Giây phút đó, chân ta như bị dính xuống đất không thể nhúc nhích được.
Đúng vào lúc này, một bàn tay đưa tới nắm lấy cổ tay của ta, quát khẽ: "Ngươi sao thế? Còn không chạy mau!" Ta còn chưa phục hồi lại tinh thần, thì đã bị người kia kéo chạy.
Ta quên cả giãy giụa, quên cả kêu, ta chỉ biết nếu bị cha phát hiện, ta sẽ thảm như thế nào.
Không biết bị kéo chạy bao lâu, đến lúc dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hai người
"Ngươi thật ngốc, lúc nghe trộm người khác nói chuyện thì phải nhạy bén chứ!" Giọng nói vừa trách móc lại vừa có ý trêu đùa vang lên bên tai.
Lúc này ta mới thấy rõ người trước mặt cũng chỉ là một thiếu niên, hơn ta tầm một hai tuổi. Ánh mắt của hắn rạng rỡ, hai má đỏ bừng. Thấy ta im lặng, hắn lại nói: "Lúc cha ta cùng người khác nói chuyện trong phòng kín, ta cũng thường nghe trộm. Chỉ là bị bắt một lần, đánh cho một trận đau nhưng trí nhớ ta tốt, nên từ sau đó không bao giờ bị bắt nữa, ha ha!" Hắn nói rồi cười rộ lên, dáng vẻ rất đắc ý.
Ta bị lây tiếng cười của hắn, cảm giác khẩn trương sợ hãi vừa rồi chẳng mấy chốc bị ném khỏi trí óc, cười nói: " Ngươi cũng vừa đi nghe lén sao?"
"Vừa rồi thì không có!" Hắn thề thốt phủ nhận "Ta thấy ngươi nghe hăng say muốn đến nhìn một cái, không cẩn thận đụng vào chậu hoa phía trên." Hắn le lưỡi với ta, vẻ muốn xin lỗi.
Thì ra hắn là nguyên nhân gây tiếng động. Ta hơi tức giận nhưng nghĩ lại thấy vừa rồi hắn đã cứu ta lại không giận nữa.
Ta nhìn hắn thấy toàn thân trên dưới là tơ lụa sang trọng, chắc hẳn là thiếu gia nhà giàu có. Nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại cười chính mình, nếu không phải là người có tiền có thế, cha sẽ mời tới sao?
"Ngươi cười gì? Ta... Ta không phải cố ý đụng chậu hoa kia!" Hắn rụt cổ nói, có vẻ xấu hổ.
Thì ra hắn lại cho rằng ta cười vì việc này!
Ta che miệng, nhịn không được vừa cười vừa khoát tay một cái nói: "Ngươi tên gì?"
Hắn tựa hồ ngẩn cả người, một lát mới trả lời: "Khanh Hằng." Cuối cùng, hắn cũng hỏi, "Vậy còn ngươi?"
"Tang Tử." Ta không chút suy nghĩ liền đáp.
Hắn kinh ngạc nhảy dựng lên: "Ô, ngươi cũng họ Tang? Quý phủ không phải Tang phủ sao!"
Ta liếc mắt nhìn hắn, điều này cũng đáng ngạc nhiên? Ta lui về phía sau mấy bước, nhảy lên lan can, ôm lấy hai tay nói: "Bởi vì ta chính là tam tiểu thư Tang phủ!"
"Sao?" Hắn như hít phải một làn hơi lạnh, sau đó mở tròn hai mắt hỏi "Thế nhưng, Tang phủ có tam tiểu thư sao?"
"Ngươi!" Ta nắm chặt hai tay, trên cánh tay gân xanh nổi lên.
Trước đó, ta không hề biết thì ra cha ở bên ngoài chưa từng thừa nhận ta. Bên ngoài cửa lớn Tang Phủ, không ai biết Tang phủ còn có một Tam tiểu thư.
Nhiều năm sau này, thỉnh thoảng nhớ tới tới chuyện đó, ta tự cười chính mình. Thì ra, ta, một con người rõ ràng lại bị bụi phủ đầy mười hai năm!
Ai cũng không biết Tang phủ có một tam tiểu thư, ai cũng không biết nàng gọi là Tang Tử...
"Ta... Xin lỗi." Hắn có chút xấu hổ, cúi đầu xin lỗi "Sau này, sau này ta nhất định sẽ nhớ, ngươi là tam tiểu thư Tang phủ."
Ta cắn môi, Tang Tử ta nhất định sẽ không có tiếng tăm gì mà đi xuống như vậy, nhất định sẽ không!
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhảy xuống, kéo tay hắn hỏi: "Ngươi đã gặp qua Thiên Phi cùng Thiên Lục phải không?"
Hắn sợ run lên, rốt cuộc gật đầu.
"Này, ta so với các nàng, ai đẹp hơn?" Vừa nói xong, Tay sửa lại mái tóc cò phần bù xù, hé lộ ra khuôn mặt tươi cười, hướng hắn cười sáng lạn.
"Ngươi đẹp!" Hắn dường như cắn răng nói, sau đó nói tiếp, "Sau này, ta sẽ đưa ngươi rất nhiều y phục đẹp, được không?" Tròng mắt của hắn đột nhiên lóe ra một tia chói mắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét