Lần đầu tiên Lương Lâm nhìn thấy Chu Thụy Thần là đầu năm học sơ trung.
Một chiều mùa thu sau giờ tan học, Lương Lâm đang cầm túi sách trên đường đi về nhà, nhìn trên vỉa hè lá rụng thành một thảm dày, nàng cố ý đi lên nghe tiếng lá cây xào xạc dưới chân. Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh thì nàng thấy một thiếu niên trắng trẻo mặc áo sơ mi trắng đang đứng ở góc đường cho một chú chó lạc ăn gì đó.
Thiếu niên kia nghe được tiếng động sau lưng quay đầu lại nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười ấm áp tươi đẹp ấy đã ghi khắc vào trong lòng Lương Lâm.
Ngày thứ hai ở trường học Lương Lâm lại thấy hắn, nàng phát hiện hắn chính bạn học ở lớp bên cạnh. Nàng hơi ngạc nhiên, học cùng trường 3 năm, lớp học kề bên vậy mà nàng chưa từng để ý tới nhưng bắt đầu từ hôm đó nàng thường lén nhìn hắn. Lúc tan lớp hắn đi ngang qua cửa sổ, lúc tan trường hắn đeo cặp sách cùng bạn học đi lướt qua nàng. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên như thế, như thể chỉ cần có lần đầu tiên thì họ sẽ cứ vô tình gặp lại nhau.
Ba năm sơ trung trôi qua rất nhanh, nàng và hắn cùng lên cao trung. Lần này hắn và nàng ở cách nhau hai phòng học nhưng nàng cũng vẫn thường xuyên gặp hắn. Phòng học lớp nàng có cửa sổ đối diện sân trường, hắn phong cách lịch sự nhưng lại thích đánh cầu, mỗi lần hắn chơi cầu nàng thường tìm vị trí thuận tiện chỗ cửa sổ lén nhìn ra. Năm lớp 11, nàng mới biết được tên hắn là Chu Thụy Thần, còn tên của nàng thì nàng nghĩ hắn không biết.
Nàng cứ nhìn hắn ba năm như vậy, mỗi ngày sau giờ tan học nàng đều đi lại con đường đó, nhìn nơi cũ xem chú chó lạc còn ở đó hay không. Đáng tiếc là chú chó không còn mà nàng cũng chẳng gặp hắn.
Sau khi tốt nghiệp trung học nàng thi đậu trường Đại học A ở thành phố lớn B. Ngày tốt nghiệp, nàng hạ quyết tâm muốn nói cùng hắn nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy đâu. Nàng khẽ đến gần chỗ các bạn cùng lớp hắn nghe ngóng thì biết được hắn bị bệnh không tới. Lương Lâm cảm thấy rất tiếc nuối, tình cảm mơ màng này ngay cả một câu chưa nói thì kết thúc sao?
Kết quả dĩ nhiên là không có kết thúc.
Đến thành phố lớn B, nàng lại phát hiện bọn họ học chung một khoa, nàng cao hứng vô cùng nhưng lại vờ như không biết nói: "Thì ra bạn cũng học ở đây, tôi từng gặp bạn rồi."
Hắn cũng cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như vậy trả lời: "Mình cũng thấy bạn, bạn thích xem đánh cầu, bạn hay ngồi ở chỗ cửa sổ lầu hai nhìn ra ngoài sân, cách lớp mình hai phòng học."
Nàng đỏ bừng cả mặt chăm chú nhìn hắn thấy hắn dường như vô tình nên trong lòng âm thầm kêu may mắn rồi nhẹ thở phào.
Có mối quan hệ này, lại cùng học chung một khoa, bọn họ gặp gỡ nhiều hơn. Tính nàng hay xấu hổ, hắn lại dịu dàng lịch sự nên giữa họ chỉ là những câu chuyện bình thường đạm mạc nhưng nàng biết rõ nàng yêu hắn.
Thời gian đó người bạn tốt nhất trong lớp của nàng là Tiếu Đình, Lương Lâm không biết thổ lộ tấm lòng này thế nào nên nhờ Tiếu Đình nghĩ cách giùm. Lúc ấy Tiếu Đình cũng rất hưng phấn, cô nói cô cũng muốn thổ lộ tình cảm với một người nhưng cô đã nghĩ ra biện pháp rồi, Tiếu Đình còn nói cô yêu Chu Thụy Thần.
Ngay lập tức ba chữ này khiến Lương Lâm ngây dại. Tiếu Đình không phát hiện ra điều gì, vẫn nhiệt tình hào hứng nói về kế hoạch của cô, nào là nói Chu Thụy Thần tính tình lãnh đạm nên nhất định phải dùng phương pháp mạnh mẽ. Cô líu lo nói rất nhiều còn Lương Lâm một lời cũng chẳng dám thốt ra.
Cho đến khi các nàng trở lại ký túc xá, Lương Lâm cũng không nói đến đối tượng mà nàng muốn thổ lộ là ai mà Tiếu Đình cũng không để ý, trong đầu cô đang tràn đầy kế hoạch lớn lao kia.
Một tháng sau trong buổi biểu diễn văn nghệ của khoa, Tiếu Đình biểu diễn đàn dương cầm. Nhìn Tiếu Đình là một cô gái xinh đẹp lại có tài, Lương Lâm đứng ở cánh gà có cảm giác mình thật kém cỏi. Màn biểu diễn của Tiếu Đình được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt vỗ tay như sấm. Tràn đầy tự tin với nét mặt tươi cười như hoa, cô cầm micro hướng xuống hội trường phía dưới nói: "Cám ơn mọi người. Nhân cơ hội này, tôi muốn thổ lộ cùng nam nhân tôi thích . . . . . ."
Một chiều mùa thu sau giờ tan học, Lương Lâm đang cầm túi sách trên đường đi về nhà, nhìn trên vỉa hè lá rụng thành một thảm dày, nàng cố ý đi lên nghe tiếng lá cây xào xạc dưới chân. Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh thì nàng thấy một thiếu niên trắng trẻo mặc áo sơ mi trắng đang đứng ở góc đường cho một chú chó lạc ăn gì đó.
Thiếu niên kia nghe được tiếng động sau lưng quay đầu lại nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười ấm áp tươi đẹp ấy đã ghi khắc vào trong lòng Lương Lâm.
Ngày thứ hai ở trường học Lương Lâm lại thấy hắn, nàng phát hiện hắn chính bạn học ở lớp bên cạnh. Nàng hơi ngạc nhiên, học cùng trường 3 năm, lớp học kề bên vậy mà nàng chưa từng để ý tới nhưng bắt đầu từ hôm đó nàng thường lén nhìn hắn. Lúc tan lớp hắn đi ngang qua cửa sổ, lúc tan trường hắn đeo cặp sách cùng bạn học đi lướt qua nàng. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên như thế, như thể chỉ cần có lần đầu tiên thì họ sẽ cứ vô tình gặp lại nhau.
Ba năm sơ trung trôi qua rất nhanh, nàng và hắn cùng lên cao trung. Lần này hắn và nàng ở cách nhau hai phòng học nhưng nàng cũng vẫn thường xuyên gặp hắn. Phòng học lớp nàng có cửa sổ đối diện sân trường, hắn phong cách lịch sự nhưng lại thích đánh cầu, mỗi lần hắn chơi cầu nàng thường tìm vị trí thuận tiện chỗ cửa sổ lén nhìn ra. Năm lớp 11, nàng mới biết được tên hắn là Chu Thụy Thần, còn tên của nàng thì nàng nghĩ hắn không biết.
Nàng cứ nhìn hắn ba năm như vậy, mỗi ngày sau giờ tan học nàng đều đi lại con đường đó, nhìn nơi cũ xem chú chó lạc còn ở đó hay không. Đáng tiếc là chú chó không còn mà nàng cũng chẳng gặp hắn.
Sau khi tốt nghiệp trung học nàng thi đậu trường Đại học A ở thành phố lớn B. Ngày tốt nghiệp, nàng hạ quyết tâm muốn nói cùng hắn nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy đâu. Nàng khẽ đến gần chỗ các bạn cùng lớp hắn nghe ngóng thì biết được hắn bị bệnh không tới. Lương Lâm cảm thấy rất tiếc nuối, tình cảm mơ màng này ngay cả một câu chưa nói thì kết thúc sao?
Kết quả dĩ nhiên là không có kết thúc.
Đến thành phố lớn B, nàng lại phát hiện bọn họ học chung một khoa, nàng cao hứng vô cùng nhưng lại vờ như không biết nói: "Thì ra bạn cũng học ở đây, tôi từng gặp bạn rồi."
Hắn cũng cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như vậy trả lời: "Mình cũng thấy bạn, bạn thích xem đánh cầu, bạn hay ngồi ở chỗ cửa sổ lầu hai nhìn ra ngoài sân, cách lớp mình hai phòng học."
Nàng đỏ bừng cả mặt chăm chú nhìn hắn thấy hắn dường như vô tình nên trong lòng âm thầm kêu may mắn rồi nhẹ thở phào.
Có mối quan hệ này, lại cùng học chung một khoa, bọn họ gặp gỡ nhiều hơn. Tính nàng hay xấu hổ, hắn lại dịu dàng lịch sự nên giữa họ chỉ là những câu chuyện bình thường đạm mạc nhưng nàng biết rõ nàng yêu hắn.
Thời gian đó người bạn tốt nhất trong lớp của nàng là Tiếu Đình, Lương Lâm không biết thổ lộ tấm lòng này thế nào nên nhờ Tiếu Đình nghĩ cách giùm. Lúc ấy Tiếu Đình cũng rất hưng phấn, cô nói cô cũng muốn thổ lộ tình cảm với một người nhưng cô đã nghĩ ra biện pháp rồi, Tiếu Đình còn nói cô yêu Chu Thụy Thần.
Ngay lập tức ba chữ này khiến Lương Lâm ngây dại. Tiếu Đình không phát hiện ra điều gì, vẫn nhiệt tình hào hứng nói về kế hoạch của cô, nào là nói Chu Thụy Thần tính tình lãnh đạm nên nhất định phải dùng phương pháp mạnh mẽ. Cô líu lo nói rất nhiều còn Lương Lâm một lời cũng chẳng dám thốt ra.
Cho đến khi các nàng trở lại ký túc xá, Lương Lâm cũng không nói đến đối tượng mà nàng muốn thổ lộ là ai mà Tiếu Đình cũng không để ý, trong đầu cô đang tràn đầy kế hoạch lớn lao kia.
Một tháng sau trong buổi biểu diễn văn nghệ của khoa, Tiếu Đình biểu diễn đàn dương cầm. Nhìn Tiếu Đình là một cô gái xinh đẹp lại có tài, Lương Lâm đứng ở cánh gà có cảm giác mình thật kém cỏi. Màn biểu diễn của Tiếu Đình được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt vỗ tay như sấm. Tràn đầy tự tin với nét mặt tươi cười như hoa, cô cầm micro hướng xuống hội trường phía dưới nói: "Cám ơn mọi người. Nhân cơ hội này, tôi muốn thổ lộ cùng nam nhân tôi thích . . . . . ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét