Lương Lâm cả kinh há hốc miệng, sau này nhớ lại nàng cảm thấy lúc đó vẻ mặt của mình nhất định là cực ngốc.
"Tôi rất muốn chờ xem khi nào thì em mới nhìn thấy tôi." Chu Thụy Thần vẫn cười: "Nhưng em đi tới đi lui khá nhiều lần, nhìn bên kia ngó bên này cũng không nhìn đến tôi."
Lương Lâm lúng túng cười cười: "Hôm nay tôi … tôi hơi buồn nên ra ngoài đi dạo giết thời gian."
Chu Thụy Thần gật đầu, ngón trỏ đẩy chiếc kính đeo trên mũi cười: "Ngày hôm qua tôi cũng ngồi ở đây."
Trong nháy mắt Lương Lâm như hóa đá nhưng nàng lại nghe được Chu Thụy Thần nói tiếp: "Ngày hôm kia tôi cũng ngồi đây."
Lần này Lương Lâm hoàn toàn không thể nói được gì, nàng không biết phải đối diện thế nào với hắn, chỉ hận không có một cái lỗ để chui vào. Chu Thụy Thần mỉm cười nhìn nàng đỏ mặt cúi đầu, hai người im lặng một hồi lâu không ai nói với ai điều gì.
Cuối cùng vẫn là hắn nói trước: "Ngày đó gặp em ở đây nhưng em từ biệt quá nhanh khiến tôi không kịp hỏi cách liên lạc. Cho nên ngày hôm sau tôi trở lại đây, muốn tìm chút may mắn xem có thể gặp lại em hay không."
Mặt Lương Lâm càng đỏ lựng nhưng trong lòng niềm vui như muốn vỡ òa, trái tim của hắn vẫn nhớ đến nàng.
"Tôi nhìn thấy em nhưng em cứ vòng tới vòng lui mà không hề nhìn đến tôi, vì vậy hôm sau tôi lại đến xem có thể gặp lại em hay không."
Lương Lâm ngẩng đầu thật nhanh: "Vậy sao anh không gọi tôi, nhỡ đâu ngày thứ hai tôi không trở lại, ngày thứ ba cũng không tới thì sao?"
"Tôi có số điện thoại của em." Một lần nữa Chu Thụy Thần khiến cho Lương Lâm bất ngờ, hắn nói: "Ngày đó gặp em, buổi tối tôi đã hỏi thăm những bạn học còn liên lạc được và cuối cùng cũng hỏi được số điện thoại của em. Nhưng ngày thứ hai, tôi muốn xem duyên phận may mắn đến đâu, xem đến khi nào thì em mới có thể nhìn thấy tôi?"
Lương Lâm lúng túng nói: "Tôi … trước đây tôi ít liên lạc cùng bạn học," cho nên cô mới ngốc như vậy, chỉ biết chạy đến nơi này tìm kiếm như một người điên.
Chu Thụy Thần cười cười: "Không sao, tôi có thể tìm được em." Hắn dừng một chút: "Chẳng qua là trước đây tôi không dám tìm."
"Tôi … hôm qua tôi mới thấy lá thư anh viết trong cuốn sổ. Tôi đã không biết, thật xin lỗi." Nhắc đến chuyện này, Lương Lâm cảm thấy hối hận muốn chết.
Chu Thụy Thần xoa xoa trán: "Quả nhiên là vận xui rồi, lúc ấy tôi chỉ nghĩ không biết viết vào đó có được hay không nhưng sau khi gọi cho em, em lại lãnh đạm khiến tôi nghĩ em đang từ chối tôi."
Hắn cong cong khóe miệng vẻ mặt tỏ ra vô cùng đáng thương: "Trải qua thời gian đó thật là khó khăn vô cùng." Lương Lâm cắn cắn môi nén cười, sao trước đây cô không cảm thấy hắn cũng có nét mặt đáng yêu như vậy nhỉ.
"Đó là tại anh không nói rõ chứ."
"Ừ, ừ, đều tại tôi." Hắn hào phóng nhận hết lỗi về mình, sau đó nói: "Nhưng ngày đó gặp em ở nơi này tôi đột nhiên nghĩ rằng chuyện không phải như thế."
"Tại sao?"
"Em đeo kính giống của tôi." Hắn cười khoái trá tỏ ra vui vẻ vô cùng: "Sau khi chiếc kính kia bị hỏng, tôi đã tìm rất nhiều nơi cũng không thấy chiếc nào tương tự. Vậy mà em lại đeo, không những thế còn là kính trắng."
Lương Lâm đỏ mặt kéo vạt áo, nhìn Chu Thụy Thần lấy điện thoại di động ra bấm số, sau đó hắn nhẹ nhíu mày nói với nàng: "Mở máy đi."
"Gì?" Nàng còn đang ngơ ngẩn.
Chu Thụy Thần lắc lắc điện thoại di động trên tay nói lại: "Mở máy."
"Ưm." Nàng lấy điện thoại di động từ trong túi mở ra, nghe tiếng chuông vang lên nhanh chóng rồi hắn nói với nàng: "Đây là số của tôi, em hãy lưu kỹ nhé."
Nàng mạnh mẽ gật đầu rồi bấm máy lưu số lại.
Hắn lại chìa ra một vật, nàng nhìn thấy vật đó là một trái tim xếp bằng giấy gói kẹo, hắn cười cười: "Thật là lâu để đợi em thấy được tôi, tôi phải tìm việc để làm." Lương Lâm cầm trái tim xinh đẹp kia lên lại nghe hắn nói: "Đây là trái tim tôi, em hãy cất đi."
"Ô." Lần này Lương Lâm thật sự không nhịn được cười rạng rỡ, lộ ra hoàn toàn tình cảm đã gìn giữ bấy lâu. Nhưng nàng lại hỏi: "Nhỡ đâu tôi đã có bạn trai thì thế nào?"
"Em còn đeo mắt kính này mà có bạn trai khác sao?" Dường như hắn quá hiểu nàng, nàng chỉ đành tiếp tục giả bộ kiêu hãnh: "Vậy cũng đâu có sao."
"Em không có, tôi biết." Hắn vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Lương Lâm cắn cắn môi, không được, nàng phải giành lấy lần chủ động đầu tiên: "Anh có đồng ý cùng em hay không?"
Hắn cười, nụ cười rất ôn nhu, rất đẹp: "Em giành lời kịch của anh."
"Vậy em tặng cho anh lời kịch miễn phí đó, nói đồng ý mau."
Hắn kéo tay nàng qua, giữ tại trong lòng bàn tay: "Em đã bắt anh chờ thật lâu, rất lâu. Nếu như anh không vì công việc quay lại đây, nếu như chúng ta không có đi qua con đường này sợ rằng chúng ta đã bỏ lỡ mất nhau rồi."
"Anh còn chưa nói đồng ý." Với lần chủ động đầu tiên trong đời mình Lương Lâm tỏ ra rất coi trọng.
"Anh đồng ý" Hắn cười, cúi xuống hôn lên tay nàng: "Thật may là chúng ta đã không mất nhau, thật là may mắn."
"Tôi rất muốn chờ xem khi nào thì em mới nhìn thấy tôi." Chu Thụy Thần vẫn cười: "Nhưng em đi tới đi lui khá nhiều lần, nhìn bên kia ngó bên này cũng không nhìn đến tôi."
Lương Lâm lúng túng cười cười: "Hôm nay tôi … tôi hơi buồn nên ra ngoài đi dạo giết thời gian."
Chu Thụy Thần gật đầu, ngón trỏ đẩy chiếc kính đeo trên mũi cười: "Ngày hôm qua tôi cũng ngồi ở đây."
Trong nháy mắt Lương Lâm như hóa đá nhưng nàng lại nghe được Chu Thụy Thần nói tiếp: "Ngày hôm kia tôi cũng ngồi đây."
Lần này Lương Lâm hoàn toàn không thể nói được gì, nàng không biết phải đối diện thế nào với hắn, chỉ hận không có một cái lỗ để chui vào. Chu Thụy Thần mỉm cười nhìn nàng đỏ mặt cúi đầu, hai người im lặng một hồi lâu không ai nói với ai điều gì.
Cuối cùng vẫn là hắn nói trước: "Ngày đó gặp em ở đây nhưng em từ biệt quá nhanh khiến tôi không kịp hỏi cách liên lạc. Cho nên ngày hôm sau tôi trở lại đây, muốn tìm chút may mắn xem có thể gặp lại em hay không."
Mặt Lương Lâm càng đỏ lựng nhưng trong lòng niềm vui như muốn vỡ òa, trái tim của hắn vẫn nhớ đến nàng.
"Tôi nhìn thấy em nhưng em cứ vòng tới vòng lui mà không hề nhìn đến tôi, vì vậy hôm sau tôi lại đến xem có thể gặp lại em hay không."
Lương Lâm ngẩng đầu thật nhanh: "Vậy sao anh không gọi tôi, nhỡ đâu ngày thứ hai tôi không trở lại, ngày thứ ba cũng không tới thì sao?"
"Tôi có số điện thoại của em." Một lần nữa Chu Thụy Thần khiến cho Lương Lâm bất ngờ, hắn nói: "Ngày đó gặp em, buổi tối tôi đã hỏi thăm những bạn học còn liên lạc được và cuối cùng cũng hỏi được số điện thoại của em. Nhưng ngày thứ hai, tôi muốn xem duyên phận may mắn đến đâu, xem đến khi nào thì em mới có thể nhìn thấy tôi?"
Lương Lâm lúng túng nói: "Tôi … trước đây tôi ít liên lạc cùng bạn học," cho nên cô mới ngốc như vậy, chỉ biết chạy đến nơi này tìm kiếm như một người điên.
Chu Thụy Thần cười cười: "Không sao, tôi có thể tìm được em." Hắn dừng một chút: "Chẳng qua là trước đây tôi không dám tìm."
"Tôi … hôm qua tôi mới thấy lá thư anh viết trong cuốn sổ. Tôi đã không biết, thật xin lỗi." Nhắc đến chuyện này, Lương Lâm cảm thấy hối hận muốn chết.
Chu Thụy Thần xoa xoa trán: "Quả nhiên là vận xui rồi, lúc ấy tôi chỉ nghĩ không biết viết vào đó có được hay không nhưng sau khi gọi cho em, em lại lãnh đạm khiến tôi nghĩ em đang từ chối tôi."
Hắn cong cong khóe miệng vẻ mặt tỏ ra vô cùng đáng thương: "Trải qua thời gian đó thật là khó khăn vô cùng." Lương Lâm cắn cắn môi nén cười, sao trước đây cô không cảm thấy hắn cũng có nét mặt đáng yêu như vậy nhỉ.
"Đó là tại anh không nói rõ chứ."
"Ừ, ừ, đều tại tôi." Hắn hào phóng nhận hết lỗi về mình, sau đó nói: "Nhưng ngày đó gặp em ở nơi này tôi đột nhiên nghĩ rằng chuyện không phải như thế."
"Tại sao?"
"Em đeo kính giống của tôi." Hắn cười khoái trá tỏ ra vui vẻ vô cùng: "Sau khi chiếc kính kia bị hỏng, tôi đã tìm rất nhiều nơi cũng không thấy chiếc nào tương tự. Vậy mà em lại đeo, không những thế còn là kính trắng."
Lương Lâm đỏ mặt kéo vạt áo, nhìn Chu Thụy Thần lấy điện thoại di động ra bấm số, sau đó hắn nhẹ nhíu mày nói với nàng: "Mở máy đi."
"Gì?" Nàng còn đang ngơ ngẩn.
Chu Thụy Thần lắc lắc điện thoại di động trên tay nói lại: "Mở máy."
"Ưm." Nàng lấy điện thoại di động từ trong túi mở ra, nghe tiếng chuông vang lên nhanh chóng rồi hắn nói với nàng: "Đây là số của tôi, em hãy lưu kỹ nhé."
Nàng mạnh mẽ gật đầu rồi bấm máy lưu số lại.
Hắn lại chìa ra một vật, nàng nhìn thấy vật đó là một trái tim xếp bằng giấy gói kẹo, hắn cười cười: "Thật là lâu để đợi em thấy được tôi, tôi phải tìm việc để làm." Lương Lâm cầm trái tim xinh đẹp kia lên lại nghe hắn nói: "Đây là trái tim tôi, em hãy cất đi."
"Ô." Lần này Lương Lâm thật sự không nhịn được cười rạng rỡ, lộ ra hoàn toàn tình cảm đã gìn giữ bấy lâu. Nhưng nàng lại hỏi: "Nhỡ đâu tôi đã có bạn trai thì thế nào?"
"Em còn đeo mắt kính này mà có bạn trai khác sao?" Dường như hắn quá hiểu nàng, nàng chỉ đành tiếp tục giả bộ kiêu hãnh: "Vậy cũng đâu có sao."
"Em không có, tôi biết." Hắn vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Lương Lâm cắn cắn môi, không được, nàng phải giành lấy lần chủ động đầu tiên: "Anh có đồng ý cùng em hay không?"
Hắn cười, nụ cười rất ôn nhu, rất đẹp: "Em giành lời kịch của anh."
"Vậy em tặng cho anh lời kịch miễn phí đó, nói đồng ý mau."
Hắn kéo tay nàng qua, giữ tại trong lòng bàn tay: "Em đã bắt anh chờ thật lâu, rất lâu. Nếu như anh không vì công việc quay lại đây, nếu như chúng ta không có đi qua con đường này sợ rằng chúng ta đã bỏ lỡ mất nhau rồi."
"Anh còn chưa nói đồng ý." Với lần chủ động đầu tiên trong đời mình Lương Lâm tỏ ra rất coi trọng.
"Anh đồng ý" Hắn cười, cúi xuống hôn lên tay nàng: "Thật may là chúng ta đã không mất nhau, thật là may mắn."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét