Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 26 : Tiên sinh, ta muốn thấy người


Đây là lần thứ hai, ta không hỏi qua Tô Mộ Hàn tự ý đi vào.

Lần trước, chính là buổi tối đầy giông tố cách đây ba năm.

Chẳng biết tại sao, ta đi vào vô cùng nhẹ nhàng giống như một tên trộm. Cách màn trướng, mơ hồ nhìn thấy Tô Mộ Hàn nằm ở trường kỷ, dường như đang ngủ. Ta muốn tiến lên, bỗng nhiên thấy phía trên bên phải án kỷ, trải một bức tranh. Nước mực đã sớm khô, nghĩ đã vẽ được một lúc. Ta nhịn không được tiến lên, thình lình thấy trên tranh vẽ một cây Tử.

Ta giật mình, nhìn xuống mặt giấy, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ, nét chữ tinh tế,: trúc bạch sở tái, đan thanh bất du. (Ý tạm: Vĩnh viễn khắc ghi, mãi không thay đổi)

Không tự chủ được, ta vươn tay, chạm vào nét vẽ, trong lòng ngơ ngác.

Chân khẽ nhúc nhích, vô tình phát ra một âm thanh rất nhỏ. Mà người trong trướng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, lạnh lùng hỏi: "Ai?"

Thanh âm kia, cực kỳ giống ba năm trước lúc ta đường đột xông vào phòng của hắn, lạnh lùng mà sắc bén.

Ta giật mình, nhưng không thốt ra được một câu.

Tô Mộ Hàn cuối cùng cũng thấy rõ ta, không khí khẩn trương xung quanh lập tức giảm đi, âm sắc hòa hoãn lại: "Thì ra là Tử nhi."

Hắn không hề hỏi ta vì sao đột nhiên xuất hiện ở trong phòng hắn. Ta có một chút lúng túng rút tay về, lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: "Tiên sinh muốn tặng cho ta tranh này sao?". Không biết vì lý do gì, lúc nói những lời này, ta bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ: Tâm này ta ghi khắc, sợ chi chàng đổi thay.

Mà tay của ta, trong lúc lơ đãng, đã yên lặng nắm chặt.

Tô Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng, nhưng nhanh chóng phủ nhận: "Không phải."

Không phải.

Tự trong đáy lòng, có một chút thả lòng, lại cũng có ít nhiều thất vọng. Một khắc đó, ta không hiểu nổi đến tột cùng là cảm giác gì. Câu trả lời của hắn, giống như ta hy vọng, nhưng lại cũng không giống.

Mâu thuẫn, phức tạp.

Chợt hoàn hồn, ta rất nhanh quên mất sự xấu hổ, nói: "Tử nhi tới từ biệt tiên sinh, ngày mai ta sẽ tiến cung "

Một lúc lâu, hắn mới nhàn nhạt "Ư" một tiếng.

Ta lại nói: "Mấy năm nay, đa tạ tiên sinh dạy dỗ, Tử nhi ghi khắc trong tâm khảm."
Tô Mộ Hàn bỗng nhiên cười, lắc đầu nói: "Ngươi là một nữ nhân thông tuệ như vậy, nếu không có ta cũng sẽ không mai một"

Ta im lặng, không biết lời của hắn đến tột cùng là ý gì.

Thanh âm trong màn trướng cũng đã im ắng.

Một lúc sau, hắn mới nói: "Sắc trời không còn sớm, mau trở về đi."

"Không." Ta nói thật nhanh "Hôm nay ta không muốn trở về." Ngày mai đã vào cung, ta không muốn hồi ức sau cùng khi thức dậy chỉ là một không khí quạnh quẽ lạnh lùng của Tang phủ.

Tô Mộ Hàn tựa như run lên, nhưng cũng không kiên trì đuổi ta đi, chỉ nói: "Vậy hãy tới phòng ở hậu viên nghỉ ngơi đi"

Ta gật đầu.

Cùng hắn mặt đối mặt, lần đầu tiên, ta cố lấy dũng khí nói: "Tiên sinh, có thể cho ta nhìn thấy người không?". Bộ mặt sau màn trướng kia, không biết sẽ chấn động lòng người thế nào?

Ngay lúc đó ta chẳng biết tại sao lại nghĩ tới bốn chữ "Chấn động lòng người", chỉ đơn giản nghĩ tới.

"Không được."

Quả nhiên, hắn cự tuyệt không chút do dự.

"Vì sao?" Ta không cam lòng. Có lẽ, kiếp này sẽ không còn cơ hội mà hắn cũng không chịu?

Lần này, hắn im lặng một hồi mới đáp: "Rất xấu, sẽ làm ngươi sợ."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét