Lương Lâm không đủ dũng cảm nghe tiếp từ trong hậu trường chạy ra ngoài, đi mấy vòng quanh sân trường đến không còn biết làm gì nữa thì mới trở về ký túc xá. Đêm đó, Tiếu Đình trở về rất khuya, mắt đỏ hoe kể lúc ấy Chu Thụy Thần không nói gì nhưng ngay sau khi đêm hội diễn kết thúc thì trả lời cô rằng hắn không thể đón nhận tình cảm của cô. Trước mặt Lương Lâm, Tiếu Đình nắm chặt hai tay nói cô quyết không bỏ cuộc, sẽ tiếp tục theo đuổi đến cùng.
Lương Lâm không biết cô làm thế nào để theo đuổi đến cùng nhưng sau đó, tình cảm thân thiết giữa nàng và Tiếu Đình cứ vô tình mà nhạt dần. Công việc của Tiếu Đình bề bộn, ngoài việc tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa lại còn phải theo đuổi Chu Thụy Thần, mà bản thân Lương Lâm cũng rất bận rộn, đi học, làm việc ngoài giờ, còn phải che giấu ánh mắt dõi theo Chu Thụy Thần của chính mình nữa.
Bốn năm đại học trôi qua rất bình yên. Lương Lâm cũng đã hai lần từ chối sự tỏ tình của người khác. Thư tình đưa đến nàng không nhìn một cái liền trả lại rồi trả lời trong khi đang học nàng không muốn yêu. Đối với các bạn học, nàng được coi là một cô gái thanh cao hướng nội, học cực kỳ giỏi, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Cuối cùng vào ngày tốt nghiệp đại học Lương Lâm cũng tặng quà kỷ niệm cho Chu Thụy Thần. Mặc dù không phải là tỏ tình nhưng cũng coi như sự bù đắp cho những tiếc nuối của thời trung học, hoàn thành tâm nguyện đầu tiên của nàng. Điều bất ngờ nhất chính là Chu Thụy Thần cũng tặng nàng quà kỷ niệm, một quyển sổ nhỏ cỡ chiếc máy tính xách tay vô cùng xinh xắn. Lương Lâm vốn thích sưu tập các kiểu sổ này, nàng không ngờ hắn cũng biết sở thích của nàng.
Lúc Chu Thụy Thần cười nhẹ nhàng, bàn tay thon dài đưa quyển sổ tới, Lương Lâm không tự chủ được đỏ hết cả mặt, chỉ cúi đầu nói cám ơn mà không biết rằng mình đã bở lỡ không thấy vẻ mặt muốn nói gì đó lại thôi của hắn. Sau khi tốt nghiệp, nàng tìm được một công việc ở thành phố D cách thành phố A rất xa nên chẳng bao lâu sau thì rời đi.
Ngày đó nhận được quà kỷ niệm, Lương Lâm ôm quyển sổ kia trong lòng đột nhiên có cảm giác đau đớn thấu tâm can. Nàng xúc động đi mãi đi mãi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được một gọng kính giống y chang của hắn. Nàng lắp kính trắng vào đeo, lòng tự nhủ coi như giữ kỷ niệm cuối cùng về hắn.
Sau đó Lương Lâm xin được việc tại một công ty lớn nên mướn một phòng nhỏ gần đó để thuận tiện đi làm, nàng cũng không liên lạc với Chu Thụy Thần nữa, thỉ thỉnh thoảng cùng Tiếu Đình nói chuyện qua mạng. Quyển sổ kia Lương Lâm cất trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, không bỏ đi được mà cũng chưa từng đụng tới.
Chuyện xảy ra đã ba năm, ý đậm tình sâu như vậy cũng đã bị nàng bỏ lỡ. Chu Thụy Thần viết trên đó rằng nếu như nàng chấp nhận tâm ý của hắn thì gọi điện thoại cho hắn, nếu nàng gọi hắn sẽ không đi nữa.
Lương Lâm nhìn dòng chữ mắt nhòa lệ nhớ lại năm đó sau khi tặng cho nàng, hắn có gọi điện hỏi nàng có thích quà hay không nhưng nàng không nói được gì chỉ trả lời qua quýt để ứng phó, vì vậy hắn không đợi nàng nữa mà nàng cũng cứ như vậy bỏ qua tâm tư của hắn. Ba năm, sợ rằng người ta cũng đã có bạn gái, thậm chí bàn đến chuyện kết hôn rồi.
Lương Lâm ngơ ngác ngồi một hồi lâu chợt cầm điện thoại lên, nhìn vào dãy số kia gọi tới. Đáng tiếc đúng như dự đoán của nàng, phía bên kia chỉ truyền tới một âm thanh trả lời "Xin lỗi, số điện thoại này không đúng." Nàng đã thay số điện thoại, hắn đương nhiên cũng thế.
Lương Lâm mở máy tính ra, nhiều năm qua chưa bao giờ nàng cảm thấy bị kích động như vậy. Thấy Tiếu Đình đang trực tuyến, nàng gọi điện hỏi xem cô có còn liên lạc với Chu Thụy Thần hay không, đáng tiếc là ngay cả Tiếu Đình cũng không còn giữ liên lạc.
Kết quả này khiến cho Lương Lâm cả đêm không ngủ được, không lẽ hai người lại một lần nữa vuột mất nhau?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét