"Nhị tỷ." Ta cúi đầu gọi nàng.
Thiên Lục bước tới, quay đầu lại nhìn hướng Cố Khanh Hằng đi nói: "Cố thiếu gia chân thành như vậy, sao ngươi không đáp ứng? Tang Tử." Nàng nhìn ta "Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Đây là lần đầu tiên ta thấy Thiên Lục thiếu kiên nhẫn như vậy.
Thì ra ở Tang phủ, người hiểu được phải che giấu tâm tư của mình thế nào, hiểu được ẩn nhẫn thế nào, không chỉ có mình ta.
Mà ta, cười nhẹ.
Ta nói, gằn từng chữ: "Ta muốn cái gì, ngày sau ngươi sẽ thấy." Nói xong, không để ý đến nàng, bước ngang qua.
Cũng trong nháy mắt đó, ta nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của nàng nhưng chỉ hiện rất nhanh liền biến mất. Ta hừ khẽ một tiếng, không thèm để ý.
Tô Mộ Hàn đã đúng. Vẻ ngoài càng vô hại, bên trong càng nguy hiểm. Chỉ là ta không hiểu, nàng đã che giấu lâu như vậy, sao hôm nay lại phát tác?
Thiên Lục không gọi ta, chỉ đứng im.
Ta cầm khăn trên tay, dần dần bước nhanh hơn.
Đêm lạnh như băng.
Ta đứng lặng bên cửa sổ dưới ánh trăng sáng tỏ, vầng mây mỏng như dải lụa. Trong không gian, sương lạnh lượn lờ như khói.
Ta nhớ tới lời Tô Mộ Hàn nói, nhớ tới chuyện Ngọc nhi cùng nam nhân kia, bỗng nhiên, có chủ ý.
Quay người đi ra khỏi phòng, đến chỗ ở của bọn hạ nhân trong phủ.
Đêm còn chưa khuya lắm mà trong phòng Ngọc nhi lại không thấy ánh đèn. Tự thấy có chút kỳ quái, ta nhìn xung quanh, không thấy người nào, bèn tiến lại gần gian phòng kia.
Nghe trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng nữ nhân rên rỉ thở dốc. Ta chỉ cảm thấy trái tim nhảy dựng lên, cắn chặt răng. Ngọc nhi này thật to gan, hạ nhân quý phủ tư thông sẽ bị phạt, sao bọn họ dám...
Ta đang ngẫm nghĩ, không biết phải làm sao bỗng nhiên nghe thấy thanh âm bên trong nhỏ xuống, sau đó tiếng một nam nhân truyền đến: "Chờ một chút, bên ngoài có người phải không?". Đang nói chuyện, đã có tiếng người xuống giường.
Ta lui một bước, ngẫm nghĩ, lại đứng lại.
Biết rõ cửa phòng bị khóa, hít một hơi thật sâu, giơ tay lên gõ cửa.
Cạch cạch cạch
"Ai?" Tiếng Ngọc nhi run run.
Nam tử trong phòng im lặng, chỉ có tiếng gì đó chạm vào nhau. Ta cười lạnh, hiện giờ biết sợ rồi sao?
Ta nói: "Tang Tử."
Người ở bên trong kinh hãi kêu một tiếng, lại lúng túng hỏi: "Tam... Tam tiểu thư, đã trễ thế này, ngươi có việc..."
"Có chuyện tìm ngươi." Ta cắt ngang lời nàng, lại nói thêm một câu "Hiện tại không có ai, ngươi mở cửa nhanh lên". Tâm trạng bỗng trở nên khẩn trương lo sợ nếu ta đi vào, bọn họ có thể vì tự bảo vệ mình mà giết người diệt khẩu hay không?
Chỉ là, ta nghĩ đánh cuộc một lần.
Một lát, Ngọc nhi mới ra mở cửa. Cơ bản, nàng vốn chẳng coi ta là gì. Nhưng hôm nay, trong lòng nàng có quỷ nên mơ hồ lộ ra một chút hoảng sợ
Ta không nhìn nàng, đi thẳng vào.
"Tam tiểu thư!" Nàng muốn ngăn cản ta, lại bị ta chiếm lối tiến vào trước.
Quả nhiên, là nấp rồi.
Như thế, ta cũng không nói ra.
Ta bảo nàng đóng cửa lại rồi ngồi xuống, nhìn nàng. Nàng tỏ ra hoảng sợ, cuống quít cúi đầu, hai tay xoắn lại.
Ta cũng không muốn quanh co cùng nàng, trực tiếp nói: "Ngươi không muốn theo đại tiểu thư tiến cung phải không?"
Nàng "A" lên một tiếng, vội hỏi: "Tam tiểu thư sao ngươi biết?"
Ta không đáp, chỉ nói: "Có phải hay không?"
Nàng trầm mặc một lát, nhưng vẫn muốn che giấu: "Sao được? Ta là nha đầu của tiểu thư, tất nhiên là muốn theo nàng vào cung"
Ta cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: "Như vậy cũng không sao, ta vốn định giúp ngươi suy nghĩ biện pháp không phải tiến cung nhưng ngươi nói thế thì..."
Thấy ta đứng lên, nàng tựa còn đang chần chờ. Ta làm như vô tình, liếc mắt nhìn tủ quần áo trong phòng rồi đi ra.
"Tam tiểu thư, ngươi... Ngươi chờ một chút!"
Nàng cuối cùng không chống cự được.
Thiên Lục bước tới, quay đầu lại nhìn hướng Cố Khanh Hằng đi nói: "Cố thiếu gia chân thành như vậy, sao ngươi không đáp ứng? Tang Tử." Nàng nhìn ta "Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Đây là lần đầu tiên ta thấy Thiên Lục thiếu kiên nhẫn như vậy.
Thì ra ở Tang phủ, người hiểu được phải che giấu tâm tư của mình thế nào, hiểu được ẩn nhẫn thế nào, không chỉ có mình ta.
Mà ta, cười nhẹ.
Ta nói, gằn từng chữ: "Ta muốn cái gì, ngày sau ngươi sẽ thấy." Nói xong, không để ý đến nàng, bước ngang qua.
Cũng trong nháy mắt đó, ta nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của nàng nhưng chỉ hiện rất nhanh liền biến mất. Ta hừ khẽ một tiếng, không thèm để ý.
Tô Mộ Hàn đã đúng. Vẻ ngoài càng vô hại, bên trong càng nguy hiểm. Chỉ là ta không hiểu, nàng đã che giấu lâu như vậy, sao hôm nay lại phát tác?
Thiên Lục không gọi ta, chỉ đứng im.
Ta cầm khăn trên tay, dần dần bước nhanh hơn.
Đêm lạnh như băng.
Ta đứng lặng bên cửa sổ dưới ánh trăng sáng tỏ, vầng mây mỏng như dải lụa. Trong không gian, sương lạnh lượn lờ như khói.
Ta nhớ tới lời Tô Mộ Hàn nói, nhớ tới chuyện Ngọc nhi cùng nam nhân kia, bỗng nhiên, có chủ ý.
Quay người đi ra khỏi phòng, đến chỗ ở của bọn hạ nhân trong phủ.
Đêm còn chưa khuya lắm mà trong phòng Ngọc nhi lại không thấy ánh đèn. Tự thấy có chút kỳ quái, ta nhìn xung quanh, không thấy người nào, bèn tiến lại gần gian phòng kia.
Nghe trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng nữ nhân rên rỉ thở dốc. Ta chỉ cảm thấy trái tim nhảy dựng lên, cắn chặt răng. Ngọc nhi này thật to gan, hạ nhân quý phủ tư thông sẽ bị phạt, sao bọn họ dám...
Ta đang ngẫm nghĩ, không biết phải làm sao bỗng nhiên nghe thấy thanh âm bên trong nhỏ xuống, sau đó tiếng một nam nhân truyền đến: "Chờ một chút, bên ngoài có người phải không?". Đang nói chuyện, đã có tiếng người xuống giường.
Ta lui một bước, ngẫm nghĩ, lại đứng lại.
Biết rõ cửa phòng bị khóa, hít một hơi thật sâu, giơ tay lên gõ cửa.
Cạch cạch cạch
"Ai?" Tiếng Ngọc nhi run run.
Nam tử trong phòng im lặng, chỉ có tiếng gì đó chạm vào nhau. Ta cười lạnh, hiện giờ biết sợ rồi sao?
Ta nói: "Tang Tử."
Người ở bên trong kinh hãi kêu một tiếng, lại lúng túng hỏi: "Tam... Tam tiểu thư, đã trễ thế này, ngươi có việc..."
"Có chuyện tìm ngươi." Ta cắt ngang lời nàng, lại nói thêm một câu "Hiện tại không có ai, ngươi mở cửa nhanh lên". Tâm trạng bỗng trở nên khẩn trương lo sợ nếu ta đi vào, bọn họ có thể vì tự bảo vệ mình mà giết người diệt khẩu hay không?
Chỉ là, ta nghĩ đánh cuộc một lần.
Một lát, Ngọc nhi mới ra mở cửa. Cơ bản, nàng vốn chẳng coi ta là gì. Nhưng hôm nay, trong lòng nàng có quỷ nên mơ hồ lộ ra một chút hoảng sợ
Ta không nhìn nàng, đi thẳng vào.
"Tam tiểu thư!" Nàng muốn ngăn cản ta, lại bị ta chiếm lối tiến vào trước.
Quả nhiên, là nấp rồi.
Như thế, ta cũng không nói ra.
Ta bảo nàng đóng cửa lại rồi ngồi xuống, nhìn nàng. Nàng tỏ ra hoảng sợ, cuống quít cúi đầu, hai tay xoắn lại.
Ta cũng không muốn quanh co cùng nàng, trực tiếp nói: "Ngươi không muốn theo đại tiểu thư tiến cung phải không?"
Nàng "A" lên một tiếng, vội hỏi: "Tam tiểu thư sao ngươi biết?"
Ta không đáp, chỉ nói: "Có phải hay không?"
Nàng trầm mặc một lát, nhưng vẫn muốn che giấu: "Sao được? Ta là nha đầu của tiểu thư, tất nhiên là muốn theo nàng vào cung"
Ta cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: "Như vậy cũng không sao, ta vốn định giúp ngươi suy nghĩ biện pháp không phải tiến cung nhưng ngươi nói thế thì..."
Thấy ta đứng lên, nàng tựa còn đang chần chờ. Ta làm như vô tình, liếc mắt nhìn tủ quần áo trong phòng rồi đi ra.
"Tam tiểu thư, ngươi... Ngươi chờ một chút!"
Nàng cuối cùng không chống cự được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét