Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 20 : Bài học về chữ Nhẫn


Hắn không nói tiếp, ta không nhịn được hỏi: "Chưa chắc cái gì?". Nếu hắn muốn nói Cố Khanh Hằng sẽ không giúp ta, tất nhiên ta sẽ không tin.

Nhận sự dạy dỗ của hắn, ba năm qua, mỗi câu hắn nói, ta đều tin tưởng không chút nghi ngờ. Tuy nhiên, cảm nhận sự quan tâm của Khanh Hằng, ta cũng tin.

Tô Mộ Hàn quay người đi, hạ giọng nói: "Được rồi."

Ta vội hỏi: "Vậy ta có thể rửa đi nước thuốc trên mặt không?". Trước đó Tô Mộ Hàn muốn ta che giấu dung nhan của mình. Hắn nói, quá mức bộc lộ bản thân, không là chuyện tốt. Ta nghe. Nhưng bây giờ, nếu tuyển tú đương nhiên phải lộ ra dung nhan đẹp nhất của mình.

Không ngờ Tô Mộ Hàn lại lắc đầu nói: "Không thể, chưa đến lúc "

"Nhưng, nếu ta chỉ có khuôn mặt bình thường như vậy thì sao có thể hấp dẫn được ánh mắt hoàng thượng?". Nếu như câu nói trước của hắn hợp lý, thì chỗ này ta lại không hiểu .

Hắn nhìn ta, tuy cách màn trướng, ta vẫn như nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia, cảm giác lạnh người, hai tay không tự chủ nắm lại, không biết đã nói sai chỗ nào.

Nhưng Tô Mộ Hàn không tức giận, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu vậy, sợ là ngươi chưa kịp nhìn thấy mặt hoàng thượng, thì đã thua. Tử nhi, ta cho ngươi biết, có chút tiết mục, cần đặt ở cuối màn."

Lời của hắn, tựa như bài dạy hàng ngày, nhưng tâm lý của ta vẫn phập phồng không yên.

Quay đầu lại, nhìn thấy bồn nước đang đặt trên kệ tam giác, ta bước lại, ngâm mặt vào nước. Trời tháng mười rất lạnh. Ta run lên nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, vốc nước lên rửa sạch lớp thuốc trên mặt.

Dùng nước thuốc che cũng không giấu đi hoàn toàn nét mặt ta. Chỉ là che giấu chút nét mày trên trán nhưng khi cười vẫn rất tao nhã.

Rửa sạch mặt, ta lấy ống tay áo lau nước trên mặt, quay lại nhìn tiên sinh, cười hỏi: "Tiên sinh, ta đẹp không?"

Tô Mộ Hàn nhẹ "Ừ" một tiếng, đáp: "Cũng được."

Hắn căn bản không thấy rõ ta, nhưng ta vẫn cười. Lời của hắn, ta lúc nào cũng tin

"Nếu ..." Hắn cúi xuống, ho khan vài tiếng mới nói, "Nếu danh ngạch không tăng, ngươi cũng không cần nhụt chí. Kỳ thực muốn tiến cung, chưa chắc nhất định phải dùng thân phận tú nữ. Tử nhi, ngươi đã ẩn nhẫn mười lăm năm, lúc này chưa cần thiết phải làm rối loạn kế hoạch"

Lời của hắn, làm cho ta sáng tỏ!

Không nhất định phải là tú nữ!

Ta nhẹ cười. Tô Mộ Hàn quả nhiên là Tô Mộ Hàn. Mà ta lúc này chỉ tràn đầy tôn sùng.

"Khụ khụ ——" hắn đột nhiên lại ho khan, lui một bước, ngồi trên trường kỷ, che ngực, cúi người xuống.

"Tiên sinh!" Ta định kéo màn trướng ra nhưng ngưng lại được.

Ba năm qua, mỗi lần hắn ho khan không ngừng, ta cũng chỉ có thể đứng như vậy. Tấm màn trướng này giống như tâm bệnh của ta. Ta cũng không biết, nếu một ngày kia, ta thực sự đi vào bên trong, ta cùng với hắn sẽ thế nào?

"Tiên sinh..." Ta lo lắng gọi hắn.

Một lát, hắn mới thở hổn hển: "Không có gì đáng ngại."

Ta đột nhiên hơi sợ, sợ hắn nói "Nhiều năm rồi bệnh vẫn thế’ vội vàng nói: "Nếu một ngày kia, Tử nhi có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, nhất định thỉnh thái y tốt nhất đến trị liệu cho tiên sinh!"

Tô Mộ Hàn cười khẽ, âm sắc khàn khàn: "Tử nhi." Hắn chỉ gọi tên của ta, nhưng không nói thêm gì

Cách màn trướng, ta thấy hắn nghiêng người, nằm xuống, im lặng thật lâu
"Tiên sinh?" Ta thăm dò tính gọi hắn, sợ là hắn khó chịu nói không được.

Tô Mộ Hàn vẫn im lặng.

Ta sốt ruột, nhưng lại không dám đi vào.

Đang khó xử, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói: "Ta mệt rồi, ngươi về đi."

Ta ngơ ngẩn, hắn lại nói tiếp: "Bôi thuốc nước lên. Phải nhớ kỹ, nhẫn là một bài học"

Nhẫn...

Càng về sau này, ta càng hiểu.

Gật đầu, ta bước ra ngoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét