Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 22 : Không nên cảm ơn ta

Ba hôm sau cách ngày tuyển tú hai ngày, Cố Khanh Hằng đến Tang phủ.

Vẻ mặt hắn mệt mỏi, âm sắc cũng tỏ ra yếu ớt: "Tam nhi, xin lỗi, ta..." Hắn bỗng nhiên cúi đầu. Dù hắn không nói hết ta cơ bản cũng đoán được câu nói kế tiếp của hắn.

Có lẽ vì nhớ lời Tô Mộ Hàn nên trong lòng ta cũng không nhiều thất vọng đối với việc Cố Khanh Hằng làm không được. Ta duy nhất vẫn biết, hắn nhất định là tận lực. Chắc do ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Tuyển tú, đâu phải là trò đùa. Làm sao vì một câu nói của ta mà đem bản danh ngạch đã xác định thay đổi chứ.

Ta nhìn hắn cười cười, lắc đầu "Không sao, không cần xin lỗi."

Cố Khanh Hằng mặt đang trắng bệch cũng trong nháy mắt đó dường như ửng hồng lên, vui vẻ nói: "Ngươi không muốn tiến cung, đúng không?". Tay hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt sáng rỡ.

Ta giật mình, một lát, mới nhẹ nhàng rút tay ra xoay người đi, không biết đối mặt hắn thế nào.

Hắn vội vàng đứng trước mặt, nắm lấy vai ta, cau mày nói: "Tam nhi, ta biết, ta biết. Ngươi là một nữ nhân kiêu hãnh không nguyện làm thiếp của ta. Ta hứa với ngươi, sẽ có một ngày, ta Cố Khanh Hằng sẽ dùng đại kiệu tám người đường đường chính chính rước ngươi vào nhà. Chỉ lấy một mình ngươi, được không?"

Lời của hắn, giống như một luồng ấm áp làm tan cả mùa đông băng giá trong lòng ta.

Hắn cười, ánh mắt sáng lên, không chút do dự.

Mà ta, ngây người.

Đây là Cố Khanh Hằng ta đã biết ba năm.

Lòng hoảng lên, trái tim run rẩy, thở gấp gáp nhìn nam nhân trước mặt. Thì ra, tất cả những chuyện ta làm, hắn đều hiểu. Hắn biết ta không cam lòng, hiểu kiêu ngạo của ta, hiểu ta ẩn nhẫn nhiều năm.

Thế nhưng, lấy ta làm chính thê, hắn thực sự làm chủ được sao?

Dù cho hắn làm chủ được, thân phận thiếu phu nhân Cố gia, ta có thể đảm đương sao?

Nhẹ lắc đầu: "Không, Khanh Hằng, lần này, xin ngươi buông tay để cho ta tự lo chính mình". Ta không phải là một nữ nhân cần người bảo hộ, cho tới bây giờ cũng không phải.

Hắn cắn răng nói: "Tam nhi, không thể..."

"Không thể?" Ta lạnh lùng cắt ngang lời hắn.

Ta nhìn thấy ánh mắt hắn dần trở nên ảm đạm. Ta nhẹ nhắm mắt lại, sợ chính mình mềm lòng. Một nam tử tốt như Cố Khanh Hằng, cần một nữ nhân tốt hơn làm bạn. Mà ta, quá tính toán.

Hắn chậm rãi buông tay ta, lui lại mấy bước, đầu tựa lên trụ hành lang, cúi đầu cười.

Ta muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Hắn cuối cùng cũng nói: "Ta... Sẽ nghĩ cách cho ngươi." Nói rồi, hắn quay người chạy.

"Khanh Hằng!" Ta vội gọi hắn. Nhìn thấy thân thể hắn run lên, ta nhẹ giọng nói, "Không cần, ta biết ngươi đã tận lực, cảm ơn ngươi."

Hắn quay đầu lại, ánh sáng mặt trời chiếu trên gò má của hắn, nhuộm vẻ buồn bã mơ hồ.

Ta đứng mặt đối mặt với hắn, giống như gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt.

Hắn nhìn ta chăm chú, thật lâu.

Dần dần, vẻ buồn bã tiêu tán, cười nói: "Khi đó ta đã nói, chỉ cần là ngươi muốn, ta sẽ đưa. Bây giờ cũng thế."

Giống như như trước đây quan tâm ta, thế nhưng vì sao ta nghe, lại có cảm giác muốn khóc?

Hắn bước đến, tay giơ lên chạm mặt ta. Từng động tác nhẹ nhàng giống như đang khẽ vuốt ve một đồ sứ quý giá, vô cùng nhẹ nhàng. Dường như hắn sợ, chỉ mạnh một chút thôi cũng sẽ làm tan vỡ khoảnh khắc này.

"Khanh Hằng..."

"Đừng nói." Hắn chặn lời ta, cười, "Đừng bao giờ nói cảm ơn ta, vĩnh viễn đừng nói"

"Thiếu gia! Thiếu gia!". Một tùy tùng vội vã chạy đến, thở gấp nói: "Thiếu gia, lão gia đang kêu người hồi phủ gấp!"

Sắc trời chạng vạng lúc Cố Khanh Hằng đi, ta nhìn thấy nét cô đơn trên mặt hắn. Ánh dương tà đã hết vẻ rực rỡ, dần trở nên ảm đạm.

Phía sau vang lên tiếng động nhỏ. Ta quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét