Lúc chúng ta thay y phục xong vẫn thấy Phương Hàm yên lặng đứng ở trong viện. Thái giám bên người nàng cười, ghé vào tai nàng nói gì đó, mà nàng cũng chỉ cười lạnh lùng không nói gì.
Bọn nha đầu đứng thành một hàng theo quy củ, Phương Hàm hài lòng nhìn qua một lần, mới hắng giọng nói: "Đó là y phục của các ngươi sau này, y phục ngoài cung không cần dùng đến nữa. Nếu y phục không vừa, phủ nội vụ sẽ đổi."
Ta hơi hiếu kỳ, nàng sẽ dạy chúng ta cái gì. Nếu nói là lễ nghi hoàng thất thì quá phô trương rồi. Đó là việc của các tiểu chủ, còn chúng ta cùng lắm chỉ là nha đầu mà thôi.
Phương Hàm sau khi nói xong cũng không nói thêm gì, chỉ dặn nếu có việc cũng không được đi lung tung rồi quay người rời đi.
Phương Hàm vừa đi, nét mặt thái giám kia cũng trở nên lạnh lẽo: "Mọi người đều nghe Phương Hàm cô cô dặn gì rồi. Giờ hãy trở về phòng." Hắn hừ nhẹ một tiếng, chuyển động thân người đuổi theo hướng Phương Hàm đi.
Bọn hắn vừa đi, tiếng ồn trong viện sôi lên. Bọn nha đầu líu ríu thảo luận: "Cô cô thật lợi hại"
"Đó là nữ quan hàm ngũ phẩm trở lên, ngay cả những tiểu chủ mới vào cũng phải kiêng nể đôi chút"
"A, thật chứ?"
...
Các nàng nói liên tiếp, tựa hồ càng ngày càng hưng phấn.
Cúc Vận không tranh luận cùng mà đi về phía ta, khẽ gọi : "Tam tiểu thư."
Ta nhìn nàng, cười nói: "Gọi Tang Tử."
Nàng ngẩn người, ta lại nói: "Tang Phủ có Tam tiểu thư sao? Ta chẳng qua chỉ là một ngoại nhân mang họ Tang. Ngươi tưởng lúc ở Tang phủ, ta không biết trong đầu các ngươi nghĩ gì sao"
Nàng bị ta chặn lời một câu cũng nói không ra. Ta hít một hơi, tiếp tục: "Mà thôi, quên đi."
Quên quá khứ Tang Tử, quên ký ức Tang Tử đã từng bị bọn họ lãng quên, khi dễ.
Ta bước đi, trở về phòng nghỉ. Cúc Vận bỗng chạy tới hỏi: "Nhưng .. sao ngươi... sao ngươi có thể tiến cung?"
Làm sao tiến cung? Ta cười khẽ: "Có người không muốn tiến cung, mà ta muốn. Vậy là đủ."
Cúc Vận cười: "Ngươi không quên lời tiên đoán kia."
Nàng không nói cụ thể nhưng ta hiểu. Chỉ là nói như vậy, cũng có phần đúng. Ta không cam lòng, vì sao các nàng là phượng thân, mà ta chỉ có thể làm thiếp!
Mỗi khi nhớ tới chuyện đó bao nhiêu uất ức tức giận sẽ dồn tới.
Cúc Vận không nhìn thấy thái độ khác lạ của ta nói tiếp: "Nếu các tiểu thư biết, nhất là đại tiểu thư, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Vấn đề này, sao ta lại không nghĩ đến chứ? Nhưng cùng lắm chỉ là làm khó dễ. Mười lăm năm đã như thế, bây giờ ta sợ sao? Huống chi, bây giờ đang ở trong cung, không phải ở Tang phủ, rất nhiều chuyện Thiên Phi có muốn cũng không thể làm gì.
Ta hừ một tiếng, không thèm nói chuyện nữa tiến về phòng nghỉ
"Kỳ thực làm tiểu thiếp của Cố thiếu gia cũng tốt, có vài người... muốn còn không được, mà ngươi lại ..."
Ta không nghe thấy câu nói kế tiếp của Cúc Vận nhưng ta hiểu được ý của nàng
Bọn nha đầu đứng thành một hàng theo quy củ, Phương Hàm hài lòng nhìn qua một lần, mới hắng giọng nói: "Đó là y phục của các ngươi sau này, y phục ngoài cung không cần dùng đến nữa. Nếu y phục không vừa, phủ nội vụ sẽ đổi."
Ta hơi hiếu kỳ, nàng sẽ dạy chúng ta cái gì. Nếu nói là lễ nghi hoàng thất thì quá phô trương rồi. Đó là việc của các tiểu chủ, còn chúng ta cùng lắm chỉ là nha đầu mà thôi.
Phương Hàm sau khi nói xong cũng không nói thêm gì, chỉ dặn nếu có việc cũng không được đi lung tung rồi quay người rời đi.
Phương Hàm vừa đi, nét mặt thái giám kia cũng trở nên lạnh lẽo: "Mọi người đều nghe Phương Hàm cô cô dặn gì rồi. Giờ hãy trở về phòng." Hắn hừ nhẹ một tiếng, chuyển động thân người đuổi theo hướng Phương Hàm đi.
Bọn hắn vừa đi, tiếng ồn trong viện sôi lên. Bọn nha đầu líu ríu thảo luận: "Cô cô thật lợi hại"
"Đó là nữ quan hàm ngũ phẩm trở lên, ngay cả những tiểu chủ mới vào cũng phải kiêng nể đôi chút"
"A, thật chứ?"
...
Các nàng nói liên tiếp, tựa hồ càng ngày càng hưng phấn.
Cúc Vận không tranh luận cùng mà đi về phía ta, khẽ gọi : "Tam tiểu thư."
Ta nhìn nàng, cười nói: "Gọi Tang Tử."
Nàng ngẩn người, ta lại nói: "Tang Phủ có Tam tiểu thư sao? Ta chẳng qua chỉ là một ngoại nhân mang họ Tang. Ngươi tưởng lúc ở Tang phủ, ta không biết trong đầu các ngươi nghĩ gì sao"
Nàng bị ta chặn lời một câu cũng nói không ra. Ta hít một hơi, tiếp tục: "Mà thôi, quên đi."
Quên quá khứ Tang Tử, quên ký ức Tang Tử đã từng bị bọn họ lãng quên, khi dễ.
Ta bước đi, trở về phòng nghỉ. Cúc Vận bỗng chạy tới hỏi: "Nhưng .. sao ngươi... sao ngươi có thể tiến cung?"
Làm sao tiến cung? Ta cười khẽ: "Có người không muốn tiến cung, mà ta muốn. Vậy là đủ."
Cúc Vận cười: "Ngươi không quên lời tiên đoán kia."
Nàng không nói cụ thể nhưng ta hiểu. Chỉ là nói như vậy, cũng có phần đúng. Ta không cam lòng, vì sao các nàng là phượng thân, mà ta chỉ có thể làm thiếp!
Mỗi khi nhớ tới chuyện đó bao nhiêu uất ức tức giận sẽ dồn tới.
Cúc Vận không nhìn thấy thái độ khác lạ của ta nói tiếp: "Nếu các tiểu thư biết, nhất là đại tiểu thư, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Vấn đề này, sao ta lại không nghĩ đến chứ? Nhưng cùng lắm chỉ là làm khó dễ. Mười lăm năm đã như thế, bây giờ ta sợ sao? Huống chi, bây giờ đang ở trong cung, không phải ở Tang phủ, rất nhiều chuyện Thiên Phi có muốn cũng không thể làm gì.
Ta hừ một tiếng, không thèm nói chuyện nữa tiến về phòng nghỉ
"Kỳ thực làm tiểu thiếp của Cố thiếu gia cũng tốt, có vài người... muốn còn không được, mà ngươi lại ..."
Ta không nghe thấy câu nói kế tiếp của Cúc Vận nhưng ta hiểu được ý của nàng
Ta cũng đã tiến cung rồi, rất nhiều chuyện đã không thể quay đầu lại, càng không thể hối hận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét