Ta quay người nhìn nàng, cười nói: "Thế nào, ngươi thay đổi chủ ý?"
"Ta..." Ngọc nhi cúi đầu, bỗng nhiên quỳ xuống "Cầu tam tiểu thư giúp nô tỳ nghĩ biện pháp, nô tỳ nhất định vô cùng cảm kích!"
Tâm tư đang căng thẳng chậm rãi buông lỏng. Như vậy, sẽ dễ hơn nhiều.
Ta ngồi xuống nhẹ giọng: "Biện pháp không phải là không có, chỉ là không biết ngươi có nguyện ý nghe ta hay không."
Nghe ta nói như thế, nàng lập tức ngẩng đầu lên: "Nô tỳ nguyện ý!"
"Tốt lắm, từ nay trở đi chính là cuộc sống tiến cung." Ta nhìn nàng, vẫy tay bảo nàng tới gần, ở bên tai nàng thì thầm một phen. Con mắt nàng mỗi lúc một mở lớn, một lát mới run run nói: "Tam tiểu thư, thế này... Này..."
Ta không để ý tới nàng, đứng dậy đi ra cửa, tay chạm đến then cửa, hơi ngừng lại, nói: "Chỉ còn hai ngày, nên cố gắng nhịn đi, đừng vội vã!". Lúc nói lời này, ta cố tình nhìn vào tủ quần áo bên cạnh, nghĩ đến Ngọc nhi dù cho ngốc, cũng biết ta nói gì.
Nàng há hốc miệng, một câu cũng không nói nên lời. Tay, không tự chủ được, kéo lại quần áo mình. Ta mỉm cười, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, nghe được thanh âm náo động bên ngoài, ta biết cha đang kêu người chuẩn bị đồ cho Thiên Phi cùng Thiên Lục tiến cung. Ta không đi ra, mở cửa sổ, ngồi ở trước án kỷ.
Nhìn án kỷ trống rỗng, ta lạnh lẽo cười.
Người Tang phủ, chẳng ai biết ta đã không còn là Tang Tử của 3 năm trước. Không ai nghĩ rằng đứa nhỏ không biết chữ năm xưa nay đã có một bụng kinh luân.
Tô Mộ Hàn nói, nếu ta đã ẩn nhẫn cả mười hai năm qua thì thêm vài năm cũng chẳng là gì.
Đầu ngón tay chấm nước trong bồn hoa thủy tiên bên cạnh, tinh tế viết xuống mặt bàn hai chữ "Tang Tử". Vẫn là nét bút ấy, nhưng so với ba năm trước thì khác nhiều lắm.
Nét chữ đẹp, bút pháp sắc sảo.
Nhìn nhìn, cười ngây ngốc
"Khụ."
Ái đó ho một tiếng bên ngoài, ta kinh hãi, vội xóa đi nét chữ viết trên bàn, đi ra mở cửa. Bên ngoài là Cố đại nhân.
Hắn một thân y phục quan quý giá đối lập với vẻ ngoài xoàng xĩnh của ta, ánh mắt nhìn thấy ta trở nên sắc nhọn khiến lòng ta run lên, chưa kịp cho ta hoàn hồn hắn bước vào phòng.
"Cố đại nhân." Ta hướng hắn hành lễ. Ta không rõ hắn tới tìm ta làm gì. Cho tới nay, hắn đến Tang phủ cũng chỉ quan tâm hai tỷ tỷ. Mà dã nha đầu ta, hắn chưa bao giờ chú ý tới.
Hắn vẫn im lặng. Ta chần chờ, định tiến lên mời trà thì hắn đột nhiên mở miệng: "Ngươi tốt nhất nên tự mình hiểu, hãy nhớ kỹ thân phận của chính mình là gì!"
Ta hoảng sợ, bật thốt lên hỏi: "Cố đại nhân có ý gì?"
"Ý gì?" Hắn hỏi lại giống như ta đang cố ý cùng hắn tranh cãi. Cười lạnh nói "Ta cũng không ngại nói rõ cho ngươi biết, ngươi chỉ là con thiếp thất ở Tang phủ. Ta đã cùng cha ngươi bàn bạc, miễn cưỡng có thể cho ngươi làm thiếp của Khanh Hằng. nếu ngươi dám có tư tưởng khác, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Thì ra, là vì Cố Khanh Hằng.
Ta đứng thẳng người, thong dong nói: "Cố đại nhân cho rằng ta quan tâm vị trí thiếu phu nhân Cố phủ sao?"
"Ba —— "
Ta không nghĩ tới hắn đánh ta, thân thể va mạnh vào bàn, đau đến gập người lại. Cố đại nhân nhìn ta từ trên xuống, lạnh lùng nói: "Thiếu phu nhân Cố phủ là việc cả đời ngươi cũng không thể làm! Ngươi đừng bao giờ có ý nghĩ này! Bằng không, làm thiếp ta cũng không chấp nhận!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét