Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 31 : Ngã dưới chân nàng


"Ngẩng đầu lên". Giọng Phương Hàm rõ ràng, ta thấy nàng nhẹ nhàng vẫy chiếc khăn trên tay, động tác vô cùng uyển chuyển.

Bọn nha đầu nghe lời đều ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân Phương Hàm này.

Nếu như nói Tô Mộ Hàn dạy ta biết cuộc sống chốn hậu cung thì Phương Hàm chính là người dạy ta cách sinh tồn ở đây.

Nhớ lúc nàng mặc y phục màu xanh, tóc giản dị búi trên đầu, không có một vật trang sức nào, chỉ có bên tai lộ ra nửa chiếc khuyên màu xanh ngọc, nhìn thoáng qua cũng biết là ngọc tốt.

Ta lặng yên ngắm dung mạo của nàng, thanh lịch nhẹ nhàng rất giống với tưởng tượng của ta. Nàng còn trẻ, thần sắc đạm mạc, nhìn tổng thể mang lại cho người khác cảm giác đặc biệt

Riêng có một vết sẹo dài nổi bật trên má trái, kéo dài từ tai đến cổ.

Nhìn đến đó, ta không khỏi sợ hãi, cuống quít đưa mắt nhìn chỗ khác.

Quả nhiên, rất nhiều người cũng chú ý đến, đây đó phát ra thanh âm luyến tiếc khe khẽ

Phương Hàm tựa hồ cũng chẳng để ý, liếc mắt nhìn các nha đầu, nói: "Các ngươi đều là nha đầu do các vị tiểu chủ mang đến từ nhà mẹ đẻ, quy củ trong cung này sợ là chưa rõ. Hôm nay hoàng thượng phân phó ta đến để dạy các ngươi cách giữ nghiêm cung quy. Từ nay các ngươi cứ gọi ta là cô cô "

"Vâng, cô cô." Bọn nha đầu đồng thanh trả lời.

Phương Hàm lại nói: "Mấy ngày nay, sẽ có ma ma khác giáo dục lễ nghi cho các vị tiểu chủ, vì thế các ngươi không cần đến hầu hạ."

Cúc Vận nhẹ "A" một tiếng. Ta nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể là do nàng chưa kịp báo cho các tỷ tỷ chuyện của ta.

Hừ, kỳ thực nàng không cần để ý bởi vì căn bản ta không quan tâm.

Lúc này, một thái giám tiến tới, chỉ huy người phía sau đang cầm đồ gì đó trong tay, giọng the thé: "Đây là y phục do phủ nội vụ đưa tới, các ngươi đều trở về phòng thay đổi, sau một nén nhang lại tập hợp ở đây, nhanh lên!"

"Dạ." Nghe giọng thái giám không thân thiện, bọn nha đầu đều vội đi lên lấy y phục.
Ta vừa bước lên trước một bước, không biết bị ai đụng mạnh vào vai, ta kêu một tiếng, lảo đảo té ngã ngay dưới chân Phương Hàm. Phương Hàm như thể kinh hãi, lui về sau nửa bước, cúi đầu nhìn ta chằm chặp.

Ta thầm kêu không tốt, vội bò dậy quỳ xuống, cúi đầu: "Cô cô thứ tội."

Phương Hàm chưa mở miệng thì đã có thái giám tiến lên, vẫy phất trần trên tay, thanh âm lạnh lẽo: "Không có mắt sao?", nói rồi muốn đánh xuống.

Ta sợ đến nhắm mắt lại, nhưng phất trần trên tay thái giám cũng không rơi xuống, chỉ nghe tiếng Phương Hàm truyền tới: "Bây giờ xúc động một chút cũng không sao, nhưng sau này không được như vậy nữa."

Nói vậy là không truy cứu ta nữa.

Ta vội vàng gật đầu ‘Vâng’. Phương Hàm lại nói: "Đi đổi y phục đi"

Ta ngồi dậy lấy y phục, xoay người đi đến phòng nghỉ. Cúc Vận hồ nghi nhìn ta, ta biết, nàng nhất định không hiểu. Cho dù không được ưu ái, ta cũng là chủ nhân ở Tang gia, thân phận so với nha đầu chắc hẳn lớn hơn

Ta cười trong bụng, nàng làm sao hiểu nổi chuyện của ta?

Đóng cửa phòng, ta cùng bọn nha đầu nhanh chóng tay y phục. Ta để quần áo trên giường, bắt đầu cởi áo.

Một nha đầu nhìn ta, rồi quay sang người bên cạnh: "Thì ra người trong cung cũng không đáng sợ như vẫn thường nghe nói. Ta thấy Phương Hàm cô cô kia cũng không nghiêm khắc lắm đâu!"

"Ưm. Nhưng chúng ta đều là hạ nhân, không nên đắc tội người khác thì hơn"

Ta tiếp tục thay quần áo, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Các nàng nhất định là thấy tình cảnh vừa rồi nên cho rằng như thế, nhưng lòng người trong cung này sao có thể hời hợt như vậy chứ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét