Năm ấy vừa tròn mười hai tuổi, ta leo lên tường ném một hòn đá lên đầu người kia sau đó cười xấu nhanh chóng trốn đi.
Một canh giờ trước, một trung niên tự xưng là thần toán đi vào cổng lớn Tang phủ. Ta đã quên mất hình dáng của y, chỉ đơn giản nhớ trên mép y có hai chòm râu động đậy. Y nói: "Chúc mừng Tang lão gia, chúc mừng Tang lão gia! Tang phủ các người có dấu phượng thân!"
Phượng thân, đó chính là mệnh hoàng hậu. Hắn nói Tang phủ, có người mang mệnh hoàng hậu.
Cha cười đến cả người đều run lên, kêu gia đinh khen thưởng y rất nhiều rồi lập tức sai người kêu Tang Thiên Phi cùng Tang Thiên Lục lại. Khi ta biết các nàng đã đi, ta rất tức giận. Ta cũng là con gái Tang gia, vì sao lại không gọi ta?
"Tam tiểu thư, ngươi không nên đi, lão gia không..."
Nha hoàn nói còn chưa dứt lới đã bị ta hung hăng trừng mắt một cái, còn ta sớm đã xoay người chạy về phía trước.
Trên đường bọn hạ nhân chỉ trỏ về phía ta, ta cũng chỉ coi như không thấy.
Mấy năm nay, bọn họ cười nhạo ta cũng đủ rồi. Ta là tam tiểu thư Tang gia nhưng thân phận lại không bằng một nha hoàn. Chỉ vì mẹ của ta là thiếp, mà người thiếp này còn xuất thân ở thanh lâu.
Mẹ ta nhiễm bệnh qua đời lúc ta còn rất nhỏ. Lớn lên một chút ta hơi giận bà.
Ta nghe nói năm đó kỳ thực cha chỉ nghĩ vui đùa bà một chút chứ không thực sự muốn lấy bà vào cửa. Thế nhưng bà có ta, bà nói bà không thể để cho ta không có cha, bà muốn cho ta nhận tổ quy tông.
Nhưng hiện thực khác biệt
Lặng lẽ trốn trước cửa sổ, ta nhướn thân ngó vào trong. Cha không gọi ta, nếu ta ra tránh không được bị ăn một trận đòn hiểm. Ta tự mình rất hiểu.
Cha kéo Thiên Phi cùng Thiên Lục lên trước nói "Ngài xem, đây là Thiên Phi con gái lớn của ta, kia là Thiên Lục con gái út của ta."
Con gái út? Ta choáng váng, hai tay nắm chặt lại.
Ông rõ ràng còn có một đứa con gái nữa, ta mới là con gái út của ông! Cắn môi, thì ra ông không thừa nhận ta sao?
Thần toán kia cười to một hồi, nhìn trên dưới hai thiếu nữ.
Thiên Phi đã mười bốn, mới tuổi cập kê ngượng ngùng. Nàng thấy trước mặt là người xa lạ không khỏi nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Cha, y là ai?"
"A, không được vô lễ!" Cha cúi đầu quát khẽ
Thiên Lục cùng tuổi ta, người chưa đủ lớn nhưng dáng vóc lúc đó đã mơ hồ nhìn ra nét mỹ nhân. Ta không tự chủ sờ mặt mình.
Nếu như muốn nói mẹ ta để lại cho ta cái gì thì đó chính là gương mặt này. So với các nàng ta xinh đẹp hơn, có điều cha lại chưa bao giờ từng chú ý tới.
Cha lại hỏi thần toán: "Ngài xem, ai mới là phượng thân?"
"Điều này..." Thần toán chần chờ, tay chạm lên hai chòm râu, tiện đà cười ha ha đứng lên "Tang lão gia, thiên cơ bất khả tiết lộ! Xin thứ cho ta không thể cho biết !"
"Vâng, vâng..." Cha tựa hồ rất hiểu lời của y, thực sự không hề hỏi nhiều. Nhưng theo vẻ mặt của ông, ta đã có thể thấy được ông đã đạt được điều muốn biết. Dù sao đều là con gái của ông, ai là phượng thân thì có gì quan trọng đâu?
Nghĩ đến điểm này, ta lấy tay che miệng cũng không cười nữa.
Sự tình đã qua được mấy ngày, ta vẫn không chút do dự ném viên đá kia muốn đập bể đầu của thần toán. Nhưng trong lòng ta không thể giải hận. Ta biết, chỉ vì một câu nói của y mà sự bình đẳng giữa ta và hai vị tỷ tỷ ngày càng lớn.
Ta không cam lòng!
"Tam tiểu thư! Sao ngươi trốn ở chỗ này, mau mau, phu nhân gọi ngươi đấy!" Nhìn sắc mặt nha hoàn tựa như tìm ta đã lâu.
Trong lòng ta hơi sợ hãi. Phu nhân tìm ta tất không có chuyện gì tốt. Nhưng ta chỉ có thể theo ả đi bởi vì ta không có lựa chọn nào khác. Ta không muốn bị đánh, ta sợ đau.
Theo nha hoàn đi vào phòng phu nhân, bà đang ngồi ở bàn uống trà, thấy ta đi vào bà để chén trà xuống, mặt không thay đổi nói: "Tới rồi sao?"
"Phu nhân tìm ta có chuyện gì?" Ta cúi đầu nói. Bà chưa bao giờ cho ta gọi bà là "Mẹ". Bà nói con gái của thiếp sinh ra sao có thể gọi bà là mẹ, quan trọng hơn nữa thân phận của mẹ ta lại là tiện nhân. Nhưng nói thật , ta còn khinh thường không thèm gọi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét