Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 33 : Bị ta bắt gặp


Đêm khuya, ta nằm trên giường trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Trời chớm đông, tuy đã có mưa nhưng không khí vẫn khô nóng vô cùng.

Trong phòng có tiếng thì thầm, chắc các nàng cũng không ngủ được như ta.

Ta thường vô tình chạm vào túi gấm của Tô Mộ Hàn. Cảm nhận được nó tồn tại, lòng ta cũng thấy an tâm. Hắn nói khi nào ổn thỏa có thể mở ra. Ta hiểu ý của hắn, bây giờ chưa đến lúc.

Cũng vô tình chạm tới một vật cứng rắn, đó là cây lược gỗ Cố Khanh Hằng tặng. Trong lòng cảm thấy bi thương. Đối với hắn, ta áy náy, nợ hắn kiếp này không thể trả.

Khẽ than một tiếng, chỉ hy vọng hắn có thể quên ta, sau đó tìm được một nữ nhân thương hắn và tốt hơn ta gấp bội.

Lòng đầy lo nghĩ, ta đứng dậy rón rén ra ngoài.

Mới vừa bước ra cửa liền nghe thấy tiếng hỏi: "Đi đâu?", giọng lạnh lùng không một chút cảm xúc

Ta kinh hãi, nhìn kỹ lại thấy là một thái giám, chắc là canh đêm, đành phải nói: "Ta cần đi nhà cầu."

Trên mặt thái giám lộ ra vẻ xấu hổ, hắng giọng nói: "Vậy nhanh đi."

Ta gật gật đầu, đi vài bước lại nghĩ tới: "Công công, xin hỏi đường nào?". Ta không phải muốn đi nhà cầu, nhưng đã nói dối thì phải nói dối đến cùng.

Thái giám tỏ vẻ không kiên nhẫn chỉ vào phía trước nói: "Đi thẳng, quẹo phải."

Ta cám ơn, rồi nhanh chóng rời đi. Đến khi quay đầu nhìn không còn thấy hình ảnh của thái giám mới dừng lại, quay người bước ra ngoài.

Lúc tiến cung vì sợ bị người khác nhận ra, ta vẫn luôn cúi đầu chưa hề nhìn qua khung cảnh xung quanh của chốn thâm cung đáng sợ này. Lúc này, mặc dù được đèn trong cung chiếu sáng nhưng trong đêm tối cũng chỉ thấy mơ hồ ẩn hiện.

Chỉ biết, đây là một nơi cực kỳ rộng lớn.

Đi trên đường, thỉnh thoảng gặp phải ngự lâm quân soi đuốc kiểm tra ta chỉ yên lặng đứng nép sang một bên. Trên người ta mặc y phục nô tì nên cũng không ai quá chú ý đến.

Không mục tiêu, ta chỉ đi lung tung, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh

Lúc định thần lại thì không biết mình đã đi đến nơi nào. Ta hơi hoảng hốt muốn quay trở lại theo đường cũ.

Có điều khi muốn quay lại mới ngẩn người. Vừa rồi cứ đi, nghĩ nếu bị trách tội sẽ lấy lý do lạc đường giải thích nhưng không ngờ, lần này lạc đường thật. Bây giờ, tìm làm sao ra đường cũ trở về?

Ta lắc lắc đầu, nhưng lại cười rộ lên. Có lẽ trong thâm tâm ta, cũng không muốn trở về nơi đó.

Đi tiếp một đoạn đường, ta có cảm giác mình đang đi ngược hướng nhưng cũng vẫn tiến tới, thậm chí trong lòng có chút hưng phấn bởi vì ta biết chỉ có lúc này ta mới có thể tranh thủ tìm hiểu.

Người khác vào đây đều nghiêm cẩn tuân theo quy định, còn ta, lại chỉ muốn phá vỡ nó.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vội vã truyền đến.

"Ngươi đã đến rồi."

Một giọng nam nhân cất lên đầy vui mừng.

Ta giật mình, phản ứng đầu tiên là nghĩ thị vệ cùng cung tỳ trong cung có quan hệ, không ngờ bị ta gặp được. Cung tỳ cùng thị vệ quan hệ là tử tội. Nghĩ đến đó trong lòng hoảng hốt, vội chuyển mình tới sau cột trống núp vào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét