Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 15 : Dần thay đổi


Trong một đêm, bao nhiêu dũng khí của ta như trở lại.

Ta hiểu, đều là do Tô Mộ Hàn cho ta.

Ngày hôm sau, vì vội vã trở về Tang phủ ta không gặp lại hắn, cũng không nói lời từ biệt với tăng nhân trong miếu. Ta hi vọng việc ta trốn đi sẽ không làm cha giận. Bởi vì ta biết, phượng thân xuất từ Tang gia. Nếu ta muốn sẽ phải ẩn nhẫn thêm mấy năm.

Đến khi hồi phủ ta mới phát hiện, đều là do ta suy nghĩ nhiều. Vì cả đêm hôm qua, chẳng một ai biết ta không ở phủ, không ai để ý đến ta.

Lúc đi ngang qua hành lang, ta nhìn thấy Thiên Phi cùng Thiên Lục đang đi tới, ta không quay đầu lại, cũng không hề cười, đi nhanh đến trước.

"Này!" Thiên Phi cố ý kêu một tiếng, nói, "Tang Tử a, xem ra hôm qua nương cho người dạy ngươi vẫn còn nhẹ nhàng a, trông ngươi không sao nhỉ!"

Ta cười một tiếng đáp: "Phu nhân dạy dỗ, ta nhất định khắc cốt ghi tâm!"

"Ngươi!" Thiên Phi tức giận trừng trừng nhìn ta, hừ lạnh một tiếng đi qua.

Thiên Lục không có lập tức theo sau, áy náy nhìn ta, hạ giọng: "Tang Tử, xin lỗi, là Cúc Vận quên mất nơi cất y phục, cho nên mới..."

"Được rồi." Ta cắt lời nàng, đi về phía trước, buông lại một câu "Ta đều đã quên."

Là thật quên mất nơi để y phục hay là cái khác, đều đã không cần nhắc đến. Dù sao, đánh cũng đã đánh rồi. Ta biết ta hiện tại một mặt phải cẩn thận để ý, mặt khác phải tiếp tục ẩn nhẫn.

Các nàng hôm nay có gì, ngày sau ta cũng muốn có như thế. Mẹ cho ta thân phận con gái Tang gia, vậy thì ta sẽ không lãng phí.

Thiên Lục không ngờ ta nói vậy, giật mình ngơ ngác. Ta đã đi xa rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng Thiên Phi tức giận gọi nàng.

Sau đó, ta ở lại Tang phủ như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng ta ra ngoài nhiều thêm nhưng rất may, trong Tang phủ chẳng có ai quản chuyện của ta.

Cố Khanh Hằng lại đến đưa ta nhiều quần áo mới. Ta cũng không nói gì, chỉ lặng yên cất giấu đi, không hề mặc. Ta không muốn cho các nàng cơ hội đánh ta thêm lần nữa. Dù sao hiện tại ta còn chưa đủ năng lực phản kháng.

Càng tiếp xúc với Tô Mộ Hàn ta càng chấn động.

Cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, hắn không gì không giỏi.

Rất nhiều lần, ta thực sự rất muốn hỏi hắn đến tột cùng là người thế nào nhưng nghĩ lại đã đáp ứng sẽ không hỏi chuyện của hắn lại thôi. Ta mơ hồ nghe tăng nhân cùng trụ trì trong chùa nói, Tô Mộ Hàn từng là hậu nhân của danh môn, về sau gia đạo sa sút mới tạm cư chốn này.

Mà 
từ khi ta biết hắn đến giờ bệnh ho khan của hắn vẫn chưa bớt. Trước đây ta cho rằng đó là bệnh thương hàn, bây giờ xem ra cũng không phải. Chuyện này, hắn cũng không cấm kỵ, chỉ nhàn nhạt giải thích là bởi vì hồi bé sốt cao không giảm nên phổi bị thương.

Lúc đó ta cũng nghĩ phải chăng vì thế mà hắn cũng không được người nhà quan tâm. Nghĩ như vậy, ta càng cảm thấy hai chúng ta thêm thân thiết.

Nhưng hắn vẫn không cho ta tiến qua khỏi màn trướng kia.

Nếu ta có ý nghĩ đó, nụ cười thanh nhã trên mặt hắn sẽ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng yên lặng.

Từ ngày hắn nói về ý nghĩa của tên ta, ta cảm thấy không còn trách giận mẹ nữa. Ta đã hiểu sâu sắc rằng mẹ của ta cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương.

Thời gian ở Tang phủ, Cố Khanh Hằng tới tìm ta nhiều hơn. Thái độ của cha cũng dần thay đổi.

Một ngày, vô tình gặp trên đường, ông cười nói: "Ngươi ở chung với Cố thiếu gia, nếu một ngày kia có thể gả vào Cố gia, cho dù làm thiếp cũng là may mắn của ngươi "

Ta chỉ gật đầu, trong bụng lại cười lạnh không ngớt.

Các tỷ tỷ của ta là phượng thân. Mà ta, chỉ làm thiếp của con trai đại học sĩ cũng là may mắn?

Ta thật muốn nói, cha à, người thực sự không hiểu chút nào về con rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét