợt của Như Mộng, nàng cắn môi, vẻ như hạ quyết tâm thật lớn, nói: "Hoàng thượng nghĩ sai rồi, nô tỳ cũng không biết hoàng thượng ở đây." Nàng nói, nàng vô ý tới.
Ta không biết nên tin hay không, dù sao, ta cũng như thế, vô ý đến đây.
"Trẫm không tin."
Hắn hời hợt nói nhưng giọng đầy kiên quyết