Thoáng một cái, Trần Tiểu
Muội và Lý Hoán sống chung cũng được gần một năm. Sau khi tốt nghiệp, Lý Hoán
bắt đầu thực tập trong sở nghiên cứu, nghe nói thành tích rất tốt nên sở trưởng
rất coi trọng hắn, đoán chừng tốt nghiệp cũng sẽ được giữ lại làm việc, tương
lai rộng mở. Trần Tiểu Muội cũng ký hợp đồng dài hạn với một văn phòng phòng, không
phải lo lắng chuyện cơm áo nữa. Trước mắt hai người là cuộc sống thoải mái cho
đến khi Tần Thanh đến phá vỡ sự bình yên vốn có.
Tần Thanh nói mấy ngày nay Ngô
Thiên Hạo gọi điện tới hỏi thăm tin tức của Trần Tiểu Muội, nghe giọng kể thì
dường như đã chia tay Tô Minh Minh, giờ lại muốn quay lại với Trần Tiểu Muội.
"Tớ cũng không nói gì
hết, tình cảm của cậu tự cậu quyết định đi." Nói xong, Tần Thanh đạp giày
cao gót vội vã đi.
Trần Tiểu Muội ngơ ngác một
hồi lâu, trong đầu đều tràn ngập những ký ức cũ, đang ngây ngốc như thế vô tình
ngẩng đầu thì bất ngờ nhìn thấy Lý Hoán đang đứng nghiêng người dựa vào tường.
Ánh nhìn Lý Hoán ẩn trong
bóng tối, không biết là nghĩ gì: "Cô sẽ quay lại sao?"
Trần Tiểu Muội vội vàng lắc
đầu, cố gắng gạt những hồi ức đang dao động trong đầu ra: "Dĩ nhiên sẽ
không rồi, ngựa tốt không ăn lại cỏ xưa, huống hồ dạ dày tôi không tốt, ăn vào
nhất định là tiêu đời"
"Biết là tốt rồi."
Lý Hoán quay người đi ra cửa.
Không khí đó có gì rất kỳ
lạ. Trần Tiểu Muội dù có ngu ngốc cũng cảm nhận được, một năm vừa rồi giữa hai
người có gì đó mập mờ rất khó hiểu, chẳng qua là ai cũng không muốn phá vỡ nó.
Mà hôm nay, thái độ của Lý Hoán cũng bộc lộ điều này.
Có điều tại sao Ngô Thiên Hạo
lại trở lại đúng vào lúc này, thật là khiến người ta đau đầu mà.
Trần Tiểu Muội vẫn nghĩ rằng
chỉ cần mình không chủ động thì người khác cũng không tìm đến cửa. Ai có thể
ngờ được ngay sáng sớm hôm sau lúc cô đang mua đồ ăn sáng ở cửa Đông thì một
chiếc xe im lặng dừng lại ở phía sau cô. Trần Tiểu Muội hôm nay mua đồ cũng đặc
biệt dũng mãnh bởi vì Lý Hoán tối hôm qua đã đồng ý đi cùng cô, vậy mà hôm nay
hắn ngủ nướng, gọi thế nào cũng không chịu dậy khiến cô giận đến nỗi muốn dùng
chiêu dọn ra ngoài để uy hiếp hắn. Sau khi vất vả giành giựt mới mua được bó
rau cải trắng, cô cao hứng chuẩn bị về nhà, vừa quay người liền nhìn thấy khuôn
mặt anh tuấn thành thục kia.
Cô vốn cho là mình đã quên
hết những chuyện ngày xưa, đâu có ngờ rằng vừa thấy khuôn mặt ấy thì trong nháy
mắt những hồi ức kia bỗng nhiên sống lại tràn ngập trong tâm trí. Hai người
cùng nhau đi xe trong vườn trường, cùng ăn lẩu cá ở quán ăn, cùng xem phim kinh
dị trong phòng. Mùa đông gã nắm tay cô đi trong công viên, mùa hạ đi siêu thị
hưởng điều hoà miễn phí. Hắn đi làm mua cho cô tập truyện tranh mới xuất bản,
cô thức đêm duyệt bài mua cho hắn đồng hồ sang trọng…
Tất cả còn mới mẻ như vừa
hôm qua, Trần Tiểu Muội thậm chí còn cảm thấy trong mắt dâng lên chút chua xót.
Ngô Thiên Hạo bước tới hạ
giọng hỏi: "Tiểu Muội, một năm này có khỏe không?"
"Khoẻ." Trần Tiểu
Muội gật đầu một cái.
"Em gầy đi." Ánh
mắt Ngô Thiên Hạo nhìn cô với vẻ thương xót.
"A, thật không?" Trần
Tiểu Muội chỉ có thể bình thản trả lời.
Hai người cứ như vậy ở trên
đường giằng co một hồi lâu, lâu đến nỗi rau cải trắng trong tay cũng muốn rũ
lá, cuối cùng Trần Tiểu Muội nói: "Không có chuyện gì tôi phải về trước
đây."
Chân vừa mới định bước thì
tay đã bị kéo lại, cả người cô ngã vào một vòng tay vừa quen thuộc vừa xa lạ,
bó rau cả trắng trên tay rơi xuống đất.
Ngô Thiên Hạo ôm lấy người
yêu cũ, người khẽ run lên: "Tiểu Muội, anh sai rồi, tha thứ cho anh được
không? Là anh bị ma quỷ ám ảnh, anh đáng chết. Sau khi anh cùng Tô Minh ở chung
một chỗ mới phát hiện em mới chính là người thích hợp với anh, chính em mới là
người yêu anh. Cô ta chỉ yêu tiền, yêu nghề nghiệp năng lực của anh, chỉ có em
mới yêu con người thực sự của anh. Một năm nay anh quả thật rất đau khổ lúc nào
cũng nghĩ về em nhưng Tô Minh không chịu buông tha cứ cố tình dây dưa mãi. Thật
vất vả anh mới thoát khỏi cô ta thì lập tức tới tìm em ngay. Tiểu Muội, anh cầu
xin em cho anh một cơ hội, chúng ta lập tức kết hôn đi, tất cả nhà cửa, xe hơi
đều giao hết cho em được không? Chỉ cần em trở lại bên anh, được hay
không?"
Gã ôm nàng thật chặt còn bó
rau cải trắng bị văng ra, lăn lóc tới chân một người.
Lý Hoán nhìn hai người đang
đứng ôm nhau phía trước, ánh mắt dưới ánh nắng đầy lạnh lùng. Tối hôm qua hắn
thức đêm để viết bài luận, sáng nay ngủ không dậy nổi. Vậy mà lúc nghe Trần
Tiểu Muội uy hiếp nói muốn rời nhà đi, không để ý đến mệt nhọc lập tức thức dậy
đi theo, ai có thể đoán được cuối cùng hắn nhìn thấy là cảnh tượng này.
Không lâu sau Trần Tiểu Muội
cũng nhìn thấy Lý Hoán, mặt cô đỏ lên vội đẩy Ngô Thiên Hạo ra nhưng sức gã rất
khoẻ cứ ôm chặt cô không chịu buông.
Thấy vậy Lý Hoán đi tới nắm
lấy cổ áo của Ngô Thiên Hạo mạnh mẽ đấm cho hắn một phát. Lý Hoán mới nhìn thì
có vẻ lãnh đạm không để ý nhưng lúc cần thiết thì tuyệt đối là người kiên quyết.
Ngô Thiên Hạo chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị đánh té ngã xuống đất, nằm nửa
ngày cũng không đứng lên nổi.
Trần Tiểu Muội lo lắng, dù
sao cũng là ban ngày ban mặt nếu xảy ra án mạng sẽ không tốt vội ngồi xổm xuống
đỡ Ngô Thiên Hạo dậy kiểm tra vết thương của gã. Lý Hoán đứng sau lưng nhìn
thấy cảnh này trong lòng hắn không biết là cảm giác gì.
Lý Hoán hít sâu một cái,
nhìn phía xa bình thản nói: "Ngô Thiên Hạo, cú đấm này là vì chuyện năm
xưa của Trần Tiểu Muội, lúc ấy anh tự biết mình xấu xa cỡ nào. Còn Trần Tiểu
Muội, hôm nay chúng ta không ai nợ ai, cô cùng anh ta thế nào không liên quan
đến tôi. Hai người cứ tự nhiên, tôi không quấy rầy nữa."
Nói xong, xoay người nghênh
ngang rời đi.
Trần Tiểu Muội muốn chạy tới
lại bị Ngô Thiên Hạo kéo lại: "Tiểu muội, cho anh cơ hội."
Trần Tiểu Muội không nhìn
lại gã, dưới ánh nắng chói chang những hồi ức kia như một tờ giấy cũ từ từ cuộn
lại, trong mắt của cô chỉ còn hình ảnh một người quật cường kiêu ngạo:
"Thiên Hạo, cám ơn anh đã từng đã cho tôi hạnh phúc. Nhưng quá khứ đã qua
rồi, chúng ta không thể quay trở lại được."
"Vì hắn sao?" Ngô
Thiên Hạo nhìn theo ánh mắt của cô đang hướng về bong dáng Lý Hoán phía xa hỏi:
"Mấy tháng trước, anh đã thấy em và anh ta vui vẻ đi cùng nhau trên đường
này, lúc ấy lòng anh rất buồn. Nhìn em như vậy anh đã biết nụ cười của em không
còn thuộc về riêng anh nữa."
"Thật ra tôi và anh ấy
còn chưa từng sống chung." Trần Tiểu Muội nói.
Trong mắt Ngô Thiên Hạo lóe
lên tia hi vọng nhưng lại bị lới nói ngay sau đó của Trần Tiểu Muội dập tắt:
"Nhưng từ chỗ của anh tôi hiểu được muốn giữ tình yêu thì phải biết trân
trọng nó nhưng nếu đã qua thì càng không thể quay lại. Thật xin lỗi, tôi không
thể trở lại bên anh, trái tim tôi đã dành cho người khác rồi."
Trần Tiểu Muội đứng dậy chạy
về phía Lý Hoán vừa đi, cô cũng không quên cầm lên bó rau cải trắng —— Đó chính
là hình ảnh cuối cùng về cô mà Ngô Thiên Hạo thấy.
Trần Tiểu Muội chạy như điên
thẳng một đường về nhà định nói với Lý Hoán tình cảm của mình, ngờ đâu lại phát
hiện toàn bộ hành lý của mình chất đống ở cửa.
"Cô đi đi, nơi này không
chào đón cô nữa." Lý Hoán đem hành lý cuối cùng đặt ngoài cửa, mặt không
đổi sắc nói, xong đóng cửa phòng lại nghe "Rầm" một tiếng.
Trần Tiểu Muội nhất thời chưa
kịp phục hồi tinh thần, ngơ ngác ngồi trên rương hành lý. Bác gái ở lầu ba đi
ngang qua, thở dài nói: "Ôi, chưa sinh con mà đã bị đuổi đi, so với chúng
ta ngày xưa còn đáng thương hơn."
Nghe vậy, Trần Tiểu Muội nổi
điên, dùng hết sức lực ra sức đập cánh cửa đóng chặt kia, đập đến mười phút
sau, Lý Hoán cuối cùng chịu không nổi phải mở cửa ra: "Cô muốn làm cái gì?
Không phải bạn trai cũ đến đón cô trở về sao, sao còn lì ở đây không đi?"
"Tôi không có bạn
trai!" Trần Tiểu Muội nhìn chằm chằm hắn: "Ngô Thiên Hạo chỉ là quá
khứ."
"Quá khứ mà còn ôm chặt
như thế, có phải tình cũ chưa dứt không?" Lý Hoán hừ lạnh.
"Tại sao anh lại quan
tâm chuyện của tôi và anh ta như vậy?" Trần Tiểu Muội hỏi.
"Con mắt nào của cô
thấy tôi quan tâm?" Lý Hoán mạnh miệng.
"Hai mắt trái phải đều
nhìn thấy! Anh chính là quan tâm!" Trần Tiểu Muội kiên trì.
"Cô quan tâm đến chuyện
đó làm gì?" Lý Hoán cau mày.
"Bởi vì tôi thích anh!"
Trần Tiểu Muội nhìn chằm chằm Lý Hoán, ngoan cường nói: "Lý Hoán, nghe cho
rõ đây, tôi sẽ không đi cùng anh ta, bởi vì bà cô này thích anh, đời này sẽ
phải bám vào anh, hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng nếu không đừng nghĩ tôi
sẽ đi!"
Dưới ánh nắng, trên mặt Lý
Hoán lần thứ hai đỏ ửng, hắn nhìn Trần Tiểu Muội hồi lâu mới nói thật khẽ:
"Không đi thì ở lại chứ sao."
"Tại sao tôi phải lưu
lại?" Hai má Trần Tiểu Muội phồng lên.
"Bởi vì cô không có chỗ
ở." Lý Hoán nói.
"Tôi muốn hỏi là tôi có
tư cách gì ở lại chỗ này?"
"Tôi là chủ nhà, tôi
đồng ý thì cô có tư cách ở lại."
"Vậy anh nghĩ tôi lấy
thân phận gì mà ở đây?"
"Cũng đã ở chung một
năm, còn hỏi thân phận, cô cũng giỏi giả bộ quá."
"Lý Hoán, hôm nay anh
mà không nói ra ba chữ kia thì không xong với tôi"
"Không phải là ba chữ
kia sao? Cô hãy nghe cho kỹ ‘ đi nấu cơm ’."
"Tôi không muốn nghe ba
chữ này, anh cố tình phải không?"
"Đói bụng chết rồi,
nhanh đi, nhanh đi, đúng rồi mang bó rau cải trắng vào."
"Lý Hoán!"
Xem ra, cuộc sống chung náo
loạn của Lý Hoán và Trần Tiểu Muội còn tiếp tục dài dài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét